Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 862: Đốt thành tro bụi

Chương 862: Đốt thành tro bụi.
Cứ việc sờ, ta không để bụng.
Lời này nghe sao có cảm giác kỳ quái vậy?
Diệp Thanh Vân nhìn thoáng qua Lãnh Mộ Tuyết.
Lại nhớ lại đêm Trung Thu uyển chuyển kia.
Không khỏi có chút tâm viên ý mã.
Diệp Thanh Vân vội vàng thu liễm tâm thần.
"Diệp Thanh Vân a Diệp Thanh Vân, bây giờ ngươi sao lại không có định lực như vậy?"
"Người ta chỉ nói một câu rất bình thường, sao ngươi có thể hiểu sai được nữa vậy?"
"Ngươi mẹ nó sẽ không phải thật sự là một tên biến thái đó chứ?"
Diệp Thanh Vân trong lòng tự vấn lương tâm mình.
Đem chút tâm tư lung tung rối loạn kia thật vất vả ép xuống, Diệp Thanh Vân lúc này mới đi tới trước bức họa kia.
Hắn đầu tiên là cung kính hành lễ.
"Tổ sư nãi nãi ở trên, vãn bối mạo phạm rồi."
Nói xong câu này.
Lạch cạch!
Bức tranh vốn đang treo trên tường, đột nhiên rơi xuống.
Lách cách lách cách dừng ở trên mặt đất.
Diệp Thanh Vân ngẩn ra.
"Sợi dây này sao lại đứt vậy? Có lẽ là treo lâu quá rồi."
Lãnh Mộ Tuyết trong lòng lại kinh hãi.
Bởi vì bức tranh này đã treo ở đây mấy ngàn năm rồi.
Sợi dây treo tranh cũng không phải loại dây bình thường.
Mà là một loại tảo biển đặc thù luyện chế mà thành.
Cực kỳ cứng chắc.
Vốn không thể tự mình đứt gãy.
Vì sao Diệp Thanh Vân vừa cúi đầu trước bức họa, sợi dây treo bức họa này liền đứt?
"Chẳng lẽ, ngay cả bức họa tổ sư cũng không chịu nổi Diệp công tử cúi đầu sao?"
Lãnh Mộ Tuyết không khỏi thầm kinh hãi.
"Nó tự rớt thôi, không liên quan đến ta."
Diệp Thanh Vân vội giải thích một câu.
Lãnh Mộ Tuyết dở khóc dở cười.
Diệp Thanh Vân vô cùng cẩn thận nhặt bức họa lên.
Cẩn thận xem xét một phen.
Bức tranh này không phải vẽ trên giấy, mà là vẽ trên một loại vải lụa.
Sờ tới sờ lui thập phần dịu hiền.
"Cái này cũng không giống như là có hình dạng bản đồ gì nha."
Diệp Thanh Vân sờ sờ cằm, trong lòng suy nghĩ.
Bất quá vị tổ sư nãi nãi này chắc hẳn sẽ không lừa gạt hậu nhân Thần Nguyệt Cung.
Bảo vật khẳng định là có.
Chỉ là bức tranh này làm quá mơ hồ mà thôi.
"Các ngươi cũng lại đây xem."
Diệp Thanh Vân kêu Tuệ Không và Trăng Gáy Ráng Mây lại đây.
Hai người cũng đi tới phụ cận.
Trăng Gáy Ráng Mây sờ sờ cuộn tranh, lắc đầu.
Hiển nhiên không có manh mối gì.
Tuệ Không thì vận chuyển pháp nhãn Phật môn, dường như muốn xem bức tranh này ẩn giấu huyền cơ gì.
Dưới pháp nhãn Phật môn của Tuệ Không, thật đúng là nhìn ra chút manh mối.
"Thánh tử, bức tranh này quả thực có một tầng bảo quang, dường như đang che giấu thứ gì đó."
Tuệ Không nói.
Diệp Thanh Vân ngẩn ra: "Vậy ngươi có thể nhìn ra ẩn giấu cái gì không?"
"Chắc hẳn là che giấu nơi ẩn thân của món chí bảo."
Tuệ Không một mặt khẳng định nói.
Diệp Thanh Vân: "..."
Ngươi cái này không phải là nói nhảm sao?
Cùng ta đặt điều này khác gì nhau?
"Chỉ cần phá giải được bảo quang của cuốn tranh này, khẳng định sẽ có thể thấy được huyền cơ bên trong!"
Tuệ Không nói thêm.
Diệp Thanh Vân cạn lời.
"Được rồi được rồi, ngươi đừng nói nhiều nữa."
Tuệ Không lập tức lúng túng.
Cẩn thận nghĩ lại một phát.
Hình như mình thật sự nói lời vô nghĩa.
"A Di Đà Phật, là Tuệ Không ngu dốt rồi."
Diệp Thanh Vân cũng không trông chờ hai người họ có thể nhìn ra cái gì.
Đúng lúc này.
Diệp Thanh Vân chú ý đến bốn cây cột đá ở bốn phía đại điện.
"Ừm?"
Hình như hắn nhìn ra gì đó, đi đến trước một cây cột đá.
Cẩn thận xem xét.
Tiếp đó lại liên tiếp dừng chân trước ba cây cột đá khác một lúc.
"Ta hiểu rồi!!!"
Diệp Thanh Vân đột nhiên hô lớn một tiếng.
Lãnh Mộ Tuyết thân hình khẽ run.
"Diệp công tử đã lĩnh hội được rồi sao?"
Diệp Thanh Vân lắc đầu.
"Không phải lĩnh hội, mà là ta hiểu được bí mật của bức họa này."
Mấy người đều nghi hoặc khó hiểu.
Chỉ thấy Diệp Thanh Vân cầm cuộn tranh trong tay, chỉ vào bốn cây cột đá kia.
"Lãnh cung chủ, ngươi có phát hiện ra ấn ký trên bốn cây cột đá kia không?"
Ấn ký?
Lãnh Mộ Tuyết gật đầu: "Việc này các tiền bối Thần Nguyệt Cung ta đã sớm phát hiện, chỉ là hoa văn mây lửa dùng để trang trí thôi."
Diệp Thanh Vân mỉm cười.
"Hoa văn mây lửa này, chính là nơi huyền cơ đó."
Lãnh Mộ Tuyết vẫn không hiểu.
Trái lại Tuệ Không.
Vỗ cái đầu trọc lóc của mình.
"Thánh tử, ta hiểu rồi!"
Diệp Thanh Vân lập tức nhìn về phía Tuệ Không.
Trong mắt lộ vẻ vui mừng.
Tuệ Không đi theo mình lâu như vậy, cuối cùng cũng nhiễm chút trí tuệ của mình.
"Tuệ Không, ngươi đã rõ rồi, vậy ngươi nói xem."
Diệp Thanh Vân nói.
Tuệ Không liên tục gật đầu.
"Có phải chỉ cần đào hoa văn mây lửa trên cột đá xuống, là có thể tìm được chỗ của bảo tàng rồi không?"
Diệp Thanh Vân: "..."
Trăng Gáy Ráng Mây hồ nghi nhìn Tuệ Không.
"Vậy có liên quan gì đến bức họa?"
Tuệ Không ngơ ngác.
Gãi gãi đầu trọc.
"Ngạch, có khả năng...có lẽ...Bức tranh này giống như là cố tình gây ảo giác thôi!"
Diệp Thanh Vân xua tay với Tuệ Không.
"Được rồi được rồi, ngươi qua một bên niệm kinh đi thôi."
"Ha ha!"
Tuệ Không thật sự một mình đi đến góc khuất, đối diện với góc tường lặng lẽ tụng kinh.
Diệp Thanh Vân cũng không muốn phản ứng hắn.
"Diệp công tử, rốt cuộc hoa văn mây lửa này có liên quan gì đến bức họa vậy?"
Lãnh Mộ Tuyết có chút để ý hỏi.
Diệp Thanh Vân chỉ vào bốn cây cột đá.
"Lãnh cung chủ cô xem, bốn cây cột đá này đều có hoa văn mây lửa, hơn nữa phân loại bốn phương, còn bức họa thì đứng giữa trung tâm."
"Điều này rõ ràng là đang nói cho chúng ta biết, muốn phá giải bí mật của cuốn tranh, liền phải để cuộn tranh vào lửa!"
"Như vậy, huyền cơ mới có thể hiện ra!"
Nói xong, Diệp Thanh Vân không khỏi có chút tự đắc.
Ta Diệp Thanh Vân quả nhiên là thông minh tuyệt đỉnh.
Mấy đời người Thần Nguyệt Cung không nghĩ ra được huyền cơ, ta đột nhiên liền nhìn ra được.
Chậc chậc!
Người thông minh đúng là không có cách nào.
"Đặt trong lửa?"
Lãnh Mộ Tuyết thần sắc cổ quái.
Mộng Nhi bên cạnh lại càng há to miệng.
"Cung chủ, chẳng phải là dùng lửa đốt bức tranh đó sao?"
Diệp Thanh Vân liên tục gật đầu.
"Không sai, chính là dùng lửa đốt."
Lãnh Mộ Tuyết khẽ nhíu mày.
Sao nghe điều này không đáng tin cậy như vậy chứ?
Dùng lửa đốt?
Lời huyền cơ của tổ sư gia, quả nhiên là như thế sao?
Nếu là người khác nói vậy, Lãnh Mộ Tuyết chắc chắn sẽ không tin.
Nhưng lời này là từ miệng Diệp Thanh Vân nói ra.
Lãnh Mộ Tuyết ma xui quỷ khiến thật đúng là có chút tin.
Hay là...thử một lần?
Lãnh Mộ Tuyết liền quyết định.
Dựa theo phương pháp của Diệp Thanh Vân để thử.
Mặc dù phương pháp này nhìn thế nào cũng có chút không đáng tin cậy, nhưng Diệp Thanh Vân đã nói như vậy rồi, khẳng định là Diệp Thanh Vân đã nhìn thấu manh mối.
Diệp Thanh Vân là nhân vật hạng nào?
Hắn mà còn không đáng tin, vậy thiên hạ còn ai nói đáng tin được?
Kết quả là.
Lãnh Mộ Tuyết đích thân ra tay, dựng lên một đống lửa.
Sau đó.
Đặt cuộn tranh vào trong lửa.
Khi đặt xuống, hai tay Lãnh Mộ Tuyết có chút run rẩy.
Đây chính là bức họa của tổ sư gia.
Lỡ như...
Không có lỡ như!
Diệp công tử đã nói, vậy nhất định là được.
Tuyệt đối không sai!
Trong ngọn lửa, cuộn tranh bắt đầu biến hình.
Ngay sau đó, bắt đầu bốc cháy.
Mấy người vây quanh bên đống lửa, cẩn thận nhìn chằm chằm sự biến đổi của cuộn tranh.
"Cung chủ, tranh bị đốt rồi."
Mộng Nhi có chút lo lắng.
Lãnh Mộ Tuyết không nói gì, thần sắc lộ vẻ chờ mong.
Cho đến khi cuộn tranh bị thiêu đốt hoàn toàn.
Vẫn không có huyền cơ gì xuất hiện.
"Cung chủ, bức họa sắp cháy hết rồi!"
Mộng Nhi có chút sốt ruột.
Diệp Thanh Vân ở bên cũng có chút hoảng.
Đậu xanh rau má!
Chẳng lẽ sai rồi sao?
Lại qua một lát.
"Cung chủ, bức họa đều đã cháy thành tro rồi."
Mộng Nhi mang theo tiếng nấc nghẹn ngào nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận