Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1238 Diệp Thanh Vân luyện kiếm

Chương 1238 Diệp Thanh Vân luyện kiếm
Trong Thần Công Thành.
Diệp Thanh Vân vuốt ve lệnh bài điều khiển Phi Chu, thỉnh thoảng lại lấy Trục Nhật Chu từ trong túi trữ vật ra ngắm nghía.
Đây đúng là thích thật mà.
Hắn đã nghĩ kỹ.
Nhất định phải tìm một cơ hội, điều khiển Trục Nhật Chu xuyên mây phá gió, thật tốt du ngoạn một phen.
Nhưng không thể ở Trung Nguyên được.
Nơi này quá lớn.
Hơn nữa còn có rất nhiều nguy hiểm.
Mặc dù Diệp Thanh Vân hiện tại cũng xem như có chút danh tiếng ở Trung Nguyên.
Nhưng Trung Nguyên vẫn còn những người Tà Đạo như Âm Cốt Lão Nhân.
Mà nghe nói không phải là số ít.
Nếu hắn mà du ngoạn lung tung ở Trung Nguyên thì, rất có thể một ngày nào đó sẽ trực tiếp xương cốt không còn.
Cho nên Diệp Thanh Vân định chờ rời khỏi Trung Nguyên, về đến Nam Hoang, rồi mới điều khiển Trục Nhật Chu, đi khắp nơi du sơn ngoạn thủy.
Dù sao tứ cảnh chi địa, Diệp Thanh Vân đều đã từng đặt chân qua.
Ngay cả những nơi hải ngoại, Diệp Thanh Vân cũng rất quen thuộc.
Những nơi này, hắn có thể thoải mái đi dạo, không cần quá lo lắng gặp phải nguy hiểm gì.
Thưởng thức một hồi lâu, Diệp Thanh Vân vừa quay đầu, nhìn thấy Kiếm Thiên Minh đang luyện kiếm cách đó không xa.
Kiếm Thiên Minh vẫn cứ cầm thanh thiết kiếm bình thường không thể bình thường hơn kia.
Ra sức vung vẩy.
Trông có vẻ giản dị tự nhiên.
Không có chút tưởng tượng nào.
Từ khi Kiếm Thiên Minh đi theo Diệp Thanh Vân, vẫn luôn tu luyện như vậy.
Ban đầu Kiếm Thiên Minh, đối với cách tu luyện đơn giản lại khô khan như vậy còn vô cùng nghi hoặc.
Nhưng hiện tại.
Kiếm Thiên Minh đã sớm biết được chỗ tốt của việc tu luyện này.
Cho nên hắn mỗi ngày đều dành thời gian ra để luyện kiếm.
Đồng thời mỗi lần luyện kiếm xong, đều sẽ có những cảm ngộ nhất định, có thể rõ ràng cảm thấy được kiếm đạo của mình đang ngày ngày tăng lên.
Diệp Thanh Vân nhìn một chút, lại không khỏi nghĩ tới Ngự Phong Kiếm Tôn trước đó.
Tên kia không biết não bổ cái gì, sốt ruột vội vàng đi khiêu chiến Thương Vân Kiếm Tôn.
"Chờ chút, chẳng lẽ tên Ngự Phong Kiếm Tôn kia không phải đang não bổ?"
Diệp Thanh Vân bỗng giật mình, trong đầu lóe lên một ý nghĩ kỳ lạ.
"Chẳng lẽ, ta Diệp Thanh Vân thật sự là một tuyệt thế kỳ tài kiếm đạo vạn người có một?"
"Tùy tay vung lên, cũng có thể làm cho người khác có chỗ lĩnh ngộ sao?"
Diệp Thanh Vân càng nghĩ càng thấy có khả năng.
Nếu không Kiếm Thiên Minh tiểu tử chết tâm kia làm sao lại đi theo mình?
Chắc chắn là cũng đã nhìn ra chỗ bất phàm trên người ta Diệp Thanh Vân rồi.
Còn có cả Ngự Phong Kiếm Tôn kia, phỏng chừng cũng thật sự lĩnh ngộ được gì đó.
Cho nên mới có thái độ chuyển biến lớn, còn vội vã đi đánh nhau với người.
Diệp Thanh Vân càng nghĩ càng thấy có đạo lý.
Không nhịn được vỗ đùi.
Bốp!!!
Diệp Thanh Vân lập tức nhăn nhó.
Vỗ mạnh quá, chân có chút đau.
Vội vàng xoa xoa.
Sau đó nhanh chóng đứng dậy.
"Ta Diệp Thanh Vân tuyệt đối là kỳ tài kiếm đạo vạn người có một!"
"Đáng tiếc đến bây giờ mới phát hiện, nhưng cũng chưa muộn lắm, ta hiện tại sẽ bắt đầu luyện kiếm, chắc không cần vài tháng, liền có thể trở thành đệ nhất thiên hạ kiếm giả!"
Diệp Đại công tử lại định bắt đầu quật khởi.
Là một kỳ tài kiếm đạo vạn người có một, ta Diệp Thanh Vân nhất định sẽ trở thành thiên hạ đệ nhất kiếm nhân.
Lẽ nào lại cứ sống uổng phí thời gian như trước đây?
Không được! Tuyệt đối không được!
Ta muốn luyện kiếm! Ta muốn phấn đấu!
Tên tuổi tuyệt thế kiếm giả còn đang chờ ta đây.
Diệp Thanh Vân lập tức chạy đến trước mặt Kiếm Thiên Minh.
Thanh Kiếm Thiên Minh hoảng sợ sững sờ.
"Diệp công tử...ngươi...ngươi làm sao vậy?"
Diệp Thanh Vân trực tiếp khẽ đưa tay.
"Cho ta thanh kiếm, để ta luyện một chút."
Nghe vậy, Kiếm Thiên Minh trực tiếp ngây người.
Tuệ Không đang niệm kinh cách đó không xa cũng lập tức nhìn qua.
Ngay cả Đại Mao đang nằm sấp ngủ gật trong góc, cũng mở mắt chó, nhìn Diệp Thanh Vân bằng ánh mắt kỳ lạ.
Diệp Thanh Vân lại chủ động muốn luyện kiếm?
Trời ơi! Chuyện lạ xưa nay!
Kiếm Thiên Minh sững sờ hồi lâu, mới đưa thiết kiếm cho Diệp Thanh Vân.
Đồng thời trong lòng nghi hoặc, có phải vừa rồi mình luyện kiếm có gì sai?
Nên Diệp công tử muốn đích thân chỉ điểm một phen?
Tuệ Không sờ lên cái đầu trọc rồi nghĩ.
"Hành động lần này của Thánh Tử, nhất định có thâm ý!"
"Tiểu tăng nhất định phải hảo hảo suy đoán mới được!"
"Tuyệt đối phải mau chóng lĩnh ngộ được ý của Thánh Tử mới được!"
Tuệ Không đây đã thành thói quen.
Chỉ cần Diệp Thanh Vân có một chút hành động không bình thường, Tuệ Không liền sẽ lập tức dùng cái đầu trọc nhỏ trí tuệ của mình để suy nghĩ, có phải bên trong đó có thâm ý gì hay không.
Diệp Thanh Vân nhận lấy thiết kiếm, cầm trong tay ước lượng một chút.
Nặng phết.
Dù sao đây cũng là một thanh thiết kiếm được rèn đúc bằng sắt thuần.
"Ngươi tránh ra chút đi, ta muốn luyện kiếm, lát nữa đừng để làm bị thương ngươi."
Diệp Thanh Vân nói.
"Vâng!"
Kiếm Thiên Minh lập tức thành thật lui sang một bên.
Đồng thời trong ánh mắt lộ rõ vẻ mong chờ cùng hưng phấn.
Diệp công tử muốn đích thân luyện kiếm!
Đây là chuyện chưa từng có đó.
Tuy không biết Diệp công tử vì sao đột nhiên muốn luyện kiếm.
Nhưng có thể tận mắt nhìn thấy Diệp công tử luyện kiếm, tuyệt đối là một đại cơ duyên đó.
Có lẽ mình cũng có thể giống như Ngự Phong Kiếm Tôn, lĩnh ngộ được gì đó từ chiêu kiếm của Diệp công tử.
Diệp Thanh Vân cầm thiết kiếm, hít sâu một hơi.
Trong đầu nhớ lại những chiêu kiếm lợi hại mà mình biết.
Việt Nữ kiếm! Tố Nữ kiếm! Độc Cô Cửu kiếm! Đoạt Mệnh Thập Tam kiếm!
Đáng tiếc, ta không biết chiêu nào cả.
"Thử cảm giác một chút đã, thân là một thiên tài kiếm đạo tuyệt thế, lẽ nào ta lại bị bó buộc bởi chiêu kiếm?"
Kiếm còn chưa bắt đầu luyện, Diệp Đại công tử đã dựng sẵn tư thế của một cao nhân kiếm đạo.
Diệp Thanh Vân lúc này bắt đầu luyện kiếm.
Ra sức vung vẩy thiết kiếm.
"Ta quả nhiên là thiên tài!"
"Mỗi một kiếm vung ra đều có tiếng gió xé gió!"
"Không phải thiên tài, làm sao có thể tạo ra những tiếng gió xé gió trong trẻo như thế?"
Bản thân Diệp Thanh Vân cảm thấy cực kỳ tốt đẹp.
Hắn thậm chí còn cảm thấy rằng, giờ phút này dáng vẻ luyện kiếm của mình chắc chắn là hiếm có trên đời, đủ để lay động tất cả kiếm giả.
Nhưng trong mắt mọi người.
Động tác của Diệp Thanh Vân mười phần kỳ quái.
Hoàn toàn không có một chút quy tắc nào.
Hơn nữa có chút mềm nhũn.
Nhìn như kiểu chưa ăn cơm vậy.
Lại còn bước chân lộn xộn, hận không thể chân trái giẫm lên chân phải.
Trực tiếp khiến cho cả Tuệ Không, Kiếm Thiên Minh và Đại Mao đều nhìn ngây người.
Đại Mao thật sự là không nhìn nổi nữa.
Lắc đầu liên tục.
Sau đó đổi tư thế, cái mông hướng ra ngoài, đầu hướng vào trong, tiếp tục ngủ gật.
Tuệ Không nhìn kỹ dáng vẻ luyện kiếm cổ quái của Diệp Thanh Vân, không ngừng suy ngẫm thâm ý trong đó.
Thậm chí cả đầu cũng lắc lư theo.
Chỉ có Kiếm Thiên Minh, hắn nhìn chằm chằm dáng vẻ luyện kiếm của Diệp Thanh Vân, thoáng chốc dường như có thể cảm nhận được điều gì đó.
Nhưng cũng chỉ có vậy.
Hắn không khỏi nghi ngờ, có phải ngộ tính của mình quá kém hay không?
Diệp công tử đã tự mình biểu diễn cho mình xem rồi, nhưng mình vẫn không sao lĩnh ngộ được?
Cùng lúc đó.
Ngoài đình viện cũng có hai người đến.
Đang đứng cạnh nhau.
Nhìn Diệp Thanh Vân luyện kiếm lung tung trong viện.
Hai người chính là Ngự Phong Kiếm Tôn và Thương Vân Kiếm Tôn từ Quan Vân Sơn đến.
Sau trận chiến giữa hai người, Thương Vân Kiếm Tôn biết được sự tồn tại của Diệp Thanh Vân, một kỳ nhân kiếm đạo, từ Phong Vô Ngấn.
Thế là trong lòng hiếu kỳ, liền đi theo Phong Vô Ngấn đến Thần Công Thành.
Muốn kiến thức vị kỳ nhân kiếm đạo này.
Kết quả vừa tới.
Liền thấy Diệp Thanh Vân đang luyện kiếm mù mịt.
Hai đại kiếm tôn, trực tiếp ngây người tại chỗ.
Lập tức lộ vẻ kinh hãi.
"Cái này...cái này...vì sao chiêu kiếm của người này, quen thuộc đến vậy?"
Thương Vân Kiếm Tôn kinh ngạc không thôi.
"Ta cũng cảm thấy vậy, như đã nhìn thấy ở đâu đó!"
Phong Vô Ngấn cũng có cảm giác giống như vậy.
Hai anh em nhìn nhau, đột nhiên đều nghĩ đến một điều gì đó.
"Năm đó ở kiếm giới, cái thân ảnh cổ xưa mà chúng ta thấy..."
"Chẳng lẽ chính là người này?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận