Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 987: Chui ổ chăn

Chương 987: Chui vào ổ chăn
Trong cung trăng của thần mặt trăng.
Diệp Thanh Vân cùng mọi người đã trở về nơi này.
Đương nhiên.
Diệp Thanh Vân ở Huyền Tinh điện cũng đã đợi mấy ngày. Thật sự là hải sản ở đó ăn quá ngon. Diệp Thanh Vân mỗi ngày đều ăn uống thả ga. Huyền Tinh điện còn có một loại rượu ngon vô cùng tuyệt diệu, nghe nói chỉ dùng một loại thực vật đặc thù dưới biển sâu để chế biến thành. Hương vị vô cùng đặc biệt! Theo Diệp Thanh Vân, loại rượu này có vị hơi giống bia. Đương nhiên nó không phải bia.
Ăn uống thả cửa liên tiếp năm ngày. Diệp Thanh Vân chợt nghĩ đến một vấn đề. Ta ăn hải sản không kiêng khem như vậy, có thể sẽ bị bệnh gút không? Tuy rằng bản thân trẻ khỏe lại là người tu luyện. Nhưng dù sao tu vi vẫn còn thấp nha. Nhỡ đâu ăn hải sản nhiều mà bị gút thì cũng không hay. Bệnh gút khó chịu lắm.
Vì thế Diệp Thanh Vân đã trở lại Nguyệt Thần Cung.
Ăn nhiều hải sản, trở về Nguyệt Thần Cung Diệp Thanh Vân chỉ muốn ăn một chút cháo trắng dưa muối.
Lãnh Mộ Tuyết vô cùng vui mừng khi Diệp Thanh Vân trở về. Nàng ân cần hỏi han đủ điều. Khiến cho Diệp Thanh Vân có chút không quen.
Một ngày này.
Diệp Thanh Vân vừa mới ngủ dậy rời giường. Đánh răng rửa mặt vô cùng trôi chảy. Vừa mới ra khỏi cửa, liền thấy kiếm thiên Minh đứng như cột gỗ con ở ngoài cửa. Sợ đến mức Diệp Thanh Vân lại muốn đi tiểu.
“Ngươi... Ngươi sáng sớm đứng ở đây làm gì vậy?” Diệp Thanh Vân lắp bắp hỏi.
Kiếm thiên Minh do dự một lát, nhưng vẫn lấy hết dũng khí: “Cầu Diệp công tử chỉ điểm kiếm đạo!”
Diệp Thanh Vân thở phào nhẹ nhõm. Cái gì thế này. Ta còn tưởng ngươi sáng sớm muốn liều mạng với ta chứ. Thì ra là muốn ta chỉ điểm kiếm đạo.
“Ăn sáng trước đã, ăn xong rồi sẽ nói chuyện với ngươi.”
“Vâng!”
Diệp Thanh Vân ăn bữa sáng, cả người vô cùng sảng khoái tinh thần. Quay đầu lại đã thấy kiếm thiên Minh vẫn còn đứng bên cạnh, mắt nhìn chằm chằm hắn. Diệp Thanh Vân cạn lời. Hắn biết rõ, nếu bản thân mà không chỉ điểm cho hắn, thì có lẽ tên này sẽ đứng ở trên giường nhìn chằm chằm mình đến đêm khuya mất.
“Kiếm thiên Minh, ngươi lại đây.”
“Vâng!” Kiếm thiên Minh lập tức hưng phấn đứng trước mặt Diệp Thanh Vân. Nghĩ bụng vị cao nhân này cuối cùng cũng chịu chỉ điểm mình rồi. Mình nhất định phải cố gắng chăm chỉ, học được thật nhiều điều từ vị cao nhân này.
“Kiếm thiên Minh, ngươi có biết làm sao để trở thành một kiếm giả cao minh không?” Diệp Thanh Vân vừa uống trà vừa hỏi qua loa.
Làm sao để trở thành một kiếm giả cao minh? Kiếm thiên Minh hơi trầm tư một chút.
“Ta cảm thấy, luyện kiếm pháp của bản thân đến mức tận cùng, thì sẽ là một kiếm giả cao minh.”
Diệp Thanh Vân thất vọng lắc đầu.
“Uổng cho ngươi còn có danh tiếng kiếm đạo thiên tài, kiến thức sao lại nông cạn như thế?”
Bị Diệp Thanh Vân quở trách như vậy, kiếm thiên Minh cũng xấu hổ cúi đầu.
“Xin công tử chỉ điểm.”
Diệp Thanh Vân thở dài. Liếc mắt ra hiệu với Tuệ Không đứng bên cạnh. Tuệ Không lập tức hiểu ý, lấy từ trong túi chứa đồ ra một thanh kiếm gỗ. Sau đó đưa đến trước mặt kiếm thiên Minh.
Kiếm thiên Minh ngẩn ra. Nhìn thanh kiếm gỗ trong tay Tuệ Không, nhất thời có chút không biết phải làm sao.
“Còn thất thần làm gì? Nhanh cầm kiếm đi.” Diệp Thanh Vân thúc giục.
“Vâng!” Kiếm thiên Minh không dám chậm trễ, lập tức cầm lấy thanh kiếm gỗ. Ngay khi cầm vào tay, kiếm thiên Minh đã biết đây là một thanh kiếm gỗ cực kỳ bình thường. Hoàn toàn chỉ được tạo từ khúc gỗ thông thường. Mình chỉ cần dùng chút sức sơ sài thôi, là đã có thể bẻ nát thanh kiếm này rồi. Đồ chơi này có ích gì chứ?
Trong lòng kiếm thiên Minh không khỏi nghi hoặc. Kiếm giả sử dụng kiếm, luôn tìm kiếm những thanh kiếm tốt. Vì chỉ có những thanh kiếm tốt mới có thể chịu được lực lượng của kiếm giả. Một thanh kiếm gỗ tầm thường như thế, làm sao có thể chịu đựng sức mạnh ẩn chứa của kiếm giả? Thậm chí chưa vung kiếm, có khi đã tự vỡ vụn rồi. Nhất là những thiên tài kiếm đạo như kiếm thiên Minh, đã tu luyện đến Hóa Nguyên cảnh. Toàn thân lực lượng của hắn, dù chỉ cần khẽ chạm vào kiếm, thì nó cũng không thể chịu đựng được sức mạnh của hắn. Huống chi đây lại là một thanh kiếm gỗ. Điều này chẳng phải nói thừa sao?
Kiếm thiên Minh nghi hoặc nhìn về phía Diệp Thanh Vân.
“Công tử, thanh kiếm gỗ này……”
Diệp Thanh Vân mỉm cười.
“Kiếm gỗ thì sao? Chẳng lẽ kiếm gỗ không được xem là kiếm à?”
Kiếm thiên Minh: “……”
Kiếm gỗ thì làm sao có thể coi là kiếm được? Ít nhất cũng phải cho ta một thanh thiết kiếm chứ. Có khi còn vung được một hai cái.
“Kiếm thiên Minh, kiếm gỗ cũng là kiếm, ngươi cứ dùng nó để luyện kiếm đi.” Diệp Thanh Vân lại không muốn giải thích nhiều.
“Nhớ kỹ, không được vận chuyển sức mạnh trong cơ thể, coi bản thân như một phàm nhân để luyện kiếm.”
“Đến khi nào ngươi cảm thấy thanh kiếm gỗ này dễ dàng điều khiển, trở thành một phần thân thể của ngươi rồi, thì hãy đến tìm ta.”
Nói xong, Diệp Thanh Vân rất tiêu sái xoay người bỏ đi. Để lại kiếm thiên Minh cầm kiếm gỗ, ngơ ngác trong gió.
Tuệ Không vỗ vỗ vai kiếm thiên Minh.
“Thánh tử nói, chắc chắn có thâm ý.”
“Ta theo thánh tử đã lâu, nếu thánh tử đã chỉ điểm ngươi như vậy, thì chắc chắn có lý của thánh tử, ngươi không cần suy nghĩ nhiều, cứ làm theo lời thánh tử đi, chắc chắn sẽ có thu hoạch.”
Nói xong, Tuệ Không cũng đi niệm kinh.
Kiếm thiên Minh nhìn kiếm gỗ trong tay, thần sắc trở nên kiên định.
“Diệp cao nhân đã phân phó như vậy, nhất định có thâm ý!”
“Ta nhất định phải cẩn thận luyện kiếm, tuyệt đối không thể lơ là!”
Nói xong, kiếm thiên Minh liền nắm kiếm gỗ, bắt đầu luyện kiếm tại chỗ. Kiếm thiên Minh nhớ kỹ lời dặn của Diệp Thanh Vân, không vận chuyển tu vi, coi mình như một phàm phu tục tử. Dùng phương thức thuần phác nhất để luyện kiếm. Từng chiêu từng thức! Rõ ràng ngăn nắp! Thoạt nhìn không khác gì một kiếm giả non trẻ mới bước vào kiếm đạo.
Nhưng kiếm gỗ dù sao cũng là kiếm gỗ. Kiếm thiên Minh có vung kiểu gì thì vẫn cảm thấy không thuận tay. Quá nhẹ! Cứ như tay mình chẳng cầm gì cả. Khó chịu vô cùng. Nhưng kiếm thiên Minh có tâm tính bất phàm, lại có tư chất cực kỳ xuất chúng. Sau khi kiên trì mười ngày. Hắn đã có thể vung kiếm gỗ vô cùng tự nhiên. Tuy là kiếm gỗ, nhưng khi vung cũng phát ra tiếng kiếm sắc bén.
Lãnh Mộ Tuyết và những người ở Nguyệt Thần Cung vẫn luôn quan sát. Thấy kiếm thiên Minh tư chất lợi hại như vậy, trong lòng đều thán phục không thôi.
“Quả không hổ là thiên tài xuất chúng, kiếm gỗ trong tay, lại như có uy thế của lợi kiếm.”
Tâm tình Lãnh Mộ Tuyết mấy ngày nay cũng rất rối bời. Nàng sớm đã quyết định. Sau khi Diệp Thanh Vân trở về, muốn hiến tặng món đồ quý giá nhất của bản thân cho Diệp Thanh Vân. Nhưng đến khi Diệp Thanh Vân trở về rồi. Nàng lại do dự, rối rắm. Trong lòng thì rất muốn. Nhưng chính là… ngại! Không dám!
Nhưng đã mấy ngày rồi, Lãnh Mộ Tuyết vẫn hạ quyết tâm. Muốn hoàn thành chuyện này! Nếu không đợi đến khi Diệp Thanh Vân rời khỏi Nguyệt Thần Cung thì bản thân e là không có cơ hội nữa.
Đêm đến. Lãnh Mộ Tuyết vẫn không xuất hiện. Diệp Thanh Vân thì khoanh chân trên giường, vẫn tu luyện đến tận khuya. Cảm thấy có chút buồn ngủ, hắn mới dừng tu luyện, chui vào trong ổ chăn ngủ.
Một lúc sau. Diệp Thanh Vân đang ngủ. Trong căn phòng tối đen. Một bóng hình xinh đẹp đột ngột xuất hiện. Chính là Lãnh Mộ Tuyết! Nàng đứng ở mép giường, nhìn Diệp Thanh Vân đang ngủ say, hít sâu một hơi, vẻ kiên định hiện rõ trên khuôn mặt.
Cởi bỏ y phục! Lãnh Mộ Tuyết không một mảnh vải che thân, hơi run rẩy tiến vào ổ chăn của Diệp Thanh Vân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận