Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 2327 thủy nguyệt cố nhân

Chương 2327: Thủy Nguyệt Cố Nhân
"A di đà Phật, Thánh Tử nói đùa rồi."
Tuệ Không chắp tay trước ngực, trên mặt mang theo nụ cười nhạt, điềm tĩnh lạnh nhạt đáp lời.
"Tiểu tăng lĩnh hội Phật pháp, cảm ngộ nhân sinh, lại càng được Thánh Tử dạy bảo, sớm đã siêu thoát thế tục, sẽ không để ý chuyện nam nữ."
"Sao lại khẩn trương?"
Diệp Thanh Vân bĩu môi trêu chọc.
"Ngươi bây giờ nói vậy thôi, lát nữa đến Thủy Nguyệt Tông, gặp Tần cô nương kia, đến lời cũng nói không nên câu ấy chứ."
Tuệ Không vẫn mỉm cười đáp lại.
Đoàn người rất nhanh đã đến Thủy Nguyệt Tông.
Nhìn tòa đỉnh núi quen thuộc kia, Diệp Thanh Vân không khỏi hơi xúc động.
Nơi này cũng xem như nửa cái địa bàn của hắn.
Tuy tình cảm còn lâu mới sâu đậm như Phù Vân Sơn, nhưng ở Đại Hoang Tiên Vực, hắn cơ bản đều ở nơi này.
Giờ phút này trở lại chốn cũ, tâm tình tự nhiên có chút phức tạp, cũng không khỏi nhớ lại những ký ức thuở ban đầu ở Thủy Nguyệt Tông.
"Không biết Lão Mai bọn hắn thế nào."
Trong lúc Diệp Thanh Vân nghĩ ngợi, một đạo quang hoa từ Thủy Nguyệt Tông cấp tốc bay ra, hướng thẳng đến đoàn người.
Đạo quang hoa này cực nhanh, vèo một cái đã bay đến trước mặt Diệp Thanh Vân, rồi nhào vào lòng hắn.
"Ngao ngao ngao ngao!"
Tiếng kêu quen thuộc vang lên.
Diệp Thanh Vân cười tươi, bắt lấy tiểu gia hỏa đang bay đến trước chân.
"Phì Ba!"
Người đến chính là Phì Ba, lớn lên giống h·e·o con, nhưng lại có một đôi cánh.
Đồng thời cũng là một trong những sinh linh nguyên sơ của Đại Hoang Tiên Vực này.
"Ngao ngao ngao ngao ngao!"
Phì Ba vô cùng k·í·c·h đ·ộ·n·g, hướng Diệp Thanh Vân ngao ngao th·é·t lên.
Tựa hồ đang biểu đạt nỗi nhớ nhung đối với Diệp Thanh Vân.
"Phì Ba, sao ngươi vẫn bé tí thế này?"
Diệp Thanh Vân vỗ vỗ đầu Phì Ba, vui vẻ hỏi.
Phì Ba hừ hừ hai tiếng, rồi tránh thoát tay Diệp Thanh Vân, bay lượn hai vòng trên không trung.
Tựa hồ muốn biểu hiện rằng nó đã trưởng thành.
Nhưng theo Diệp Thanh Vân thấy, Phì Ba dường như không hề thay đổi, vẫn lớn chừng đó so với khi mình rời Đại Hoang Tiên Vực.
Cùng lúc đó, từ Thủy Nguyệt Tông cũng bay ra rất nhiều người, cơ bản đều là những cố nhân mà Diệp Thanh Vân quen biết.
"Lão tổ tiền bối!!!"
Chủ nhân Thủy Nguyệt Tông, Mai Trường Hải bay ở phía trước nhất, thần sắc vô cùng k·í·c·h đ·ộ·n·g, nước mắt chực trào ra.
Nghe được xưng hô "lão tổ tiền bối" này, Diệp Thanh Vân bất đắc dĩ cười.
Mai Trường Hải lúc trước vẫn luôn gọi hắn như vậy, dù sau này biết thân phận thật của hắn, nhưng đến giờ vẫn không sửa được.
Tiếng "lão tổ tiền bối" này khiến Diệp Thanh Vân có cảm giác như tỉnh mộng.
"Lão Mai!"
Hai bên gặp mặt, đều vô cùng vui vẻ.
Nhất là đám người Thủy Nguyệt Tông, ai nấy đều là cố nhân của Diệp Thanh Vân thuở trước.
Tỉ như trong Thập Nhị Tiên, rất nhiều người vẫn ở lại Thủy Nguyệt Tông.
Còn có một số người biết Diệp Thanh Vân đến, nên đặc biệt chạy tới Thủy Nguyệt Tông để đón.
Trong đó tất nhiên có Tần Nam Phong.
Những người khác đều vây quanh Diệp Thanh Vân hành lễ hàn huyên, chỉ có ánh mắt Tần Nam Phong, từ khi chạm mặt đã luôn đặt lên người Tuệ Không.
Tuệ Không cũng không hề tránh né, thậm chí chủ động bay đến trước mặt Tần Nam Phong.
"A di đà Phật, Tần thí chủ đã lâu không gặp."
Tần Nam Phong kinh ngạc nhìn Tuệ Không, đôi môi hé mở, nhưng không biết nên nói gì.
Từ khi Tuệ Không theo Diệp Thanh Vân rời Đại Hoang Tiên Vực, Tần Nam Phong quả thực đã m·ấ·t hồn m·ấ·t vía một thời gian dài.
Ngày ngày hốt hoảng, luôn cảm giác Tuệ Không sẽ đột ngột xuất hiện, bên tai thường x·u·y·ê·n nghe thấy tiếng tụng kinh của Tuệ Không.
Thậm chí khi nhìn thấy những người đầu trọc, cô cũng vô thức hoa mắt, tưởng rằng Tuệ Không xuất hiện.
Điều này khiến Tần Nam Phong trong một thời gian dài, vô cùng bài xích nam t·ử đầu trọc.
Hễ nhìn thấy là muốn cho một bạt tai.
Trong đó Lý Đại Cường là người xui xẻo nhất, hắn cũng đầu trọc, sau khi phản Tiên Đồng Minh giải tán, hắn cùng hai con gấu c·h·ó lớn ở lại Thủy Nguyệt Tông.
Thế là thường x·u·y·ê·n đụng mặt Tần Nam Phong.
Mỗi lần Tần Nam Phong thấy đầu trọc của Lý Đại Cường, đều gh·é·t bỏ, bắt Lý Đại Cường phải đội mũ lên.
Mãi đến hơn một năm sau, Tần Nam Phong mới dần bình tâm lại, chuyên tâm tu luyện và phục vụ Ngũ Trang.
Ngay khi Tần Nam Phong nghĩ rằng sẽ không gặp lại Tuệ Không nữa.
Gã này thế mà đến!
Cứ vậy mà s·ố·n·g s·ờ s·ờ, sáng loáng xuất hiện trước mặt Tần Nam Phong.
Vẫn là dáng vẻ ban đầu.
Là người mà Tần Nam Phong ngày đêm mong nhớ, không hề thay đổi.
"Ngươi......"
Tần Nam Phong ngốc trệ một hồi lâu, mới chậm rãi nói ra một chữ "Ngươi".
Vẫn không biết nên nói gì.
Tuệ Không dường như hiểu được tâm tình của Tần Nam Phong, không nói nhiều, hướng về phía Tần Nam Phong khom người cúi đầu.
Tần Nam Phong yên lặng không nói, cùng mọi người trở về Thủy Nguyệt Tông.
"Nơi này vẫn không có gì thay đổi."
Diệp Thanh Vân nhìn tiểu viện trên đỉnh núi Thủy Nguyệt Tông, không khỏi cảm khái.
"Từ khi lão tổ tiền bối rời đi, ta cứ ba ngày lại đến quét dọn một lần, không dám để nơi lão tổ tiền bối ẩn cư xuống cấp."
Mai Trường Hải có chút kiêu ngạo nói.
Lúc trước dù Diệp Thanh Vân rời đi, nhưng viện này vẫn được bảo tồn nguyên vẹn.
Điều này khiến Thủy Nguyệt Tông có một vinh hạnh đặc biệt ở Đại Hoang Tiên Vực.
Ai dám b·ấ·t k·í·n·h với Thủy Nguyệt Tông?
Cũng nhờ Diệp Thanh Vân năm xưa trông nom, Thủy Nguyệt Tông ngày nay đã khác biệt hoàn toàn so với trước kia.
Sơn môn tráng lệ!
Thực lực cường thịnh!
Không nói những cái khác, chỉ riêng số đệ t·ử bái nhập Thủy Nguyệt Tông, đã là mấy vạn người.
So với trước kia chỉ có mười mấy đệ t·ử, có thể nói là một trời một vực.
Không chỉ vậy, cao thủ trong tông môn nhiều như mây, Kim Tiên cường giả mười mấy người, Thái Ất Kim Tiên cũng có mấy vị.
Có thể nói dưới Ngũ Trang, Thủy Nguyệt Tông là thế lực mạnh nhất.
Mà tất cả những điều này, đều nhờ vào Diệp Thanh Vân.
"Tốt lắm, xem ra sau khi ta rời đi, Đại Hoang Tiên Vực rất bình yên."
Diệp Thanh Vân nhìn mọi người, gật đầu mỉm cười.
"Lão tổ tiền bối, lần này ngài trở về có thể ở lại lâu một chút được không?"
Mai Trường Hải mong chờ hỏi.
"Khụ khụ."
Diệp Thanh Vân vừa định t·r·ả lời, Thái Bạch Kim Tinh bên cạnh ho khan hai tiếng.
"Ừm, không ở lại được mấy ngày, bảy ngày sau phải đi."
Nghe vậy, Mai Trường Hải và những người khác có chút thất vọng.
Còn tưởng rằng Diệp Thanh Vân sẽ ở Đại Hoang Tiên Vực lâu hơn, ít nhất cũng phải vài năm.
Không ngờ bảy ngày sau đã phải rời đi.
Nhưng đối với mọi người, Diệp Thanh Vân có thể trở về một chuyến đã là rất tốt rồi.
Ít nhất cho thấy, Diệp Cao Nhân vẫn nhớ đến những cố nhân này.
Cổ Trần, Thánh Tiêu Tử, Nhan Chính đều lần lượt rời đi.
Ba người họ cũng có chút cố nhân muốn gặp.
Đồng thời, ba người họ không cần đi Tiên Đình cùng Diệp Thanh Vân, có thể ở lại Đại Hoang Tiên Vực một thời gian.
Đợi khi nào muốn về hạ giới, chỉ cần tìm Lộc Sơn Tiên Quân là được.
Liên tiếp bảy ngày, Diệp Thanh Vân đều ở Thủy Nguyệt Tông.
Không đi nơi nào khác.
Cũng có rất nhiều người nghe tin mà đến bái kiến Diệp Thanh Vân.
Đến ngày thứ bảy, Diệp Thanh Vân dự định cùng Thái Bạch Kim Tinh đi Cửu t·h·i·ê·n Tiên Đình.
Lại không ngờ rằng.
Tần Nam Phong lại tìm đến Diệp Thanh Vân vào lúc này.
Ngay khi bước vào trước mặt Diệp Thanh Vân, còn chưa đợi Diệp Thanh Vân lên tiếng, Tần Nam Phong đã q·u·ỳ xuống đất.
Khiến Diệp Thanh Vân có chút không biết làm sao.
"Tần cô nương, ngươi đây là......"
Tần Nam Phong không ngẩng đầu, giọng mang vẻ khẩn cầu.
"Cầu cao nhân tác thành, để Tuệ Không và ta kết tục duyên thế tục, trăm năm sau sẽ để Tuệ Không tiếp tục theo hầu cao nhân tả hữu!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận