Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1019: Ta mới là thần

Chương 1019: Ta mới là thần.
"Vậy trực tiếp đem hắn thiêu đi."
Một câu nói qua loa, trực tiếp khiến Diệp Thanh Vân đang còn mừng thầm tại chỗ trợn tròn mắt.
Đến khi mấy tên tráng hán bắt lấy hắn, Diệp Thanh Vân mới nhận ra không ổn.
"Cỏ! Thì ra dù ta có phải mị phu quân của lũ cổ quái này không, vẫn đều bị thiêu chết hả? Vậy ta còn không bằng trước khi chết thì cứ hưởng thụ chút nhỉ?"
Tuy nhiên có lẽ cũng có khả năng bị dọa đến mức không gượng dậy nổi ấy chứ. Diệp Thanh Vân cuống cả lên, vội vàng la hét om sòm. Đáng tiếc không ai để ý hắn kêu cái gì.
Đại tế tư thậm chí còn qua lấy túi chứa đồ của Diệp Thanh Vân, giắt vào bên hông. Diệp Thanh Vân càng thêm hoảng, "Không thể nào? Diệp Thanh Vân ta hôm nay thật sự muốn chết ở đây sao? Bị chôn sống rồi thiêu chết? Cái này cũng quá thảm a!"
Diệp Thanh Vân cuống đến độ sắp tè cả ra quần. Mà lúc này, hắn đã bị mấy tên tráng hán cột chặt lên một khúc gỗ. Cứ vậy đứng thẳng trên tế đàn. Xung quanh Diệp Thanh Vân còn chất đầy củi. Mấy tên tráng hán mang theo túi da thú, đang đổ cái gì đó lên đống củi.
"Anh em, các ngươi đang đổ cái gì vậy?" Diệp Thanh Vân sắp chết đến nơi, lòng hiếu kỳ ngược lại không giảm chút nào, còn thảnh thơi hỏi một câu.
Một tên tráng hán liếc nhìn Diệp Thanh Vân, "Đây là dầu thú."
Diệp Thanh Vân nghe xong liền câm nín. Đây là sợ mình đốt không đủ kỹ hả? Còn đổ thêm dầu lên làm gì chứ? Mà nói thật, cái dầu thú này ngửi lại rất thơm. Thơm hơn cả mỡ lợn. Không biết sau khi mình bị thiêu trọi thì có thơm như vậy không? Diệp Thanh Vân lúc này đã thần trí không rõ, bắt đầu nghĩ lung tung.
Cổ Mị cùng đại tế tư đứng dưới tế đàn, đại tế tư thì mặt đầy băng giá. Còn Cổ Mị thì thần sắc có chút phức tạp, không hiểu sao nàng mơ hồ cảm thấy thiêu Diệp Thanh Vân chuyện này, có vẻ không ổn cho lắm. Nhưng lời đại tế tư nói khiến nàng không có chỗ phản đối. Dù sao, đúng là từ sau khi Diệp Thanh Vân đến, tượng băng thần minh liền hư hỏng. Chứng tỏ Diệp Thanh Vân đích thật là người chẳng lành, mới khiến tượng băng thần minh thành ra như vậy.
Chỉ có thiêu chết Diệp Thanh Vân, đem hiến tế cho thần minh, mới có thể đổi lại sự che chở của thần minh với thú yêu nhất tộc. Cổ Mị không nghĩ nhiều nữa, cứ theo sắp xếp của đại tế tư là được.
Mọi thứ chuẩn bị ổn thỏa, đại tế tư cùng Cổ Mị dẫn theo một đám tộc nhân, đứng dưới tế đàn, từng người đều thần sắc thành kính.
"Chiến thần phong bạo vĩ đại, những con dân suy tàn của ngài, lúc này xin dâng tế phẩm cho ngài!"
"Người chẳng lành này, mạo phạm đến uy nghiêm của thần minh, làm bẩn vùng đất thánh khiết của tộc ta!"
"Mong thần minh đại nhân tha thứ cho chúng ta!"
Đại tế tư quỳ xuống, miệng hô lớn. Cổ Mị và đám đông tộc nhân cũng cùng nhau quỳ lạy. Mọi người đứng lên, đại tế tư ra lệnh một tiếng, "Châm lửa!"
Một tráng hán tay cầm đuốc liền đi lên tế đàn. Diệp Thanh Vân thấy bộ dạng này, cả người đều tuyệt vọng. "Ô ô ô, ai tới cứu ta với?"
Kết quả, tên tráng hán cầm đuốc vừa lên đến tế đàn, ngọn lửa trong tay đột nhiên tắt ngúm. Tên tráng hán ngẩn người một lúc, dường như không thể tin được, ngọn lửa vừa còn tốt sao tự dưng lại tắt? Người dưới đài cũng đều có chút kinh ngạc.
"Châm lửa lại!" Đại tế tư nhíu mày nói.
Lại một tráng hán cầm đuốc, từ phía bên kia đi tới. Kết quả, vừa lên đài, ngọn lửa trong tay người nọ cũng tắt ngấm. "Cái này...." Hai tên tráng hán cầm đuốc nhìn nhau trên đài, không biết phải làm sao.
Còn trong lòng Diệp Thanh Vân thì lại một trận co rút. Mẹ kiếp! Chết cũng không để ta chết sảng khoái một chút. Cái này đúng là hành hạ người ta quá mức. Bằng không các ngươi vẫn là nhanh chóng đốt đi còn hơn. Lúc nào cũng như vậy ta chịu không nổi mất.
"Châm lửa lại!!!" Đại tế tư nghiến răng nghiến lợi.
Tên tráng hán thứ ba giơ đuốc đi tới. Tên tráng hán này rõ ràng là lanh lợi hơn một chút, đi rất chậm, còn dùng tay cẩn thận che chắn cây đuốc, rất sợ có cái gió quái nào đó thổi tắt đuốc.
Nhưng vừa bước lên tế đàn một khắc, phụt! Đuốc tắt ngúm. Tắt không một dấu hiệu. Vừa trước còn cháy rất lớn, xung quanh cũng không có gió, kết quả ngay sau đó liền trực tiếp tắt.
Lần này hay rồi, ba tên tráng hán trên đài ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, rồi lại cùng nhìn xuống đại tế tư ở dưới đài. Sắc mặt đại tế tư cũng hoàn toàn thay đổi. Nếu tắt một lần thì có lẽ là ngoài ý muốn, hai lần thì có thể miễn cưỡng nói là trùng hợp. Nhưng liên tiếp tắt đến ba lần thì không phải trùng hợp hay ngoài ý muốn giải thích được. Chắc chắn có vấn đề! Quá khác thường rồi.
Diệp Thanh Vân cũng không dám tin. Cái đuốc còn có thể liên tục tắt đến ba lần? Vô lý! Quá vô lý! Chẳng lẽ có người đang âm thầm bảo vệ ta? Trong lòng Diệp Thanh Vân nhen nhóm hy vọng. Lập tức nhìn xung quanh, quả nhiên! Ở chỗ không xa trên đống băng, có một con mèo đang ngồi xổm. Chính là Decepticons!
Decepticons không một mình rời khỏi nơi này, vẫn ở lại đây, lúc này cũng đang nhìn Diệp Thanh Vân bị trói trên tế đàn, trong lòng Diệp Thanh Vân mừng như điên, thì ra thần thú không có bỏ rơi ta, là đang âm thầm bảo vệ ta! Vậy thì ta yên tâm rồi.
Diệp Thanh Vân lập tức trấn tĩnh lại, thần sắc cũng khôi phục bình thường, trên mặt thậm chí còn nở một nụ cười hờ hững.
"Lũ người ngu xuẩn của thú cắn nhất tộc các ngươi à."
"Đến giờ này còn không tỉnh ngộ sao?" Diệp Thanh Vân bắt đầu màn biểu diễn của mình.
Đại tế tư giận dữ, "Ngươi, kẻ chẳng lành, đừng có nói năng lung tung ở đây!"
Diệp Thanh Vân cười ha ha, "Người đáng cười à, ngươi thân là đại tế tư của thú cắn nhất tộc mà ngu muội vô tri đến vậy, ngay cả sứ giả của thần minh như ta cũng không nhận ra, còn mưu đồ thiêu chết ta?"
"Cái gì?" Vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngẩn người. Sứ giả thần minh? Ai là sứ giả thần minh? Chẳng lẽ là người chẳng lành này?
"Ngươi đang nói hươu nói vượn!" Không biết tại sao, đại tế tư lại có chút giận quá hóa rồ. Mà ánh mắt của Cổ Mị thì lại nghi hoặc nhìn Diệp Thanh Vân, rồi lại nhìn đại tế tư, trong lòng dâng lên sự hồ nghi.
"Các tộc nhân của thú cắn nhất tộc, ta chính là sứ giả của thần minh!" Diệp Thanh Vân tiếp tục hô lớn. "Thần minh đại nhân biết rõ thú cắn nhất tộc các ngươi ngoan đạo, nên phái ta đến trước, dẫn dắt thú cắn nhất tộc của các ngươi đi đến một tương lai tươi sáng hơn!"
Mọi người đều ngơ ngác, từng cặp mắt nhìn Diệp Thanh Vân.
"Không! Hắn đang mê hoặc nhân tâm! Hắn đang nói bậy bạ!" Đại tế tư mặt dữ tợn, "Hắn là người chẳng lành! Hắn sẽ mang tai họa đến cho tộc ta!"
"Giết hắn! Phải giết hắn ngay lập tức! Nếu không tộc ta sẽ đối mặt với tai họa lớn!"
Vừa nói, đại tế tư như phát điên, giơ quyền trượng lên, xông thẳng lên tế đàn, dường như muốn đích thân ra tay, trực tiếp giết chết Diệp Thanh Vân.
"Đại tế tư!" Cổ Mị lập tức muốn ngăn cản. Nàng đã nhận ra sự bất thường rồi. Nhưng còn chưa đợi Cổ Mị ra tay, thì đã nghe thấy đại tế tư đột nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết, "A!!!"
Ngay sau đó, toàn thân đại tế tư co giật, mặt đầy vẻ kinh hoàng, máu tươi từ miệng tuôn trào ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận