Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1309 Đông Hoàng nhất mạch dã tâm

Chương 1309: Dã tâm của Đông Hoàng nhất mạch
Đông Hoàng Huyền Cung.
Thái Nhất Điện.
Các cao tầng của Huyền Cung đều tề tựu ở đây.
Những người này đều là cao tầng chân chính của Đông Hoàng Huyền Cung.
Mỗi một người đều có cống hiến không nhỏ đối với Đông Hoàng Huyền Cung.
Mà giờ khắc này.
Các cao tầng được triệu tập đến, không chỉ vì Đông Hoàng Tầm Tiên bắt được một đầu cổ thú Kỳ Lân.
Mà còn vì Đông Hoàng Tầm Tiên muốn cùng mọi người bàn đại sự.
Dương Đính t·h·i·ê·n nằm rạp tr·ê·n mặt đất, không thể động đậy, toàn bộ huyết mạch chi lực đều bị phong ấn.
Đến cả âm thanh cũng không thể phát ra.
Thật sự là quá uất ức khó chịu.
Khó chịu nhất vẫn là bị cả phòng người này nhìn chằm chằm.
Mỗi người đều là ánh mắt tham lam.
Dương Đính t·h·i·ê·n toàn thân khó chịu. h·ậ·n không thể tung vó đạp c·hết những người này.
Đáng tiếc hắn lúc này, căn bản là không làm được.
Cơ hồ giống như là một con cừu non đợi làm t·h·ị·t.
“Kỳ Lân biến m·ấ·t trong t·h·i·ê·n địa đã lâu, đầu Kỳ Lân này xuất hiện, quả nhiên là trời giúp Đông Hoàng Huyền Cung ta.”
“Không uổng công Đông Hoàng Huyền Cung ta ẩn núp nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng chờ được cơ hội trời cho này.”
“Cách cục thế chân vạc của trăm nhà Trung Nguyên, cuối cùng có thể p·h·á vỡ rồi.”
Mọi người nhìn Dương Đính t·h·i·ê·n, đều nhao nhao lên tiếng.
Tr·ê·n mặt mỗi người đều mang theo vẻ hưng phấn, vui mừng.
Cũng khó trách đám cao tầng Huyền Cung này lại cao hứng như vậy.
Bọn họ thật sự đã chờ đợi quá lâu.
Vốn cho rằng còn cần tiếp tục trù bị thêm mấy ngàn năm.
Không ngờ tới.
Đầu Kỳ Lân này lại tự đưa tới cửa.
Có đầu Kỳ Lân này, đủ để rút ngắn mấy ngàn năm c·ô·ng phu của Đông Hoàng Huyền Cung bọn họ.
“Chư vị.”
Đông Hoàng Tầm Tiên ngồi trên bảo tọa.
Cái bảo tọa đó giống như một vầng mặt trời, chiếu sáng rực rỡ, khí tức bất phàm.
Hiển nhiên cũng là một kiện bảo vật bất phàm.
Nghe được thanh âm của Đông Hoàng Tầm Tiên, mọi người ở đây mới dời ánh mắt khỏi Dương Đính t·h·i·ê·n.
Cùng nhau nhìn về phía Đông Hoàng Tầm Tiên đang ngồi trên bảo tọa.
“Ngày xưa, tiên tổ Đông Hoàng gia ta, cũng chính là Thái Nhất Tiên Nhân mà chư vị biết, đã dùng tư chất vô thượng thành tựu vị trí Thánh Nhân.”
“Sau đó Thái Nhất tiên tổ, dùng sức mạnh của ngũ đại cổ thú, lấy t·h·i·ê·n địa tạo hóa làm gốc, p·h·á vỡ xiềng xích gông cùm của Thánh Nhân, lập tức thành tiên.”
“Những chuyện này, đã được ghi chép trong sách cổ, chắc hẳn chư vị đều biết?”
Đông Hoàng Tầm Tiên bình thản nói.
Mọi người cùng nhau khom người.
“Cung chủ, truyền thuyết về Thái Nhất Tiên Nhân, chúng ta tự nhiên biết rõ.”
“Đúng vậy, người của trăm nhà, cũng không ai là không biết.”
“Thái Nhất Tiên Nhân, khiến cho bọn hậu bối chúng ta ngưỡng mộ không thôi.”
Mọi người nhao nhao nói ra.
Trong lời nói đều tràn đầy sự hướng tới đối với truyền thuyết Tiên Nhân như vậy.
Đông Hoàng Tầm Tiên nhìn những người này, lại lắc đầu.
“Bản tọa biết, các ngươi nói như vậy, nhưng trong đầu đối với Tiên Nhân, kỳ thực không mấy tin tưởng đúng không?”
Không khí lập tức trở nên gượng gạo.
Một đám cao tầng đều không dám nói gì thêm.
Từng người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi.
Đại điện trở nên có chút yên tĩnh.
Đông Hoàng Tầm Tiên hít sâu một hơi.
Thanh âm trầm thấp vang vọng trong đại điện.
“Nhưng, bản tọa có thể nói rõ cho các ngươi biết, đây không phải là tổ tiên bịa đặt ra truyền thuyết, cũng không phải là tin đồn nghe nhầm.”
“Mà là… chuyện thật đã từng xảy ra!”
“Thái Nhất tiên tổ của Đông Hoàng gia ta, thật sự đã thành tiên.”
Nghe đến đó, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ k·i·n·h h·ã·i.
Mặc dù những tin đồn về Thái Nhất Tiên Nhân, bọn họ đều nghe như cơm bữa.
Nhưng người thật sự tin tưởng vào những tin đồn này, lại là rất ít.
Bởi vì chuyện Thành Tiên quá mức mờ mịt.
Thậm chí, ngay cả Tiên Nhân có tồn tại hay không, cũng không ai biết.
Bởi vì từ xưa đến nay, chưa từng có ai gặp qua cái gọi là Tiên Nhân.
Mà cái thuyết pháp thành tiên này, đã bị rất nhiều cổ thánh nhân khẳng định là chuyện vô căn cứ.
Tại thời Thượng Cổ, không chỉ một vị Thánh Nhân từng nói, tiên là không tồn tại.
Thánh Nhân chính là cực hạn tu luyện của vùng t·h·i·ê·n địa này.
Đã hoàn toàn lĩnh ngộ đạo t·h·i·ê·n địa, chỉ cần không muốn c·hết thì có thể sống lâu ngang trời đất.
Còn cái gọi là thành tiên, đi đến một thế giới khác ư?
Đó là chuyện hoàn toàn hoang đường.
Không thể vọng tưởng!
Không chỉ một vị Thánh Nhân đã nói như vậy, tự nhiên cũng khiến hậu thế mang thái độ nghi ngờ đối với cái gọi là chuyện Thành Tiên.
Thuyết pháp về việc Thái Nhất tiên tổ của Âm Dương gia thành tiên, trong mắt nhiều người chỉ đơn giản là Đông Hoàng gia tự bịa ra, tự dát vàng lên mặt mình mà thôi.
Chắc có lẽ ngoài Đông Hoàng gia ra, không ai tin vào lời nói hoang đường đó.
Mà giờ khắc này.
Đông Hoàng Tầm Tiên, thân là cung chủ thế hệ này của Đông Hoàng Huyền Cung, lại đích thân thừa nh·ậ·n với đám cao tầng Huyền Cung, rằng những lời đồn đó không phải là giả.
Thái Nhất tiên tổ Đông Hoàng gia, thật sự đã thành tiên.
Phải biết.
Trước lúc này, Đông Hoàng gia chưa từng đời nào chính miệng thừa nh·ậ·n thật giả của chuyện này.
Hết mực tạo cho người ngoài một cảm giác thần bí.
Bây giờ.
Đông Hoàng Tầm Tiên lại đích thân thừa nh·ậ·n.
Với thân ph·ậ·n và địa vị của Đông Hoàng Tầm Tiên, tuyệt đối không thể nói hươu nói vượn về chuyện này.
“Thành tiên! Lại là thật sao?”
Không ít người trong lòng đều cảm thấy r·u·ng động cực lớn.
“Các Thánh Nhân của trăm nhà đều đã đạt tới giới hạn của vùng t·h·i·ê·n địa này, những thứ họ theo đ·u·ổ·i chỉ đơn giản là thành tiên mà thôi.”
Đông Hoàng Tầm Tiên tiếp tục nói.
“Chỉ tiếc, bọn họ khổ tâm truy cầu thành tiên, nhưng không ai làm được.”
“Nhưng Đông Hoàng gia ta, lại có p·h·á·p chân chính Thành Tiên!”
Nói đến đây, Đông Hoàng Tầm Tiên chỉ vào Dương Đính t·h·i·ê·n đang nằm rạp tr·ê·n mặt đất.
“Mà đầu Kỳ Lân này, chính là mấu chốt!”
“Âm Dương gia ta muốn áp đ·ả·o trăm nhà, đ·ộ·c bá Trung Nguyên, phải bắt đầu từ việc có được đầu Kỳ Lân này!”
Đám người nghe đến đây, sắc mặt đều không khỏi trở nên c·u·ồ·n·g nhiệt.
Đ·ộ·c bá Trung Nguyên!
Thành tiên!
Đều là những điều đủ để khiến người ta nhiệt huyết sôi trào.
“Sở trưởng lão.”
“Có thuộc hạ.”
Chỉ còn lại hồn thể Sở Thanh Vân vội vàng đứng dậy.
“Ngươi đã dẫn Kỳ Lân về, lập đại c·ô·ng, hãy vào Âm Dương cấm địa, ngưng tụ lại n·h·ụ·c thân đi.”
Đông Hoàng Tầm Tiên nói.
“Đa tạ cung chủ! Thuộc hạ nhất định sẽ cúc cung tận tụy vì Huyền Cung, m·á·u chảy đầu rơi!”
Sở Thanh Vân vô cùng k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g.
Âm Dương cấm địa a!
Đó là nơi có Âm Dương chi lực nồng nặc nhất toàn bộ Đông Hoàng Huyền Cung.
Nếu có thể ngưng tụ n·h·ụ·c thân ở nơi đó, hiệu quả chắc chắn sẽ lớn hơn nhiều.
Đồng thời rất có thể bảo tồn lại nguyên vẹn tu vi cùng căn cơ ban đầu, không bị ảnh hưởng quá lớn.
Sở Thanh Vân vui mừng khôn xiết, lập tức đi tới Âm Dương cấm địa.
“Gửi tin cho Bồng Lai đ·ả·o, La Sinh Đường, Vân Tiêu Điện, mời bọn họ đến Huyền Cung gặp mặt.”
“Người binh gia, việc năm xưa đã hứa, nay sắp thành hiện thực, họ tự khắc hiểu rõ.”
“Ngoài ra, đi mời Bắc Thần k·i·ế·m Tôn, Tuyết Sơn Đồng Mỗ, huyền kình l·i·ệ·t hải vương đến Huyền Cung một chuyến.”
Đông Hoàng Tầm Tiên lần lượt ra lệnh.
Các cao tầng dưới trướng lập tức đi làm theo.
Rất nhanh.
Ba thế lực lớn nhất lưu khác của Âm Dương gia là Bồng Lai đ·ả·o, La Sinh Đường và Vân Tiêu Điện, người đứng đầu của ba nhà này, đều cùng nhau chạy đến Đông Hoàng Huyền Cung.
Âm Dương gia tổng cộng có bốn thế lực lớn nhất lưu.
Mà bốn thế lực lớn này, nhìn thì tưởng như ngang hàng, ai cũng không cao hơn ai.
Nhưng trên thực tế.
Đông Hoàng Huyền Cung vẫn có danh vọng cao hơn một chút so với ba nhà còn lại.
Bởi vì Đông Hoàng nhất mạch thực sự có lịch sử truyền thừa lâu đời, so với Đông Hoàng nhất mạch thì ba nhà còn lại ít nhiều vẫn có chút chênh lệch về nội tình.
Giờ phút này Đông Hoàng Tầm Tiên gửi tin mời, các thủ lĩnh của ba nhà kia sao dám không theo?
Đương nhiên là lập tức xuất phát, chạy đến Đông Hoàng Huyền Cung.
Ngay khi các phương rục rịch.
Đông Hoàng Tầm Tiên, thân là chủ nhân của Huyền Cung, lại một mình đi vào một mật thất để bế quan.
Mật thất không lớn.
Trên mặt đất khắc hình Âm Dương Song Ngư, dường như là một tòa trận p·h·áp.
Bốn phía trên vách tường, thì khắc rất nhiều đường vân quỷ dị.
Đông Hoàng Tầm Tiên khoanh chân ngồi trên chỗ Âm Dương Song Ngư.
Hai tay nhẹ nhàng nâng lên.
Chỉ thấy bốn chùm sáng trống rỗng xuất hiện quanh người hắn.
Nhìn bốn chùm sáng này, Đông Hoàng Tầm Tiên lộ ra nụ cười vui mừng.
Trong lòng càng tràn đầy sự tự tin.
Bốn chùm sáng này, là thành quả tích lũy vô số tuế nguyệt của Đông Hoàng nhất mạch.
Tốn không biết bao nhiêu tâm huyết của người trong các đời.
Bây giờ.
Đông Hoàng Tầm Tiên muốn thành công trong một lần!
“Bây giờ đã có đầu Kỳ Lân này, ngũ linh tề tụ, sẽ có thể giống như Thái Nhất tiên tổ năm xưa, lập tức thành tiên.”
Đông Hoàng Tầm Tiên thì thầm, ánh mắt nhìn bốn chùm sáng trước mắt.
Trong bốn chùm sáng này, hiện rõ bốn loại vật phẩm vô cùng quý hiếm.
Thanh long chi lân!
Chu tước chi vũ!
Bạch Hổ chi nha!
Huyền vũ chi cốt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận