Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1587 tứ tông tụ hợp

Chương 1587: Tứ tông tụ hợp.
"Phi phàm lão tổ?"
Đám người Trầm Kiếm Tông hai mặt nhìn nhau.
Đây là danh hiệu của vị đạo sĩ nào?
Sao lại hoàn toàn chưa từng nghe qua?
"Thiếu tông chủ, ngươi có nghe qua cái gọi là phi phàm lão tổ này không?"
Nam tử trung niên đối với Mạc Vũ Dương nhỏ giọng hỏi.
"Ờ, ta cũng không nghe qua, có lẽ phụ thân ta có thể biết."
Mạc Vũ Dương có chút không xác định nói.
Hắn cảm thấy có thể do mình còn trẻ, chưa từng nghe qua danh hào của một vài nhân vật kỳ cựu.
Nhưng Mạc Vũ Dương vẫn ôm thái độ hoài nghi, săm soi nhìn Diệp Thanh Vân.
Tu vi của người này rõ ràng trông rất thấp kém, trong đám tán tu chắc chỉ là kẻ ở tầng chót.
Sao mới chớp mắt đã ra vẻ cao nhân thế ngoại thế này?
Còn xưng cái gì phi phàm lão tổ?
Nghe thôi cũng thấy đáng sợ.
"Ngươi... ngươi rốt cuộc là ai?"
Mạc Vũ Dương vẻ mặt nghi hoặc hỏi.
Diệp Thanh Vân mỉm cười, duỗi một ngón tay ra, để đóa hoa sen xanh xoay quanh trên đầu ngón tay.
Cảnh tượng này càng khiến Mạc Vũ Dương âm thầm kinh hãi.
Vừa rồi Diệp Thanh Vân nhẹ nhàng tàn sát đám mãng xà máu đen thế nào, mọi người đều thấy rõ mồn một.
Đóa hoa sen xanh này không biết là thần thông gì, uy lực lại kinh người đến vậy.
Nếu người này muốn ra tay với bọn họ, e là ngay cả Mạc Vũ Dương cũng chưa chắc đỡ nổi uy lực của đóa hoa sen này.
"Bản tọa đã nói, ta chính là phi phàm lão tổ."
Mạc Vũ Dương nhíu mày.
"Ta chưa từng nghe qua cái gì phi phàm lão tổ."
Diệp Thanh Vân mỉm cười lắc đầu.
"Đường đường thiếu tông chủ Trầm Kiếm Tông mà lại kiến thức hạn hẹp vậy sao."
"Bất quá cũng không trách ngươi, bản tọa ẩn thế nhiều năm, vùng thiên địa này biết đến sự tồn tại của bản tọa càng ít, ngươi chưa nghe qua cũng là bình thường thôi."
Lời này khiến Mạc Vũ Dương sững sờ một chút.
Thêm vào đó Diệp Thanh Vân lúc này lại hoàn toàn giữ một bộ dáng vẻ cao nhân thế ngoại, quả thật không có chút sơ hở nào.
Quá hoàn hảo!
Diệp Thanh Vân thầm cảm thấy kỹ năng diễn xuất của mình quá siêu đẳng.
May mà mình từng giả trang cao nhân nhiều lần.
Đến nỗi loại tùy ý nắm bắt cảm giác này, hoàn toàn đã thấm sâu vào tim.
Viết đến đâu hay đến đó!
Muốn giống cao nhân bao nhiêu liền giống bấy nhiêu!
"Thiếu tông chủ!"
Nam tử trung niên kia lại tiến sát lại gần Mạc Vũ Dương.
Đầu tiên là dùng ánh mắt kính sợ liếc nhìn Diệp Thanh Vân, sau đó mới mở miệng với Mạc Vũ Dương: "Thiếu tông chủ, người này e là thật sự có lai lịch lớn, trước đó chúng ta đã đối với hắn hết sức bất kính, bây giờ càng không thể đắc tội, nếu không e rằng sẽ mang đến tai họa cho Trầm Kiếm Tông chúng ta!"
Nghe những lời này, Mạc Vũ Dương chợt cảm thấy rất có lý.
"Trước kia từng nghe nói, trong thiên địa này có một số tồn tại thâm sâu khó lường, tu vi đã sớm đột phá xiềng xích gông cùm Thiên Tiên, lại ẩn thế mà ở, lĩnh hội những Tiên Đạo không thể chạm đến!"
"Nghĩ đến vị phi phàm lão tổ này, e là một tồn tại như vậy!"
Nghĩ tới đây, Mạc Vũ Dương vội vàng hướng Diệp Thanh Vân cúi đầu khom người.
Vẻ mặt cũng từ nghi ngờ biến thành kính sợ và bất an.
Thấy vậy, cả đám người Trầm Kiếm Tông tự nhiên cũng đi theo thiếu tông chủ, cùng nhau hành lễ với Diệp Thanh Vân.
Diệp Thanh Vân nhìn cảnh tượng này, trong lòng cũng có chút phức tạp.
Tình huống này, hắn đã gặp không biết bao nhiêu lần ở hạ giới.
Không ngờ tới nơi tiên nhân ẩn hiện này, một bộ này của mình vẫn còn được hoan nghênh.
Bất quá vậy cũng tốt.
Như vậy, tình cảnh của mình có lẽ sẽ tốt hơn một chút.
Không cần lại cứ thấp thỏm lo sợ.
"Bản tọa đương nhiên sẽ không để bụng."
Diệp Thanh Vân thản nhiên nói.
"Đa tạ cao nhân!"
Mạc Vũ Dương trong lòng thoáng nhẹ nhàng thở ra.
May là vị cao nhân này không phải kẻ lòng dạ hẹp hòi, không so đo với mình.
"Cao nhân..."
"Đừng gọi ta cao nhân, gọi ta lão tổ!"
"Dạ dạ dạ, lão tổ tiền bối."
Mạc Vũ Dương vội vàng đổi giọng.
"Lão tổ tiền bối cũng là nhận lời mời của Càn Tiên Phủ, tới đây truy bắt đào phạm sao?"
Diệp Thanh Vân lắc đầu.
"Chỉ là nhất thời cao hứng thôi, không phải nhận lời mời của ai cả."
Mạc Vũ Dương thầm nghĩ, không hổ là cao nhân thế ngoại, nhất thời hứng thú nên tới đây tham gia náo nhiệt.
Còn cố ý giả làm một tán tu thực lực thấp kém.
Quả nhiên là tính tình cổ quái.
Nhưng đây chẳng phải là phong thái cao nhân trong truyền thuyết sao?
"Có lão tổ tiền bối đi cùng, lần này chúng ta chắc chắn có thể bình an rời khỏi Tuyệt Thiên Lĩnh!"
Mạc Vũ Dương vô cùng hưng phấn.
Diệp Thanh Vân thật ra đang nghĩ cách chuồn đi.
Hắn không muốn tiếp tục đi sâu vào cái nơi quỷ quái này.
Ai biết còn có con hung thú nào sẽ nhảy ra nữa.
Vạn nhất thật gặp phải thứ mà mình không đối phó được, thì dù mình có giả trang thành tuyệt thế cao nhân cũng vô dụng.
Nhưng Mạc Vũ Dương và đám người kia lại đều nhìn mình chăm chú, hiển nhiên xem mình là cái đùi để ôm.
Điều này khiến Diệp Thanh Vân rất bất đắc dĩ.
Tựa như đang chơi game, rõ ràng mình muốn trốn nhưng đồng đội lại chờ mình gánh đội?
Có thể bớt làm phiền nhau một chút không?
Không còn cách nào.
Tạm thời không tìm được cơ hội thoát thân.
Chỉ có thể tiếp tục cùng một đoàn người Trầm Kiếm Tông đi sâu vào Tuyệt Thiên Lĩnh.
Diệp Thanh Vân cũng tranh thủ lúc này để thử uy lực của những đóa hoa sen xanh.
Thứ này đến tay chưa lâu, Diệp Thanh Vân cũng chưa từng dùng nó giao chiến với ai.
Tự nhiên cũng không rõ uy lực của nó.
Giờ thì lại có nhiều cơ hội.
Dọc đường đi, cứ hễ có hung thú xuất hiện, đều bị hoa sen xanh của Diệp Thanh Vân tùy tiện giảo sát.
Hoàn toàn không có con hung thú nào cản được uy lực của hoa sen xanh.
Để những người Trầm Kiếm Tông đi theo phía sau liên tục kêu lợi hại.
Càng tin tưởng không nghi ngờ vào thân phận cao nhân thế ngoại của Diệp Thanh Vân.
Diệp Thanh Vân cũng dần yên lòng.
Uy lực của hoa sen xanh này khiến Diệp Thanh Vân cũng thấy vô cùng bất ngờ.
Không cần hắn thúc giục.
Chỉ cần ý niệm trong lòng vừa động, đóa hoa sen xanh này liền sưu sưu bay ra.
Cũng không hề tiêu hao lực lượng của Diệp Thanh Vân.
Điều này không khỏi làm Diệp Thanh Vân nghĩ đến một từ --- có hack!
Diệp Thanh Vân lúc này đây, thật sự cảm giác mình như đang bật hack vậy.
"Đây chính là chỗ tốt mà Phật Môn Thánh Tử mang lại sao? Cái thứ này thật là dễ dùng."
Ngay khi Diệp Thanh Vân cảm khái, cả đoàn người đã hội ngộ với ba nhóm người khác.
So với đoàn người Trầm Kiếm Tông, ba nhóm người còn lại rõ ràng là chật vật hơn nhiều.
Dù là Tiên Vân Động, Hỏa Luyện Cung, hay Hành Thú Tông, đều thương vong quá nửa đệ tử.
So sánh ra, đoàn người Trầm Kiếm Tông là tốt hơn nhiều.
Tuy cũng có thương vong, nhưng chỉ có hơn mười người.
Mọi người của Tiên Vân Động, Hỏa Luyện Cung và Hành Thú Tông đều kinh ngạc nhìn đám người Trầm Kiếm Tông.
"Sao người Trầm Kiếm Tông lại còn nhiều thế? Chẳng lẽ bọn họ không gặp phải mấy con hung thú chết tiệt kia sao?"
"Trầm Kiếm Tông đâu có nhiều cao thủ đến thế, chẳng lẽ tên Mạc Vũ Dương dạo này thực lực tăng mạnh?"
"Không đúng! Thật sự không đúng!"
Mạc Vũ Dương tự nhiên cũng cảm nhận được ánh mắt của ba nhóm người còn lại, trong lòng thầm đắc ý.
Chậc chậc!
Nhìn đám người các ngươi chật vật đến thế kìa.
Nhìn lại chúng ta xem!
Đây chính là ôm đùi khác nhau đấy!
Các ngươi hâm mộ không?
Hâm mộ cũng vô dụng thôi!
Ai bảo chúng ta may mắn, gặp được một vị cao nhân thế ngoại đâu.
"Mạc Vũ Dương, các ngươi không gặp hung thú sao?"
Lúc này, một nữ tử tóc đỏ mặc đồ đỏ không nhịn được tiến lên hỏi.
Nàng là người dẫn đội của Hỏa Luyện Cung lần này, tên là Triệu Yên Nhi, dù trông trẻ tuổi nhưng trong Hỏa Luyện Cung cũng là một trưởng lão có tư lịch khá sâu.
Hơn nữa có tu vi Địa Tiên thật sự.
Tu sĩ Trấn Nguyên Giới chia làm hai loại.
Một là người như Mạc Vũ Dương, Triệu Yên Nhi, vừa sinh ra đã ở Trấn Nguyên Giới.
Một loại khác là những người từ hạ giới phi thăng lên Trấn Nguyên Giới.
Mà cảnh giới tu luyện của Trấn Nguyên Giới, đại khái giống với hạ giới.
Từ Khai Linh cho đến Vấn Đỉnh đều giống nhau như đúc.
Khác biệt là từ sau Vấn Đỉnh, hạ giới có Bán Thánh cảnh và Thánh Nhân cảnh.
Nhưng ở Trấn Nguyên Giới, sau Vấn Đỉnh cảnh là Độ Kiếp cảnh.
Đúng như tên gọi, chỉ cần vượt qua Độ Kiếp cảnh, liền có thể thành tựu Tiên Nhân cảnh.
Độ Kiếp cảnh và Bán Thánh, Thánh Nhân cảnh hoàn toàn khác nhau.
Bán Thánh, Thánh Nhân đều chủ động thu lấy thiên địa chi lực, luyện hóa thiên địa đại đạo.
Còn Độ Kiếp cảnh, lại đối kháng với thiên địa, không đi luyện hóa thiên địa đại đạo, đem nhục thân và hồn phách tu luyện đến cực hạn, từ đó độ kiếp thành tiên.
Đây mới chính xác là con đường tắt thành tiên.
Mà không phải Bán Thánh, Thánh Nhân cảnh của hạ giới, nhìn như cường đại, kì thực đi vào một con đường cụt, càng tu luyện càng bị thiên địa trói buộc, thành tiên gần như là chuyện không thể.
Triệu Yên Nhi thân là trưởng lão của Hỏa Luyện Cung, tu vi Địa Tiên chỉ là tương đối bình thường.
Mà cảnh giới Địa Tiên, tổng cộng chia làm năm tầng.
Mỗi một tầng chênh lệch rất lớn, đồng thời còn có thần thông, pháp thuật khác biệt.
Cho nên dù cùng là Địa Tiên, thực lực chênh lệch cũng rất rõ ràng.
"Trước đó thông tin đã nói, chúng ta cũng như các ngươi, đều gặp hung thú, cũng có mười đệ tử chết rồi đấy."
"Ôi, thực sự khiến ta đau lòng quá."
Mạc Vũ Dương cố tình nói như thế.
Triệu Yên Nhi lập tức sắc mặt có chút khó coi.
Đệ tử Hỏa Luyện Cung ta chết còn chưa hết nửa, ngươi chết mười người đã ở đó đau lòng cái rắm à?
Cố tình ghẹo bọn ta có phải không?
"Hừ! Trầm Kiếm Tông các ngươi cũng thật giỏi, đi cùng đường mà chỉ có chút thương vong như vậy, ta thực sự rất hiếu kỳ, các ngươi làm thế nào vậy?"
Triệu Yên Nhi không muốn bỏ qua, âm dương quái khí hỏi.
"Khụ khụ, hay là nói về thu hoạch trước đi, đã từng tra ra dấu vết của tên đào phạm chưa?"
Thấy bầu không khí có chút không đúng, lão giả cầm đầu của Tiên Vân Động đứng ra hòa giải.
Lão giả này mặt mày hiền lành, trên mặt mang nụ cười ấm áp, đôi mắt híp híp, phảng phất ai cũng rất hòa thuận.
Lão giả tên là Thẩm Sùng Sơn, là sư đệ của động chủ Tiên Vân Động, tại Tiên Vân Động mang danh hiệu phó động chủ, nhưng thực tế thực lực cũng không khác gì các trưởng lão của Tiên Vân Động, nếu không có sư huynh làm động chủ, căn bản cũng không có cơ hội ngồi lên chức phó động chủ này.
"Hành Thú Tông ta dựa vào linh thú, tìm được một ít tung tích, tên đào phạm đó hẳn là đã từng xuất hiện ở phụ cận đây."
Người dẫn đầu Hành Thú Tông, là một tráng hán thân hình cao lớn, mặc giáp nặng, trông rất uy mãnh.
Diệp Thanh Vân nhìn tất cả những người này trong mắt.
Trong lòng âm thầm cảnh giác.
"Người dẫn đầu đều là Địa Tiên, đệ tử của tứ tông đi theo cũng cơ bản đều có trình độ Bán Thánh, Thánh Nhân!"
"Thứ này mà đi xuống, đúng là như giết lung tung."
Mạc Vũ Dương và Triệu Yên Nhi thì đều lắc đầu, tỏ vẻ không tra được tung tích gì.
"Cũng không biết tiên quan đại nhân đi đến đâu, sao mãi vẫn chưa thấy bóng dáng?"
Thẩm Sùng Sơn nghi ngờ nhìn quanh bốn phía.
Ngay lúc này.
Một chiếc lưỡi búa bất chợt từ phía xa phá không bay tới.
Tiếng xé gió khiến cho mọi người ở đây trừ Diệp Thanh Vân ra đều biến sắc.
Ầm!!!
Lưỡi búa rơi xuống ngay giữa chỗ mọi người của tứ tông đang đứng, lập tức bộc phát ra một cỗ lực lượng kinh người.
Tiên khí tuôn trào!
Khiến mọi người xung quanh cùng nhau lùi lại.
"A a a a a!"
"Tiên Vân Động, Trầm Kiếm Tông, Hỏa Luyện Cung, Hành Thú Tông?"
"Chỉ có các ngươi tứ tông phái người đến bắt ta thôi sao?"
"Không khỏi quá coi thường ta rồi!"
Một giọng nói lạnh lùng lại ngạo mạn vang lên.
Tất cả mọi người quá sợ hãi.
Một bóng người từ trên không trung chậm rãi rơi xuống, đứng trên chuôi búa cắm ngược dưới đất.
Uy áp kinh khủng, trong nháy mắt tràn ngập bốn bề.
Đè nặng lên người của mọi người trong tứ tông.
Ngay cả Mạc Vũ Dương, Triệu Yên Nhi, bốn cường giả Địa Tiên cũng sắc mặt vô cùng ngưng trọng, trên người cũng đồng dạng cảm nhận được áp lực nặng nề.
Chỉ có một người, trông vô cùng đặc biệt.
Đó chính là Diệp Thanh Vân.
Diệp Thanh Vân đang nhìn bóng người đứng trên chuôi búa.
Thầm nghĩ người này là ai vậy?
Dĩ nhiên lại biết giả bộ như thế?
Quả là có mấy phần phong phạm của ta Diệp Cao Nhân mà.
Cho đến khi Diệp Thanh Vân thấy rõ người đó trông thế nào, sắc mặt Diệp Thanh Vân liền trở nên vô cùng cổ quái.
"Sao người này trông giống tên trọc đầu hơn?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận