Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1418 Yêu tộc viện quân

Chương 1418 Viện binh Yêu tộc Cường giả Thánh cảnh, sống lâu ngang trời đất, nắm giữ thiên Địa Đại Đạo, vung vẩy sức mạnh của đất trời. Vượt lên trên chúng sinh. Bất cứ ai luyện chế bảo vật, cơ hồ đều khó mà làm bị thương cường giả Thánh cảnh dù chỉ một chút. Chỉ có tiên thiên Linh Bảo được trời đất sinh ra, mới có thể trực tiếp gây thương tích cho cường giả Thánh cảnh. Thậm chí có thể uy hiếp tính mạng của cường giả Thánh cảnh! Bạch Cốt Phu Nhân lúc này đã lãnh giáo được sự lợi hại của cây chùy, liên tiếp ăn hai chùy, liền ý thức được đây tuyệt đối là một tiên thiên Linh Bảo. Với tu vi tam trọng Thánh cảnh của Bạch Cốt Phu Nhân, mà vẫn bị chùy gây thương tích, thì đây không phải tiên thiên Linh Bảo thì là gì?
“Đáng chết!” Bạch Cốt Phu Nhân nghiến răng nghiến lợi, dồn toàn bộ yêu lực bản thân phóng thích ra, tràn ngập bốn phía. Lúc nào cũng đề phòng chùy xuất quỷ nhập thần.
“Không ngờ người này lại mang tiên thiên Linh Bảo, rốt cuộc người này có lai lịch gì? Sao trước đó chưa từng nghe nói Trung Nguyên có nhân vật số một như vậy?” Sưu!!!
Tiếng xé gió lại một lần nữa đánh tới. Bạch Cốt Phu Nhân lần này ngược lại kịp phản ứng. Huy động khô lâu trường kiếm hướng phía bên mặt cây chùy bay tới bổ xuống.
Keng!!!
Một tiếng kim loại va nhau vang lên, thời khắc cốt kiếm và chùy giao nhau, không gian xung quanh lập tức vặn vẹo biến dạng. Lực lượng phát ra đủ để khiến cường giả Bán Thánh nhục thân trong nháy mắt sụp đổ. Chùy không hề suy suyển. Khô lâu trường kiếm của Bạch Cốt Phu Nhân thậm chí còn không lưu lại nửa vết tích trên chùy. Ngược lại, Bạch Cốt Phu Nhân kêu lên một tiếng đau đớn, thân hình liên tục lùi lại. Khô lâu trường kiếm trong tay lập tức tan thành từng mảnh.
“Quả nhiên là tiên thiên Linh Bảo, uy lực như thế, quả nhiên là lợi hại!” Bạch Cốt Phu Nhân thầm kinh hãi.
Lúc này Diệp Thanh Vân coi như là hơi thở phào lại sức.
“Hôn mê ta!” Diệp Thanh Vân trốn ở trong chiến xa Ngự Thiên, vẻ mặt thống khổ. Hắn rất muốn trực tiếp bò ra ngoài. Nhưng nghĩ đến việc mình bò ra có thể mất mạng, chỉ có thể tiếp tục trốn ở bên trong. Cũng may chùy coi như ngăn được Bạch Cốt Phu Nhân, để Bạch Cốt Phu Nhân không tiếp tục làm càn với chiến xa Ngự Thiên.
“Lão tỷ mặc dù không ở đây, nhưng cây chùy này hình như rất lợi hại, không biết có chịu nổi con bạch cốt tinh kia không?” Diệp Thanh Vân liếc nhìn tình huống không xa, trong lòng thoáng nhẹ nhàng thở ra.
Bạch Cốt Phu Nhân lúc này đang giao chiến với chùy. Nàng biết cây chùy này cực kỳ lợi hại, không dám liều mạng, cho nên thi triển pháp thuật Yêu tộc. Vô số bạch cốt, rỗng tuếch nổi lên. Biến thành một vùng t·h·i hài cốt. Mỗi một bộ bạch cốt, đều ẩn chứa không khí dơ bẩn vô cùng quỷ dị. Đây là thần thông của Bạch Cốt Phu Nhân, có thể dùng không khí dơ bẩn để làm ô uế các loại bảo vật, làm cho bảo vật mất đi tác dụng. Nhưng đối với tiên thiên Linh Bảo có hiệu quả hay không thì Bạch Cốt Phu Nhân trong lòng cũng không rõ ràng. Cho dù có hiệu quả, e là cũng cực kỳ nhỏ bé mà thôi. Nhưng lúc này Bạch Cốt Phu Nhân chỉ có thể nghĩ biện pháp trấn áp lại tiên thiên Linh Bảo này. Nếu không có bảo vật này, mình tuyệt đối không làm gì được Diệp Thanh Vân kia, lại càng không thể nào diệt Thái Huyền Phủ. Bạch Cốt Phu Nhân trong lòng cũng rất sốt ruột. Bản thân mình dẫn theo đám bạch cốt tiến công Đạo gia trong động, áp lực lúc đầu đã rất lớn rồi. May mà Đạo gia chỉ còn lại một Thánh Nhân, hiện giờ vẫn chưa kịp thời đuổi tới, mình mới có thể nhanh chóng công phá tám mạch khác của Đạo gia. Còn sót lại một Thái Huyền Phủ như thế này. Chỉ cần chiếm được Thái Huyền Phủ, coi như là hoàn thành nhiệm vụ Ngũ Độc Yêu Thánh giao cho mình, xem như một công lớn. Lúc này nếu như bị ngăn ở đây, ngược lại để Yêu Thánh khác vượt lên trước diệt các thế lực Bách gia khác, vậy chẳng phải mình sẽ bị tụt lại phía sau? Cho dù mình có trọng thương Đạo gia, e rằng cũng không được Ngũ Độc Yêu Thánh và Cửu Linh Yêu Thánh thưởng thức.
“Cho ta trấn áp!” Bạch Cốt Phu Nhân hai tay bấm pháp quyết, t·h·i hài cốt lâm lập tức quét lên. Chùy gào thét lao tới, trong nháy mắt xông vào trong mảnh t·h·i hài cốt lâm này. Rầm rầm rầm!!! Chỉ nghe trong t·h·i hài cốt lâm, không ngừng truyền đến tiếng oanh minh kịch liệt. Tựa hồ cây chùy đang ở trong đó tả xung hữu đột. Sắc mặt Bạch Cốt Phu Nhân ngưng trọng, lập tức phóng xuất ra càng nhiều yêu lực. Uy lực t·h·i hài cốt lâm bạo tăng. Lại có một đạo thủ ấn to lớn từ trên trời rơi xuống, đánh vào chính giữa t·h·i hài cốt lâm. Nhờ đó, tiếng oanh minh bên trong dần dần nhỏ lại. Tựa hồ chùy đã bị thủ đoạn của Bạch Cốt Phu Nhân trấn áp.
Nhưng ngay lúc này.
Một đạo Song Ngư đen trắng từ nơi xa gào thét mà tới. Bạch Cốt Phu Nhân vội vàng trở lại một chưởng.
Oanh!!!
Va chạm giữa, Bạch Cốt Phu Nhân chỉ là hơi lung lay một chút. Nhưng sắc mặt của nàng lại trở nên âm trầm. Bởi vì nàng biết, viện quân Đạo gia đã tới. Ở trên đường chân trời nơi xa. Mục Dương Tử chân đạp cương phong, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã từ ngàn dặm xa mà đến.
“Phủ tôn!!!” Thấy Mục Dương Tử đến, mọi người Thái Huyền Phủ đều mừng rỡ. Mục Dương Tử thấy tình hình ở đây, tất cả mọi người của Thái Huyền Phủ đều còn sống, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Mình gắng sức đuổi theo, chỉ sợ không đuổi kịp. May mà Thái Huyền Phủ không xảy ra chuyện gì. Thấy Diệp Thanh Vân ở ngay trong chiến xa Ngự Thiên không xa, trong lòng Mục Dương Tử liền hiện ra lòng cảm kích. “Nếu không có Diệp công tử xuất thủ, e rằng Thái Huyền Phủ đã bị Bạch Cốt Phu Nhân san bằng rồi!” Chỉ là Mục Dương Tử cũng có chút nghi hoặc. Với thực lực thâm sâu khó lường của Diệp cao nhân, muốn tiêu diệt Bạch Cốt Phu Nhân hẳn không phải chuyện khó khăn mới phải. Vì sao Bạch Cốt Phu Nhân còn sống nhăn răng thế này?
“Hay là Diệp cao nhân cảm thấy Yêu Thánh như Bạch Cốt Phu Nhân còn chưa đủ để hắn ra tay? Cho nên coi thường việc giết Bạch Cốt Phu Nhân?” “Cũng có thể là, Diệp cao nhân đang nhìn bao quát toàn cục, trong lòng có tính toán, muốn tại thời cơ thích hợp hơn để thể hiện thực lực thật sự sao?” Mục Dương Tử thầm phỏng đoán trong lòng.
“Lão Mục a, coi như ngươi đã trở về.” Diệp Thanh Vân từ trong chiến xa Ngự Thiên nhô đầu ra. Xem như có người có thể đối phó con bạch cốt tinh này. Mình không muốn chịu tội ở trong chiến xa Ngự Thiên này nữa. Đồng thời Diệp Thanh Vân hạ quyết tâm, đợi khi trận đại chiến này kết thúc, nhất định phải đến Thần Công Thành một chuyến, để Triệu Đỉnh bọn họ lại cải tiến chiến xa Ngự Thiên này một chút. Thay đổi một chút cấu hình. Thêm một chút giảm xóc vào. Cứ luôn lắc lư thế này, ai chịu nổi chứ? Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là trận chiến này kết thúc, Thần Công Thành vẫn còn tồn tại đã.
“Mục Dương Tử!” Bạch Cốt Phu Nhân mặt lộ hung quang nhìn chằm chằm Mục Dương Tử, trong lòng thầm kêu khổ. Một mình Diệp Thanh Vân đã đủ để nàng vô kế khả thi, nửa ngày mà không nuốt trôi được. Hiện giờ Mục Dương Tử lại chạy về. Hôm nay e rằng không bắt được Thái Huyền Phủ.
“Bạch Cốt Phu Nhân! Bần đạo hôm nay sẽ báo thù cho những người đạo môn đã chết!” Dù là Mục Dương Tử xưa nay có tính tình ôn hòa, lúc này cũng hận Bạch Cốt Phu Nhân thấu xương. Bao nhiêu người đạo môn đã chết thảm. Tất cả đều là do Bạch Cốt Phu Nhân gây ra. Món nợ máu này, Mục Dương Tử đương nhiên sẽ không khách khí với Bạch Cốt Phu Nhân. Vừa lên đã muốn động thủ.
“Hừ! Muốn báo thù, e là ngươi không có bản sự này!” Bạch Cốt Phu Nhân tuy kinh hãi nhưng không loạn, ngữ khí vẫn cường ngạnh. Mặc dù hôm nay tám chín phần mười không bắt được Thái Huyền Phủ. Nhưng Bạch Cốt Phu Nhân tự nhủ muốn thoát thân, vẫn không có gì khó khăn. Còn muốn chạy thì có thể đi. Không ai ngăn được mình. Ngay khi Mục Dương Tử và Bạch Cốt Phu Nhân sắp giao chiến. Đột nhiên. Ba luồng yêu lực cực kỳ cường hoành từ ba phương hướng khác nhau gào thét mà đến.
“Xem ra chúng ta đến đúng lúc.” “Ha ha ha, Bạch Cốt Phu Nhân hình như gặp phiền phức rồi nhỉ.” “Hay là để bọn ta đến giúp ngươi một tay đi.” Ba giọng nói khác nhau lần lượt vang lên. Cơ hồ đồng thời với tiếng nói vang lên. Trên bầu trời, ba bóng người cùng nhau tới. Đứng sóng vai. Chỉ một thoáng. Yêu khí kinh khủng chấn động cả trời đất. Vùng đất mười vạn dặm xung quanh Thái Huyền Phủ, đều tràn ngập yêu khí đáng sợ. Mục Dương Tử nhìn về phía ba bóng người kia, con ngươi co rụt lại, kinh hãi thất sắc. Bạch Cốt Phu Nhân thì thần sắc cổ quái, dường như có chút không cam lòng, lại có chút bất đắc dĩ.
“Ba vị làm sao tới đây?” Bạch Cốt Phu Nhân lên tiếng hỏi.
“Phu nhân chớ trách móc, chúng ta đã diệt xong Nông gia, Tạp gia, Danh gia mười mấy thế lực Bách gia, sau khi bẩm báo Ngũ Độc Yêu Thánh, liền được phái tới trợ giúp những chiến trường khác.” Trong ba bóng người, nam tử mặc hắc giáp, thân hình thấp bé nhưng cực kỳ cường tráng trầm giọng nói. Bạch Cốt Phu Nhân nghe vậy cũng không nói gì. Nếu là Ngũ Độc Yêu Thánh phái tới trợ giúp mình, vậy cũng vừa vặn có thể giúp mình chiếm được Thái Huyền Phủ. Tuy rằng công lao sẽ bị chia bớt, nhưng vẫn tốt hơn không bắt được Thái Huyền Phủ mà mất mặt. Mục Dương Tử không dám do dự, bay thẳng đến chỗ Diệp Thanh Vân.
“Phủ tôn, tình hình này là thế nào?” Diệp Thanh Vân vẫn còn chút mộng bức.
“Công tử, ba người kia cũng là cường giả Thiên Cương Yêu Thánh!” Giọng Mục Dương Tử trầm xuống nặng nề.
“Hả?” Diệp Thanh Vân vừa nghe đầu liền to. Một Bạch Cốt Tinh đã đủ khó đánh rồi. Con mẹ nó lại tới thêm ba tên nữa?
“Nam tử mặc giáp đen ở giữa tên là Hám Thiên Kiến Thánh, lão ẩu áo đen bên trái là Hắc Sơn Yêu Thánh, mà người mặt lớn tai to bên phải tên là Thôn Nhật Yêu Thánh!” Mục Dương Tử song quyền nắm chặt, trên trán hiện lên vẻ nặng nề chưa từng có. Cũng khó trách Mục Dương Tử lại nặng nề như vậy. Bạch Cốt Phu Nhân là Thánh cảnh tam trọng, đã tương đối lợi hại. Mà Hám Thiên Kiến Thánh cùng hai cường giả khác, đều là tồn tại Thánh cảnh nhị trọng. Bốn Yêu Thánh! Trận chiến thế này, cho dù đạo môn chưa bị thương trước đó, cũng rất khó đối phó. Huống chi bây giờ, đạo môn đã bị trọng thương chưa từng có. Vậy thì làm sao có thể chống lại chứ? Mọi người Thái Huyền Phủ cũng đồng thời lâm vào tuyệt vọng. Không ít đệ tử thậm chí trực tiếp ngồi bệt xuống đất.
“Bốn cường giả Yêu Thánh! Phải làm sao mới ổn đây?” “Lẽ nào ông trời muốn diệt đạo môn của ta sao?” “Đáng hận! Chẳng lẽ chúng ta cam tâm chết trong tay những Yêu tộc này sao?” Không khí tuyệt vọng bao trùm toàn bộ Thái Huyền Phủ. Mục Dương Tử không khỏi nhìn về phía Diệp Thanh Vân.
“Diệp công tử, việc đã đến nước này, có biện pháp nào không?” Hắn tự nhiên hy vọng Diệp Thanh Vân có biện pháp có thể xoay chuyển càn khôn. Đương nhiên, Mục Dương Tử càng hy vọng trông thấy Diệp Thanh Vân thể hiện thực lực chân chính. Diệp Thanh Vân nhìn bốn cường giả Yêu Thánh ở phía xa. Hít sâu một hơi.
“Trong tình hình này, chỉ còn một biện pháp cuối cùng thôi.” Diệp Thanh Vân chậm rãi nói.
“Hả? Diệp công tử có biện pháp gì?” Mục Dương Tử hai mắt tỏa sáng, nghĩ thầm Diệp công tử quả là ổn, tình hình như vậy cũng không hề sợ hãi. Nhất định là đã có tính toán trước!
“Binh pháp có câu, Tam thập lục kế, tẩu vi thượng kế!” Diệp Thanh Vân từ tốn nói.
“Cái gì?” Mục Dương Tử ngây người.
“Cũng gọi là chiến lược chuyển di!” Ps: Canh 3!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận