Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 467: Diễm thiền tâm

Chương 467: Diễm Thiền TâmCó cái gì?
Nghe vậy, mấy người đều ngẩn ra.
Đạo Tế hòa thượng cũng lập tức nhìn xuống tượng Phật đá trên đất.
Vừa nhìn, quả thật có đồ vật.
Đạo Tế hòa thượng gạt những mảnh vỡ tượng Phật đá sang một bên, theo chỗ tượng phật đá bị vỡ làm đôi, lấy ra một mảnh lá cây.
Một lá vàng.
Trong tượng phật đá có một lá vàng, điều này làm Đạo Tế hòa thượng hết sức kinh ngạc.
Hắn ngẩng đầu nhìn Diệp Thanh Vân, không khỏi ngẩn người.
“Chẳng lẽ thánh tử đã sớm biết trong tượng Phật đá cất giấu huyền cơ, cho nên mới cố ý làm trượt tay, đánh nát nó?”
Đạo Tế hòa thượng càng nghĩ càng thấy đúng.
Nếu không sao lại trùng hợp như vậy? Vừa vặn Diệp Thanh Vân đánh nát tượng Phật đá, liền lộ ra đồ vật bên trong? Diệp Thanh Vân chắc chắn đã sớm nhìn thấu tất cả.
"Cái đồ chơi gì đây?"
Diệp Thanh Vân cũng tò mò bu lại.
Đạo Tế hòa thượng cũng dời sự chú ý sang lá vàng này. Lá vàng có kích thước bằng lòng bàn tay, một mặt có hình tượng phật đà, còn mặt kia có hình một thanh kiếm.
Điều này làm Đạo Tế hòa thượng nhất thời không tìm ra đầu mối. Một mặt là phật, một mặt là kiếm? Đây là ý gì?
"Thánh tử, xin ngài xem qua."
Đạo Tế hòa thượng rất biết giữ tinh thần không hiểu liền hỏi, trực tiếp đưa lá vàng cho Diệp Thanh Vân.
Diệp Thanh Vân cầm lá vàng xem xét, căn bản là không hiểu.
“Các ngươi xem thử xem.”
Diệp Thanh Vân đưa lá vàng cho Tề Mộc Phong và Mai Nhược Lan. Hai người đều xem qua, tự nhiên cũng chẳng hiểu gì. Dù sao đây là đồ của Phật môn, mà Tề Mộc Phong vợ chồng lại không phải người trong Phật môn, nên không hiểu cũng là điều dễ hiểu.
Đạo Tế hòa thượng cau mày.
Bí mật của tượng Phật đá, khẳng định ở trên lá vàng này. Nếu không trong tượng Phật đá, không thể vô duyên vô cớ giấu một lá vàng như vậy. Nhưng bây giờ dù phát hiện ra lá vàng này, lại khó nhìn ra huyền cơ trong đó. Như vậy chẳng phải là không có tiến triển gì sao?
Đạo Tế hòa thượng lại không nhịn được nhìn Diệp Thanh Vân.
Hắn nghi ngờ Diệp Thanh Vân thật ra đã sớm nhìn thấu tất cả. Có lẽ vì muốn khảo nghiệm bản thân, hoặc có lẽ vì lý do khác, nên vẫn chưa trực tiếp nói cho mình.
Thấy ánh mắt Đạo Tế hòa thượng nhìn mình kỳ lạ, Diệp Thanh Vân có chút không tự nhiên.
“Ngươi nhìn ta làm gì?”
Đạo Tế hòa thượng cười hì hì: “Thánh tử, ngài cứ nói cho ta đi.”
Diệp Thanh Vân mặt đầy hoang mang: “Ta nói cho ngươi cái gì?”
"Nói cho bần tăng huyền cơ trên lá vàng này."
Diệp Thanh Vân tức thì cạn lời. Có vẻ như lão hòa thượng này cảm thấy mình cái gì cũng biết.
"Ta cũng không biết, biết ta không phải đã nói cho ngươi rồi sao." Diệp Thanh Vân cười khổ nói.
Đạo Tế hòa thượng không nghĩ như vậy.
"Ta hiểu rồi!"
"Thánh tử nhất định đã nhìn ra huyền cơ trên lá vàng này, nhưng ngài ấy hy vọng chính ta có thể nhìn ra, cho nên cố ý giấu diếm."
Nghĩ thông suốt điểm này, Đạo Tế hòa thượng cũng không truy hỏi nữa.
“Đa tạ thánh tử!”
Hắn cúi người với Diệp Thanh Vân, sau đó vội vã bỏ đi.
"Đầu óc lão hòa thượng này quả nhiên không được linh hoạt cho lắm." Diệp Thanh Vân lẩm bẩm một câu, tiếp tục ăn bữa sáng của mình.
Ăn xong bữa sáng, Diệp Thanh Vân mang theo Tề Mộc Phong và Mai Nhược Lan chuẩn bị ra ngoài dạo chơi. Đến Phật quốc, đương nhiên cũng muốn thưởng ngoạn phong thổ nơi đây. Nhưng rất nhanh Diệp Thanh Vân liền bỏ đi ý nghĩ này, vì hắn vừa ra ngoài, lập tức bị một đám tín đồ cuồng nhiệt xúm lại.
Ba người Diệp Thanh Vân bị bao vây đến nỗi không thể nào nhúc nhích. Hơn nữa bất kể già trẻ nam nữ, ai nấy đều tranh nhau cầu xin Diệp Thanh Vân điểm hóa, còn thiếu điều kêu lớn tôi muốn sinh con cho ngài. Diệp Thanh Vân bị dọa cho chạy mất dép.
May mà Tề Mộc Phong và Mai Nhược Lan đều là người tu luyện, mới có thể cứu được Diệp Thanh Vân ra. Không còn cách nào. Trong Phật Quốc không thể đi dạo được. Vậy chỉ còn cách ra ngoài đi dạo.
Diệp Thanh Vân đầu tiên là tìm được phật chủ Huyền Sách, nói với Huyền Sách là bọn họ muốn ra ngoài đi dạo một chút. Huyền Sách đương nhiên đồng ý, còn muốn để Tứ Đại Phật Tôn đi cùng Diệp Thanh Vân, nhưng Diệp Thanh Vân từ chối. Hắn chỉ muốn tùy tiện đi dạo chút thôi, bên cạnh không muốn còn có mấy hòa thượng Phật môn lải nhải.
Ba người trực tiếp bay ra khỏi Phật Quốc.
"cô·ng t·ử, chúng ta đi đâu đây ạ?" Mai Nhược Lan hỏi.
“Ờ, ta cũng không biết.” Diệp Thanh Vân gãi gãi đầu. “Biết vậy hồi nãy cứ mang theo một hòa thượng ra đây, giờ không đến nỗi như ruồi không đầu nữa.” Nhưng những lời này giờ nói ra cũng không được, nói ra Diệp Thanh Vân cảm thấy thật mất mặt.
Ngay lúc này.
"Thánh tử!" Một giọng nói vang lên.
Ba người Diệp Thanh Vân quay đầu nhìn lại. Lại là một nữ giới mặc váy áo đỏ rực rỡ. Diệp Thanh Vân không nhận ra người này, nhưng mơ hồ có chút ấn tượng. Hình như trong buổi giảng kinh hôm qua đã thấy người này.
“Ờ, ngươi là ai?” Diệp Thanh Vân hỏi. Đồng thời mắt không ngừng quan sát cô gái áo đỏ. Quần áo của cô gái này vô cùng hở hang, thậm chí có thể nói là có chút dâm đãng rồi. Nhất là tại Phật môn nơi này, một nữ giới ăn mặc như vậy, thật là khác người.
Nhưng Diệp Thanh Vân cũng không có phê bình người khác được. Dù sao bản thân hắn cũng thích ngắm.
"Thánh tử đúng là quý nhân hay quên, tại hạ là viện chủ Hoan Hỉ thiền viện Diễm Thiền Tâm."
"À ha ha, Diễm Thiền Tâm...... Là ai?"
Diễm Thiền Tâm: "......"
Thôi được rồi! Diệp Thanh Vân thật ra hôm qua căn bản không có nhớ Diễm Thiền Tâm.
“Thánh tử hôm qua giảng pháp, làm cho chúng tôi rất có thu hoạch, Thiền Tâm cũng vô cùng ngưỡng mộ thánh tử." Diễm Thiền Tâm mắt đẹp nhìn Diệp Thanh Vân đầy ẩn ý. Vẻ mặt hàm tình mạch mạch ấy làm Diệp Thanh Vân lập tức có chút đỏ mặt.
Tề Mộc Phong và Mai Nhược Lan đứng bên cạnh đều hơi cau mày. Diễm Thiền Tâm này quá táo bạo trắng trợn rồi, dám trực tiếp lên mặt câu dẫn Diệp Thanh Vân sao?
"Thánh tử muốn đi đâu vậy? Có thể để Thiền Tâm đi cùng không?" Diễm Thiền Tâm chủ động nói.
Diệp Thanh Vân: "Chúng ta muốn đi dạo, nhưng nhất thời không biết đi đâu."
Diễm Thiền Tâm vừa nghe, lập tức mắt sáng lên. “Vậy chi bằng đến Hoan Hỉ thiền viện của ta nhé?”
Hoan Hỉ thiền viện?
Diệp Thanh Vân lập tức tim đập rộn ràng. Cái danh Hoan Hỉ thiền, hắn cũng đã từng nghe qua. Cái Hoan Hỉ thiền viện này, vừa nghe chính là có liên quan tới Hoan Hỉ thiền, chẳng lẽ bên trong đều là những mỹ nữ như Diễm Thiền Tâm này sao?
Ngoan ngoãn, nghe có vẻ thú vị đây.
Một người đứng đắn như Diệp Thanh Vân đây, làm sao có thể đi cái chỗ cày ruộng đó được? Quả thực là tự hủy thanh danh mà.
"Thánh tử, ba ngàn nữ đệ tử ở Hoan Hỉ thiền viện của ta, đều đang mong ngóng thánh tử đến đấy ạ." Diễm Thiền Tâm môi đỏ như lửa, giọng mang đầy ẩn ý.
"Chúng ta mau đi thôi, chớ để các nữ đệ tử quý viện chờ lâu." Diệp Thanh Vân vẻ mặt đầy chính khí nói.
Diễm Thiền Tâm trong lòng tức thì mừng rỡ.
Mà Tề Mộc Phong và Mai Nhược Lan đều nhìn Diệp Thanh Vân bằng ánh mắt kỳ quái. Bọn họ có chút nghi ngờ, Diệp Thanh Vân có phải đang nhắm tới ba ngàn nữ đệ tử kia hay không?
Nhưng nghĩ lại, Diệp Thanh Vân là bậc cao nhân nào? Sao có thể bị sắc đẹp làm mờ mắt? Diệp Thanh Vân nhất định là mang lòng từ bi, đến Hoan Hỉ thiền viện điểm hóa mấy nữ đệ tử đó. Bọn họ đoán thật ra cũng không sai, Diệp Thanh Vân đích thực là muốn đến "điểm hóa" mấy nữ đệ tử kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận