Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 870: Ta muốn trở về nằm tấm tấm

Chương 870: Ta muốn trở về nằm tấm ván
Vậy nhưng sợ móng chó cào đúng là vẫn còn chưa có rơi xuống. Thiên cung mọi người may mắn trốn ra đường sống. Ngoài ngàn dặm trên mặt biển. Thiên cung chi chủ cùng mọi người dừng lại. Sắc mặt bọn hắn ai nấy đều tái nhợt, thở hồng hộc. Trên mặt còn mang theo vẻ kinh hãi.
“Chúng ta trốn thoát rồi.” Một trưởng lão thiên cung hưng phấn nói.
Thiên cung chi chủ cũng gật đầu. “Đúng vậy, trốn thoát rồi.”
Mọi người thở phào một hơi. Vừa rồi, khi vuốt chó kia xuất hiện, thật làm bọn họ sợ hãi quá độ. Ai nấy đều bộc phát tốc độ nhanh nhất chưa từng có trong đời.
Ngay khi tất cả đều cảm thấy đã không sao, thì ong ong ong!!! Cái xoáy nước kia lại lần nữa xuất hiện.
“A???” Mọi người đồng loạt ngẩng đầu, thần sắc ai nấy đều như đưa đám. Vẻ mặt hết sức khó coi.
“Không thể nào?” Một trưởng lão thiên cung vẻ mặt đau khổ, không tin được nhìn xoáy nước kia. Quả nhiên! Móng chó kia lại chậm rãi nhô ra từ trong xoáy nước.
“Hờ hờ hờ, ta lại tới nữa.” Giọng nói hèn hạ của Đại Mao đồng thời vang lên. Cái giọng hèn hạ này đối với mọi người thiên cung mà nói, tựa như tiếng đòi mạng của quỷ.
“A a a! Chạy mau a!” Mọi người thiên cung lại lần nữa chạy trối chết. Ai nấy đều như chó mất nhà. Không đúng. Bọn hắn chính là đang bị một con chó làm cho khiếp đảm. Thiên cung chi chủ vừa chạy, vừa âm thầm rơi lệ. Bà mẹ nó! Ta lớn tuổi như vậy rồi, sắp phải nằm ván, kết quả bây giờ bị một con chó đuổi đến thở không ra hơi. Sớm biết vậy, ta làm gì phải thay Nhất Dương cung đi chuyến này? Ta còn không bằng về tiếp tục nằm ván. Ít nhất có thể chết tử tế. Bây giờ thì hay rồi. Bị một con chó đuổi đến thảm hại như vậy.
Thiên cung chi chủ rất rõ ràng, con chó này rõ ràng là đang trêu chọc bọn họ. Căn bản không có ý định thật sự động thủ. Nếu con chó đó có sát ý với họ, trực tiếp ra tay, thì bọn họ hoàn toàn không có khả năng sống sót ra khỏi Thần Nguyệt Cung. Nhưng thiên cung chi chủ cũng không dám dừng lại, chỉ có thể liên tục bỏ chạy. Lúc này hắn chỉ có một ý nghĩ. Ai thích đi Thần Nguyệt Cung thì đi. Lão tử không đi nữa. Ta về nằm chờ chết tiếp. Đừng ai đến làm phiền ta!
Dưới sự trêu chọc liên tục của Đại Mao. Mọi người thiên cung cuối cùng cũng trốn về tới thiên cung.
“Về rồi, cung chủ bọn họ về rồi!” Những người ở lại thiên cung thấy bọn họ trở về, đều không nén nổi vui mừng. Nhưng nhìn kỹ, sao cung chủ bọn họ ai cũng thảm hại thế này? Như có thứ gì đó rất kinh khủng đuổi giết bọn họ vậy. Không phải đi Thần Nguyệt Cung sao? Sao lại thành ra thế này?
Trần Hiên lúc này vẫn còn ở thiên cung, chờ thiên cung chi chủ mang về tin tức tốt. Hắn biết tin thiên cung chi chủ về, trong lòng vô cùng mong chờ, vội đi gặp thiên cung chi chủ. Nhưng khi đến đại điện, đã thấy bầu không khí nơi đây hết sức ngột ngạt. Những người đi Thần Nguyệt Cung trở về, ai nấy mặt mày đều cực kỳ khó coi. Thậm chí còn trừng mắt nhìn Trần Hiên. Điều này khiến Trần Hiên có chút không hiểu ra sao. Chuyện gì đang xảy ra? Sao cảm giác có gì đó không đúng? Khoan đã! Thiên cung chi chủ đâu?
Trần Hiên nhìn xung quanh, không thấy thiên cung chi chủ. Lẽ nào hắn chưa về? Không thể nào, vừa rồi người thiên cung đều nói, thiên cung chi chủ cùng các trưởng lão đã trở về. Sao bây giờ không thấy thiên cung chi chủ đâu?
“Thiếu cung chủ, ở trên kia.” Thanh y lão giả phía sau Trần Hiên không nhịn được nhắc nhở.
Trần Hiên ngẩng đầu nhìn, lập tức ngây người. Thiên cung chi chủ lại nằm trên ngọc đài kia, một bộ dạng như sắp chết. Lông mày Trần Hiên không khỏi nhíu lại. Thiên cung chi chủ mới dùng đan dược hắn đưa, theo lý thuyết năm nay không nên có vấn đề gì về thọ nguyên. Sao hắn lại nằm xuống rồi? Lẽ nào nằm ở trên mặt thoải mái lắm sao?
“Thiên cung chi chủ, lần này đi Thần Nguyệt Cung, không biết......” Trần Hiên vừa định nói thì thấy thiên cung chi chủ đột ngột bật dậy. Không đúng. Là xoay người ngồi dậy. Đôi mắt trừng trừng nhìn Trần Hiên. Điều này khiến Trần Hiên hết hồn. Lão nhân này sao lại trở nên thất thường như vậy? Chẳng lẽ đi một chuyến Thần Nguyệt Cung, bị kích thích gì sao?
“Trần Hiên, việc mai mối ta làm cho ngươi, sau này đừng nhắc lại!” Nói xong, thiên cung chi chủ lại thẳng cẳng nằm xuống. Lúc này, nằm trên ngọc đài, thiên cung chi chủ mới xem như cảm nhận được thế nào là chân chính an tâm. Vẫn là nằm ở đây tốt nhất. Tuy là chờ chết, nhưng ít ra vẫn có thể chết một cách tử tế. Còn đi Thần Nguyệt Cung? Ai thích thì đi! Ta lớn tuổi như vậy rồi, không muốn bị một con chó cho thịt.
Trần Hiên kinh ngạc. Thái độ của thiên cung chi chủ thay đổi quá lớn, khiến hắn hoàn toàn không ngờ đến. Trước khi đi còn tốt, sao trở về lại như vậy rồi?
“Thiên cung chi chủ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Trần Hiên chưa từ bỏ ý định, vẫn muốn hỏi cho rõ. Thiên cung chi chủ lần này lại lười cả ngẩng đầu. Nằm trên đó phất phất tay với Trần Hiên.
“Thần Nguyệt Cung, không thể trêu vào.”
“Cái gì?” Trần Hiên sững người. Hắn không thể tin được những lời này lại được thốt ra từ miệng của thiên cung chi chủ. Ngươi là thiên cung chi chủ đó. Là cường giả từng làm mưa làm gió trên hải ngoại hàng trăm năm. Là người được công nhận mạnh nhất hải ngoại đó. Ngươi cho dù già rồi cũng nên phải khí phách ngời ngời mới đúng. Sao đi một chuyến Thần Nguyệt Cung, lại suy sụp như vậy? Sao thế? Bị mấy bà cô Thần Nguyệt Cung hút cạn rồi à?
“Thiên cung chi chủ, ta không biết lần này các ngươi đi đã xảy ra chuyện gì, nhưng ta thấy, đó chẳng qua là một Thần cung nhỏ bé mà thôi, với thực lực của thiên cung chi chủ ngài, lẽ nào không trấn áp nổi Thần Nguyệt Cung đó sao?”
Vừa nghe lời này, những người trốn về từ Thần Nguyệt Cung đều không chịu được nữa.
“Trần Hiên, nếu ngươi muốn chết thì tự đi đi, đừng lôi kéo thiên cung chúng ta!”
“Đúng đấy! Ta thấy ngươi rõ ràng là không có ý tốt, cố ý dẫn chúng ta đến Thần Nguyệt Cung thôi!”
“Mau cút đi! Nếu không chúng ta sẽ không khách khí với ngươi đâu!”
Trần Hiên ngơ ngác, bị trực tiếp đuổi ra khỏi thiên cung.
Khi Trần Hiên và hai lão giả đứng ở ngoài thiên cung, cả ba người đều đầy vẻ mờ mịt.
“Thiếu cung chủ, cái này......” Hai lão giả không biết làm sao nhìn Trần Hiên.
Sắc mặt Trần Hiên đột nhiên trở nên cực kỳ u ám. Hắn có chút không hiểu nổi. Thiên cung chi chủ rốt cuộc là chuyện gì? Chẳng lẽ hắn không muốn vạn năm hải hồn tham sao? Lại còn dám đuổi hắn ra ngoài?
“Hừ! Nếu thiên cung này không đáng tin cậy, thì Nhất Dương Cung chúng ta tự ra mặt!” Trần Hiên nghiến răng nghiến lợi. Hai tay nắm chặt.
“Không phải chỉ là một Thần Cung nhỏ bé sao? Bằng thực lực của Nhất Dương Cung ta bây giờ, trấn áp Thần Nguyệt Cung dễ như trở bàn tay!”
“Còn cả Lãnh Mộ Tuyết ngươi nữa!” Trong mắt Trần Hiên ánh lên vẻ tham lam. “Ta muốn chính ngươi chủ động leo lên giường ta, ta muốn cho ngươi, cái gọi là cung chủ Thần Nguyệt Cung, phải quỳ rạp trước mặt ta mà vẫy đuôi mừng chủ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận