Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 293: Lớn huệ thiền sư thực lực

Thác Lôi mặt đầy cười nham hiểm, trong lòng rất đỗi mừng thầm. Không ngờ tên thái tử Đường Quốc này lại không trốn trong tử cấm quan mà nghênh ngang xuất hiện ở bên ngoài. Điều này chẳng phải là tạo cơ hội cho mình gϊếτ hắn sao. Với thực lực của bản thân, lại còn có thêm hai tộc nhân Luyện Thần Cảnh hỗ trợ. Đánh gϊếτ cái tên thái tử Đường Quốc yếu đuối này, chẳng phải dễ như trở bàn tay ư?
“Tên cuồng đồ to gan! Dám đến ám sát điện hạ!” Hai cao thủ hoàng thất tức giận nhìn chằm chằm đối phương.
“Ha ha, lũ không biết tự lượng sức!” Thác Lôi cười khẩy một tiếng, trực tiếp ra tay.
Bang bang!!!
Hai chiêu chưa quá, hai cao thủ hoàng thất đã mỗi người bay ngược ra ngoài, máu tươi phun đầy đầu, xem chừng đã bị trọng thương.
Chênh lệch quá lớn. Tuy cả hai đều là võ giả Thông Thiên Cảnh, nhưng khi đối mặt với cường giả Luyện Thần Cảnh như Thác Lôi, căn bản không có sức chống cự. Thất bại nhanh chóng như vậy cũng là điều dễ hiểu.
Diệp Thanh Vân cũng đờ đẫn cả người. Hắn lập tức nhìn về phía Đại Huệ thiền sư và Thẩm Thiên Hoa.
“Còn đứng đó xem gì nữa? Mau cứu người đi.”
Đại Huệ thiền sư mỉm cười.
“Vậy tùy bần tăng đi thôi.”
Nói xong, Đại Huệ thiền sư từng bước bước ra, trong chớp mắt đã đến trước mặt Lý Nguyên Tu. Còn Thẩm Thiên Hoa thì mang Lý Nguyên Tu ra phía sau, giao cho Tuệ Không.
“Ừ? Ngươi là ai?” Thác Lôi ba người nhìn chằm chằm Đại Huệ thiền sư, trong mắt có vẻ nghi hoặc.
Đại Huệ thiền sư mặc một thân áo cà sa trắng, đầu đội Bồ Tát quan, dáng vẻ trang nghiêm. Mà đối với người Thiên Lang tộc, người Phật môn ăn mặc tự nhiên là thập phần kỳ quái. Hoàn toàn chưa từng thấy bao giờ.
“Bần tăng pháp danh Đại Huệ.” Đại Huệ thiền sư qua loa nói.
“Người Phật môn?” Thác Lôi không khỏi nhíu mày. Tuy rằng người Thiên Lang tộc trên cơ bản không tiếp xúc với người Phật môn. Nhưng không có nghĩa là bọn họ không biết gì về Phật môn.
“Hừ! Dù ngươi là người Phật môn, hôm nay cũng không ngăn được ta gϊếτ thái tử Đường Quốc!” Một tráng hán bên cạnh Thác Lôi hét lớn một tiếng, bay thẳng đến chỗ Đại Huệ thiền sư đấm tới. Người này là cao thủ phái Lệ Sơn Bộ, tên là Hô Đỏ.
Một quyền này của Hô Đỏ uy lực kinh người, mơ hồ có thể thấy không gian dường như vặn vẹo. Thực lực Luyện Thần Cảnh của cường giả, qua một quyền này đã thể hiện hết sức tinh tế. Hắn ôm ý nghĩ một quyền oanh sα'т Đại Huệ thiền sư mà ra tay. Không hề lưu tình.
Nhưng khi đối diện với một quyền như vậy, Đại Huệ thiền sư không những không hề có ý định muốn tránh né. Thậm chí cũng không có ý định ra tay ngăn cản. Cứ như vậy mặc Hô Đỏ nắm đấm nhanh chóng đến gần trước mặt mình.
Hô Đỏ dữ tợn cười phá lên. Phảng phất đã trông thấy cảnh Đại Huệ thiền sư bị một quyền của mình oanh thành tᏂịτ nát. Trong lòng vô cùng hưng phấn.
Nhưng giây tiếp theo. Thần sắc của Hô Đỏ liền thay đổi. Bởi vì thân hình của hắn đột nhiên không thể tiến lên được nữa. Nắm đấm như đấm vào một mặt bức chắn vô hình. Dù một quyền này ẩn chứa bao nhiêu lực đạo, cũng vô pháp phá vỡ bức chắn vô hình này. Còn Đại Huệ thiền sư, lúc này đứng phía sau bức chắn vô hình đó. Ánh mắt hiền hòa nhìn Hô Đỏ.
“Vị thí chủ này, nắm đấm của ngươi dường như có chút lực không đủ.” Đại Huệ thiền sư mang vẻ hiền lành nói. Mà trong tai Hô Đỏ, lại như một sự nhục nhã.
Hô Đỏ tức giận. Song quyền không ngừng oanh ra. Ầm ầm ầm oanh!!! Mỗi một quyền đều bao hàm sức mạnh đáng sợ. Nhưng mỗi một quyền đều bị bức chắn vô hình kia ngăn cản. Căn bản không thể làm thương đến Đại Huệ thiền sư chút nào. Cảnh tượng này khiến Thác Lôi hai người thần sắc kịch biến. Có chút kinh ngạc nhìn Đại Huệ thiền sư.
“Hô Đỏ, lui xuống trước!” Thác Lôi lập tức lên tiếng.
Hô Đỏ quả thực đã mệt hồng hộc. Mặt hắn rất khó coi, có chút lúng túng, cũng có chút không cam lòng.
“Cái tên Phật môn này không biết dùng yêu pháp gì, ta vậy mà không chạm được vào hắn chút nào!” Hô Đỏ cực kỳ oán hận nói.
Thác Lôi nhìn Đại Huệ thiền sư.
“Thiên Lang tộc Thác Lôi, lĩnh giáo cao chiêu của các hạ!” Lời còn chưa dứt, Thác Lôi trực tiếp động thủ. Nhưng điều khiến người ta không ngờ chính là, thân hình Thác Lôi lóe lên, vậy mà không phải muốn xông về phía Đại Huệ thiền sư mà đi. Mà là muốn gϊếτ Lý Nguyên Tu.
Không sai! Mục đích của Thác Lôi rất rõ ràng. Bọn chúng đến đây là muốn gϊếτ Lý Nguyên Tu. Không phải đến cùng người khác giao chiến. Chỉ cần gϊếτ được Lý Nguyên Tu, vậy nhiệm vụ của chúng liền coi như hoàn thành rồi. Không cần tham chiến!
Đại Huệ thiền sư quay đầu liếc mắt nhìn, vẫn không có ý định ngăn cản. Thấy vậy, Thác Lôi trong lòng đại hỉ. Cảm thấy mình có thể thành công. Hắn nghĩ, trong đám người này, ngoại trừ tên người Phật môn kia ra, tất nhiên không còn cao thủ gì khác. Chỉ cần tên cao thủ Phật môn kia không kịp ngăn cản, bản thân sẽ có thể nhẹ nhàng gϊếτ ϲhếƚ Lý Nguyên Tu.
“Nhận lấy cái chết!” Thác Lôi một chưởng hướng về phía Lý Nguyên Tu đánh tới. Không chỉ Lý Nguyên Tu, thậm chí cả Diệp Thanh Vân và những người khác, cũng đều nằm trong phạm vi chưởng lực này của hắn. Dù sao gϊếτ một người cũng là gϊếτ. gϊếτ mấy người cũng là gϊếτ. Chi bằng trực tiếp một chưởng, đem đám người đáng ghét Đường Quốc này toàn bộ đập ϲhếƚ mà thôi.
Thẩm Thiên Hoa thấy vậy, biết mình không thể giấu diếm nữa. Lúc này đưa một chưởng ra. Oanh!!! Chưởng lực hùng hậu, trong nháy mắt đã ngăn cản toàn bộ chưởng lực của Thác Lôi lại. Không hề rơi trúng người Diệp Thanh Vân.
Thác Lôi mặt đầy kinh hãi. Còn có cao thủ? Hắn hạ người xuống đất, ánh mắt kinh ngạc nhìn Thẩm Thiên Hoa.
Thẩm Thiên Hoa cũng đang nhìn Thác Lôi.
“Tiểu bối Thiên Lang tộc, ở trước mặt lão phu, còn không đến lượt ngươi càn rỡ.” Thẩm Thiên Hoa nhàn nhạt nói. Trong lòng Thác Lôi kinh dị. Thực lực của Đại Huệ thiền sư, hắn nhìn không thấu. Mà thực lực của lão giả trước mắt này, dường như cũng làm cho Thác Lôi có chút nhìn không thấu.
“Nhất định phải gϊếτ được thái tử Đường Quốc!”
Một khắc sau, Thác Lôi liền có ý nghĩ.
“Hai người các ngươi, đi ngăn tên này, ta đến đối phó lão già kia!”
“Được!” Hô Đỏ của Lệ Sơn Bộ, còn có Baal cao thủ Thương Dương Bộ cùng nhau liên thủ xông về phía Đại Huệ thiền sư. Còn Thác Lôi thì đi đối phó Thẩm Thiên Hoa.
Thác Lôi coi như đã nhìn ra. Tên thái tử Đại Đường này thật sự là có cao thủ lợi hại bên cạnh. May mắn bản thân cũng dẫn theo người giúp qua tới. Nếu không, bản thân một mình tới đây, không những không gϊếτ được tên thái tử Đường Quốc kia, mà thậm chí có thể sẽ phải bỏ mạng ở nơi này.
Thác Lôi trực tiếp phóng tới Thẩm Thiên Hoa. Người sau tự nhiên là không hề sợ hãi. Hơn nữa, Thẩm Thiên Hoa cố ý mang Thác Lôi lên trên không trung giao chiến. Tránh gây ảnh hưởng đến người ngoài.
Còn bên kia, Đại Huệ thiền sư đối mặt với hai cao thủ Thiên Lang tộc. Nhưng Đại Huệ thiền sư vẫn như trước, căn bản không có chút nào bộ dáng ra tay. Hai cao thủ Thiên Lang tộc điên cuồng công kích, lại căn bản không thể phá vỡ bức chắn vô hình. Chớ nói chi là làm bị thương Đại Huệ thiền sư. Hoàn toàn bị Đại Huệ thiền sư đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Diệp Thanh Vân thấy vậy, không khỏi thở ra một hơi.
“May mắn mang theo hai người bọn họ bên người, không thì lần này thật sự là xong đời rồi.” Hắn nhìn qua Lý Nguyên Tu, người sau đã ăn đan dược Tuệ Không lấy ra. Vết thương đã dịu bớt một chút. Nhưng đúng lúc này. Lại còn có một thân ảnh khác vụng trộm lao ra. Hơn nữa khí tức mạnh, không hề kém ba người Thác Lôi.
Cao thủ Thiên Lang tộc thứ tư!
Bạn cần đăng nhập để bình luận