Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 2357 “Giám ngục trưởng” Diệp Thanh Vân

Chương 2357: "Giám ngục trưởng" Diệp Thanh Vân
"Dừng tay! Ngươi dừng tay lại đi!"
"Đừng có đụng vào tóc ta a a a!!!"
"Súc sinh! Cầm thú! Có bản lĩnh thì ngươi thả ta ra rồi đơn đấu xem!"
"Ngươi đụng vào tóc ta thì tính là anh hùng hảo hán gì chứ?"
"Ô ô ô!!!"
"Van xin ngươi, buông tha cho tóc của ta đi mà!"
Đây đều là Hạo Vô Cực dùng ánh mắt của mình để biểu đạt ra, kịch nội tâm cực kỳ phong phú.
Đáng tiếc thay.
Diệp Đại Tiên nhân đang chuyên chú vào việc cạo đầu nên căn bản không nhận ra ánh mắt của gia hỏa này mang nhiều ý vị trêu đùa đến vậy.
Chiếc kéo nhỏ trong tay hắn thoăn thoắt đưa lên đưa xuống.
Tiếng răng rắc răng rắc vang lên bên tai không ngớt.
Mái tóc màu tím không ngừng từ trên đầu Hạo Vô Cực rơi xuống.
Nhìn những sợi tóc không ngừng rơi xuống trước mắt, Hạo Vô Cực ngạo nghễ bất tuân giờ phút này bi phẫn muốn chết.
Cầm thú!
Đơn giản là không phải người mà!
Ngươi đụng vào ta thì được, ngươi làm gì đụng vào tóc ta chứ?
Mái tóc này của ta, đã từng làm mê đảo hàng ngàn vạn tiên nữ, bây giờ lại bị ngươi cho hắc hắc.
Việc này so với việc bị tra tấn ở tầng 18 Luyện Ngục còn khó chịu hơn.
Thuộc về đả kích về mặt tinh thần.
Khiến cho Hạo Vô Cực cảm thấy mình không còn chút tôn nghiêm nào.
Bị chà đạp không thương tiếc.
Diệp Thanh Vân cũng mặc kệ ngươi có tôn nghiêm hay không.
Hắn thấy rằng, nếu gia hỏa này là tù nhân, vậy hẳn là phải có chút dáng vẻ của tù nhân.
Đỉnh một mái tóc dài màu tím này là cái dạng gì?
Dáng vẻ lưu manh.
Tuyệt đối không được tinh thần.
Dưới một phen thao tác tỉ mỉ của Diệp Thanh Vân, mái tóc dài màu tím ban đầu của Hạo Vô Cực giờ phút này đã biến thành mái tóc ngắn kiểu đầu đinh.
Đầu đinh phiên bản nhỏ!
Kiểu tóc vô cùng gọn gàng.
"Ngươi nhìn xem, như vậy trông tinh thần hơn nhiều, cũng coi như có dáng vẻ tù nhân."
Diệp Thanh Vân có chút hài lòng nhìn Hạo Vô Cực.
Còn vô cùng thân mật lấy ra một chiếc gương, để Hạo Vô Cực tự mình soi.
"Ngươi nhìn xem, có phải hay không ngươi trông tinh thần hơn vừa rồi nhiều không?"
"Người trẻ tuổi ấy mà, chính là phải cắt đầu đinh."
"Chỉ có đầu đinh mới là tiêu chuẩn kiểm nghiệm xem một người đàn ông có đẹp trai thực sự hay không!"
"Không tệ không tệ, tên nhóc ngươi tuy là đồ bỏ đi, nhưng cắt đầu đinh trông cũng được đấy."
Nghe Diệp Thanh Vân "tán dương", nhìn mình trong gương.
Cả người Hạo Vô Cực đã ngây dại.
Ánh mắt hắn vô thần nhìn người đàn ông đầu đinh trong gương.
Đây mẹ nó là ai vậy?
Tóc của ta đâu?
Thật sự cạo cho ta thành cái bộ dạng quỷ quái này sao?
Hạo Vô Cực bi phẫn vô cùng, hận không thể nhảy dựng lên xé xác Diệp Thanh Vân.
Nhưng hắn bị phong ấn quá nhiều trên người.
Dù hắn có bi phẫn thế nào.
Giờ phút này cũng chỉ có thể vô năng cuồng nộ.
"Đi thôi, đầu cũng đã cạo rồi, bây giờ phải để ngươi làm chút việc."
"Đã là phạm nhân, thì phải cải tạo."
"Mà cải tạo ấy mà, chính là phải làm việc."
"Để cho kẻ phạm sai lầm như ngươi, trong lúc lao động có thể ngẫm lại lỗi lầm của mình."
"Có như vậy ngươi mới có thể thay đổi tà về chính, mới có thể đi vào quỹ đạo chứ."
Diệp Thanh Vân vừa nói, vừa nới lỏng sợi Khốn Tiên Thằng trên người Hạo Vô Cực ra.
Chỉ là sợi Khốn Tiên Thằng này thật sự quá nhiều.
Diệp Thanh Vân chỉ mở trói cho hắn thôi, cũng mất gần nửa canh giờ.
Tay cũng mỏi nhừ.
Vừa mở trói, Diệp Thanh Vân vừa suy nghĩ.
Gia hỏa này chẳng phải chỉ phạm lỗi xúc phạm cấp trên thôi sao?
Cần phải trói nhiều Khốn Tiên Thằng đến vậy sao?
Cứ như gia hỏa này là tạo phản vậy.
Đến khi sợi Khốn Tiên Thằng cuối cùng được mở ra, Hạo Vô Cực rốt cục có thể tự do hoạt động.
Hắn đột nhiên nhảy dựng lên, hung thần ác sát nhào về phía Diệp Thanh Vân.
"Làm gì đấy?"
Diệp Thanh Vân trực tiếp đạp một cước, hất văng Hạo Vô Cực đang nhào tới ngã lăn ra đất.
"Ngươi còn dám tập kích ta à?"
Diệp Thanh Vân đó là tuyệt đối không khách khí.
Tiện tay vớ lấy một cây trúc, đối với Hạo Vô Cực mà xông vào đấm đá túi bụi.
Đánh cho Hạo Vô Cực chạy trối chết, ngã trên mặt đất không có sức phản kháng.
Không còn cách nào.
Khốn Tiên Thằng tuy đã được giải khai, nhưng trên người hắn vẫn còn các loại phong ấn, một tia pháp lực cũng không dùng được, các loại thần thông cũng khó mà thi triển.
Chỉ là một phàm nhân tương đối chịu đòn mà thôi.
Diệp Thanh Vân tuy cũng rất "gà", nhưng dù sao hiện tại cũng là một thần tiên đường đường chính chính.
Đối phó một gia hỏa không có chút pháp lực nào, vậy khẳng định là có thể dễ dàng điều khiển.
Một bên Hàng Da ngáp dài một cái, đối với cảnh này không chút hứng thú nào.
Lề mà lề mề trở về ổ chó của mình.
Nằm xuống ngủ tiếp.
Diệp Thanh Vân cũng chỉ hơi dạy dỗ Hạo Vô Cực một chút, đánh vài cây gậy rồi dừng tay.
Hạo Vô Cực lồm cồm bò dậy, ánh mắt băng lãnh nhìn chằm chằm Diệp Thanh Vân.
Hiển nhiên.
Vài cây gậy này của Diệp Thanh Vân không thể khiến hắn phục tùng.
Dù sao Hạo Vô Cực cũng đã từng bị tra tấn ở tầng 18 Luyện Ngục, tâm tính cực kỳ kiên định.
Sao có thể khuất phục trước vài cây gậy của Diệp Thanh Vân được?
"Hừ, ta cứ để ngươi nghỉ ngơi một ngày, đợi ngày mai ta sẽ cho ngươi làm việc cho ra hồn."
Diệp Thanh Vân cũng không ép buộc Hạo Vô Cực, quay người rời đi.
Hạo Vô Cực thấy tình hình này, cũng không chút do dự.
Trực tiếp bỏ chạy về phía xa.
Đáng tiếc.
Chưa đợi Hạo Vô Cực chạy ra khỏi rừng trúc, từng đạo phong ấn trên người hắn đồng loạt phát huy tác dụng.
Khóa chặt thân hình hắn lại.
Sau đó từng luồng từng luồng lực lượng từ phía sau đánh tới, kéo Hạo Vô Cực trở lại bên ngoài phòng trúc.
Hạo Vô Cực xoay người đứng lên, cũng không từ bỏ.
Lại chạy trốn về phía hướng khác.
Nhưng vẫn bị phong ấn trên người kéo trở lại.
Trốn đi đâu cũng như nhau.
Căn bản không thể trốn thoát khỏi mảnh rừng trúc này.
Khu rừng trúc này tuy không lớn, lại như một tòa lồng giam không thể vượt qua.
Khiến Hạo Vô Cực chùn bước.
Đứng trong khu rừng trúc, nhìn ra bên ngoài chỉ cách mấy bước chân, Hạo Vô Cực thất thần, trong lòng cảm thấy vô cùng bức bối.
Hắn vô lực nằm trên mặt đất.
Đến hồi lâu sau.
Hạo Vô Cực mặt không biểu cảm xoay người ngồi dậy.
Ánh mắt hắn đảo qua, nhặt được một hòn đá nhọn ở gần đó.
Hắn mang theo hòn đá, từng bước một hướng về phòng trúc đi tới.
Cho đến khi đến phòng trúc.
Ngay lập tức nhìn về phía Hàng Da đang ngủ say trong ổ chó.
"Súc sinh này, lúc trước cũng dám sủa vào ta!"
"Nhất định phải chết!"
"Ta không giết được Khổ Trúc Tiên Quân kia, thì giết con chó này cho hả giận!"
Nghĩ trong lòng, Hạo Vô Cực không chút do dự.
Bước nhanh đi tới trước ổ chó.
Trực tiếp giơ hòn đá lên rồi đập xuống.
Ngay trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc của Hàng Da.
Hàng Da bỗng nhiên mở đôi mắt chó đang nhắm nghiền của mình.
Ngay lập tức bật lên tại chỗ.
Bay lên một cước.
Hung hăng đá vào cằm của Hạo Vô Cực.
Phanh!
Hạo Vô Cực vội vàng không kịp chuẩn bị, chỉ cảm thấy một cỗ lực cực lớn đánh tới, cả người như cái lu lăn lông lốc.
Lăn lông lốc mấy vòng trên mặt đất.
Đè gãy mấy cây trúc, mới dừng lại.
Cằm của Hạo Vô Cực bị lệch.
Có vẻ như đã bị một cước của Hàng Da đạp trật khớp.
Người cũng hôn mê bất tỉnh.
Bất tỉnh giấc trong sự an lành.......
"Đừng mẹ nó ngủ nữa!"
Mặt trời lên cao, Hạo Vô Cực chỉ cảm thấy mình bị đá một cước, mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Vừa mở mắt ra.
Chỉ thấy Diệp Thanh Vân đang mặt mũi tràn đầy bất thiện nhìn mình chằm chằm, bên cạnh còn có Hàng Da đi theo.
"Ngươi còn nằm ở đây ngủ à? Có ai làm phàm nhân như ngươi không?"
"Mau đứng lên cho ta!"
Diệp Thanh Vân hùng hùng hổ hổ.
Hạo Vô Cực theo bản năng đứng dậy.
"Ối chà?"
Diệp Thanh Vân vừa nhìn thấy dáng vẻ của Hạo Vô Cực, không khỏi vui vẻ.
"Sao cằm ngươi lại bị lệch thế kia? Cái này đều lệch đến dạng gì rồi."
Hạo Vô Cực lúc này mới nhớ ra chuyện gì đã xảy ra.
Chính mình hôm qua muốn giết con chó hoàng đáng chết này.
Kết quả lại thấy con chó vàng này bỗng dưng bật lên, sau đó cho mình một cước.
Sau đó thì mất đi ý thức.
Đến giờ phút này, hắn mới ý thức được dường như mình thật sự không cảm nhận được sự tồn tại của cằm.
Đưa tay sờ thử.
Ngọa tào!
Thật sự lệch rồi!
"Không có chuyện gì, cằm lệch thôi mà, không phải bệnh nặng gì."
Diệp Thanh Vân chậm rãi nói.
"Nếu hôm nay ngươi biểu hiện không tệ, ta sẽ giúp ngươi chữa cho tốt."
"Nếu ngươi còn giống cái bộ dạng của ngày hôm qua, thì đừng trách ta không khách khí!"
Thân là chủ nhân của khu rừng trúc này, Diệp Thanh Vân đương nhiên phải thể hiện ra chút khí chất của chủ nhà trên địa bàn của mình.
Huống chi.
Gia hỏa này là tù nhân.
Ta cần gì phải khách khí với một tù nhân?
Để hắn cải tạo lao động đã là ban ân lớn nhất rồi.
Hạo Vô Cực vẫn không muốn khuất phục.
Đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Diệp Thanh Vân cũng vui vẻ.
"Ngươi có cốt khí đấy."
"Bất quá ta có nhiều biện pháp để khiến ngươi cải tà quy chính."
Chẳng bao lâu sau.
Hạo Vô Cực đang chạy trong khu rừng trúc.
Không phải hắn muốn chạy.
Mà là phía sau có một con chó hoàng đang đuổi theo hắn.
"Hàng Da! Mau đuổi theo cắn hắn đi!"
"Đuổi đuổi đuổi!"
"Hàng Da cố lên!"
"Gâu gâu gâu!"
Hạo Vô Cực ở phía trước, Hàng Da ở phía sau, Diệp Thanh Vân ở phía sau nữa.
Dưới sự thúc giục của Diệp Thanh Vân, Hàng Da ra sức đuổi cắn Hạo Vô Cực.
Mà Hạo Vô Cực căn bản không đánh lại Diệp Thanh Vân, ngay cả Hàng Da hắn cũng không đánh lại.
Chỉ có thể bị đuổi chạy khắp nơi.
Nếu không chạy, Hàng Da sẽ lên cho một ngụm ngay.
Đau đến Hạo Vô Cực nhe răng trợn mắt.
Vậy mà Hạo Vô Cực cho dù bị đuổi đến mức trầy da tróc vẩy, trên người bị Hàng Da cắn mấy nhát.
Nhưng hắn vẫn chưa khuất phục.
Nhưng liên tiếp mấy ngày đều như vậy.
Hạo Vô Cực có chút không chống nổi.
Thậm chí vừa nhìn thấy Hàng Da xông về phía mình, hắn sẽ theo bản năng cảm thấy sợ hãi.
Trong mắt Hạo Vô Cực, Hàng Da dường như còn đáng sợ hơn cả những Dạ Xoa ác quỷ trong tầng 18 Luyện Ngục.
Cũng không biết là lực uy hiếp của việc Hàng Da đuổi cắn quá mạnh, hay là do bản thân khu rừng trúc này có tác dụng.
Hạo Vô Cực dường như có một chút xíu biến hóa.
Cây trúc trong khu rừng trúc có thể trấn định tâm thần, bình ổn tâm tính, còn có tác dụng loại trừ tâm ma.
Có thể luyện chế thành pháp bảo Lục Căn Thanh Tịnh Trúc.
Diệp Thanh Vân tự mình không biết luyện chế, nên nhờ Vô Ưu Đại Tiên hỗ trợ luyện chế một chút.
Việc này rất đơn giản.
Vô Ưu Đại Tiên biết chuyện, không chút do dự giúp Diệp Thanh Vân luyện chế xong.
Khổ Trúc màu xanh biếc ban đầu, sau khi luyện chế thành Lục Căn Thanh Tịnh Trúc thì biến thành màu nâu đậm.
Cầm trên tay còn có chút lạnh buốt.
Có món đồ này trong tay, chỉ cần Hạo Vô Cực lộ ra ánh mắt hung ác, Diệp Thanh Vân sẽ giáng ngay một gậy.
Đừng nói.
Thật đúng là hiệu quả.
Lục Căn Thanh Tịnh Trúc này quả thực dễ dùng.
Một gậy xuống, ánh mắt Hạo Vô Cực lập tức trở nên thanh tịnh hơn rất nhiều.
Côn bổng tăng theo cấp số cộng.
Chó dữ đuổi cắn.
Sau khi Hạo Vô Cực gian nan vượt qua mấy chục ngày trong khu rừng trúc.
Hắn rốt cục khuất phục.
Nguyện ý tiếp nhận việc "cải tạo lao động" của Diệp Thanh Vân.
"Thế này mới đúng chứ."
Diệp Thanh Vân cũng mới giúp Hạo Vô Cực đưa chiếc cằm đã trật khớp nhiều ngày của hắn trở lại vị trí cũ.
Cằm trở lại vị trí cũ, Hạo Vô Cực chợt cảm thấy thoải mái hơn.
Đối đãi Diệp Thanh Vân cũng thêm mấy phần kinh ngạc.
"Bây giờ ta sẽ xé bỏ tiên phù trên miệng ngươi, ngươi có thể nói chuyện."
"Bất quá ta cảnh cáo ngươi, đừng có hở miệng là mắng chửi liên tục, suy nghĩ kỹ rồi hẵng nói."
"Nếu không thì coi chừng ta thả chó cắn ngươi."
Thấy Hạo Vô Cực liên tục gật đầu, Diệp Thanh Vân lúc này mới xé bỏ tiên phù trên miệng hắn.
Hạo Vô Cực rốt cục có thể nói chuyện.
Hắn vừa mở miệng, lập tức rống to.
"Đồ đáng chết, dám sỉ nhục ta, Hạo Vô Cực!"
"Ta nhất định phải giết ngươi!"
Diệp Thanh Vân bĩu môi.
"Bảo ngươi suy nghĩ kỹ rồi hẵng nói, không nghe."
Phanh!
Lục Căn Thanh Tịnh Trúc giáng xuống trán Hạo Vô Cực một cái.
Lập tức khiến Hạo Vô Cực lại trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.
"Mau chóng ngồi ngay ngắn cho ta!"
"Để Bản Tiên Quân dạy cho phạm nhân như ngươi một khóa giáo dục tư tưởng phẩm đức!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận