Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 976: Bán Thánh

Chương 976: Bán Thánh
Lão giả tóc trắng biến sắc, có chút không thể tin được.
Dưới Càn Khôn Thiên Địa của mình, tất cả sinh linh đều phải rơi vào trạng thái ngưng trệ, ngay cả ý thức cũng đã hoàn toàn đóng băng.
Nhưng con chó này lại có thể từ bên trong Càn Khôn Thiên Địa thoát ra!
Thật không thể tưởng tượng nổi!
Đại Mao nhìn chằm chằm lão giả tóc trắng, trong mắt chó lộ ra một tia lạnh lẽo.
Lão giả tóc trắng cũng nhìn chằm chằm Đại Mao, vẻ mặt dần dần trở nên ngưng trọng.
Hắn kinh ngạc phát hiện, với tu vi Bán Thánh của mình, vậy mà không cách nào nhìn thấu cảnh giới của con chó này. Trong mắt hắn, cơ thể con chó này tựa như một khối hỗn độn.
Quá kỳ quái!
Trên đời này làm sao có sinh linh như vậy?
Đúng lúc này, Đại Mao khẽ động móng. Nó đang muốn ra tay.
Nhưng đúng lúc này, "Sao ta thấy toàn thân khó chịu thế nhỉ?"
Giọng của Diệp Thanh Vân đột nhiên vang lên.
Lão giả tóc trắng giật mình quay người, kinh ngạc nhìn Diệp Thanh Vân.
Chỉ thấy Diệp Thanh Vân đang vặn cổ, xoay cánh tay, trông giống như người già chuẩn bị tập thể dục dưỡng sinh buổi sáng.
"Người này là lai lịch gì? Thế mà cũng không bị thần thông của lão phu ảnh hưởng?"
Lão giả tóc trắng lại một lần nữa chấn kinh.
Bản thân mình là Bán Thánh, đã lĩnh ngộ được một sợi thiên địa đại đạo, hơn nữa đã nắm vững căn bản, có thể thu nhỏ khoảng cách, thay hình đổi vị.
Càn khôn thiên địa này chính là thần thông do lão giả tóc trắng kết hợp với đạo mà mình đã lĩnh ngộ để tạo ra.
Vô cùng lợi hại!
Bán thánh cùng cảnh giới cũng không ai có thể ngăn cản. Ít nhất phải là Thánh nhân cảnh mới có thể hoàn toàn thoát ra được.
Con chó này thần bí khó lường, có lẽ là đại năng cổ yêu tộc nào đó.
Nhưng tên thanh niên xấu xí này, trên người hầu như không cảm nhận được tu vi gì. Trong mắt Bán Thánh như lão giả tóc trắng thì hắn chỉ là một con sâu kiến thuần túy.
Nhưng chỉ có một con sâu kiến như vậy lại có thể tự nhiên hoạt động dưới thần thông của mình.
Diệp Thanh Vân đích xác không bị ảnh hưởng. Nhưng hắn cũng phát hiện những người khác xung quanh đều bất động, không hề nhúc nhích. Ngay cả con ngươi và sợi tóc cũng không động đậy.
Diệp Thanh Vân giật mình. Nhìn xung quanh, cũng không phát hiện ra sự tồn tại của lão giả tóc trắng.
"Đậu mợ? Mấy người bị làm sao vậy?"
Diệp Thanh Vân vội vàng đi đến trước mặt Tuệ Không, dùng ngón tay chọc vào đầu Tuệ Không.
Tuệ Không vẫn bất động.
Thăm dò hơi thở, sắc mặt Diệp Thanh Vân sợ hãi biến đổi.
Đậu má! Không có hô hấp rồi! Thế này chẳng phải là xong đời rồi sao?
Lại đến trước mặt Nguyệt Đề Hà, cũng thăm dò hơi thở. Vẫn không có.
Đại Mao thấy Diệp Thanh Vân đi về phía mình, lập tức giả vờ bất động.
Diệp Thanh Vân đưa tay về phía mũi Đại Mao.
Đại Mao tự nhiên là nín thở.
"Sao lại thành ra thế này?"
Diệp Thanh Vân gấp đến độ sắp khóc.
Bất kể là người hay chó, đều không có hô hấp, từng người tựa như tượng băng.
Điều này làm cho người duy nhất còn cử động được là Diệp Thanh Vân cảm thấy hoảng loạn.
Nhưng rất nhanh, đầu óc Diệp Thanh Vân lại bắt đầu nghĩ lung tung.
Hắn nhìn Nguyệt Đề Hà rồi lại nhìn những người khác.
Mọi người đều bất động. Chỉ có mình mình động được.
Thế này có khác gì mấy trò ‘thời gian dừng lại’ của đám người thích lãng mạn kia không chứ.
Chỉ có bản thân mình động được, chẳng phải là muốn làm gì thì làm sao?
Diệp Thanh Vân mấy lần nhìn Nguyệt Đề Hà, nhưng lại vội vàng vỗ má mình hai cái.
"Diệp Thanh Vân! Mày đúng là không phải người mà!"
"Lúc quỷ dị thế này, trong đầu mày lại nghĩ đến mấy chuyện đó?"
"Mày đúng là đồ cầm thú mà!"
Diệp Thanh Vân vừa tự đánh mình, vừa tự mắng.
Cảnh tượng này làm cho lão giả tóc trắng ẩn mình ở chỗ tối vô cùng sửng sốt.
Người này bị làm sao vậy?
Sao đột nhiên lại lẩm bẩm một mình rồi tự tát mình?
Quá kỳ quái! Nhất định là có quỷ!
Lão giả tóc trắng càng thêm cẩn thận, tiếp tục nhìn chằm chằm Diệp Thanh Vân!
Đại Mao rất muốn quay mặt đi chỗ khác. Có một chủ nhân như thế này thật là mất mặt xấu hổ.
Diệp Thanh Vân hiếm khi tỉnh táo lại.
Hắn vội vàng lấy cây búa từ trong túi trữ đồ ra.
Trong trận chiến với quỷ tiên trước, Trần Vân Hương định dùng búa, kết quả quỷ tiên sớm phát hiện ra sự lợi hại của cây búa liền đánh nó vào trong biển phong ấn tạm thời.
Sau khi quỷ tiên ngã xuống, Trần Vân Hương lại tìm lại cây búa.
Giờ phút này Diệp Thanh Vân lấy búa ra, muốn gọi Trần Vân Hương ra.
Nhưng hô hai tiếng, Trần Vân Hương thế mà không đi ra, không có chút động tĩnh nào.
Điều này khiến Diệp Thanh Vân lo lắng.
Lão tỷ ơi! Bình thường ngươi không phải là đáng tin lắm sao?
Sao đến lúc này lại không được rồi?
Trần Vân Hương không phải không muốn ra, mà giờ phút này căn bản là không ra được.
Dù cho bây giờ Trần Vân Hương đã vượt qua cảnh giới Quỷ Đế, nhưng dưới thần thông Càn Khôn Thiên Địa thế này, vẫn khó có thể hiện thân.
Một khi nàng hiện thân cũng sẽ như những người khác lâm vào ngưng trệ.
Chỉ có ẩn nấp trong búa mới không bị ảnh hưởng.
"Đây là bảo vật gì?"
Lão giả tóc trắng trong bóng tối thấy cây búa trong tay Diệp Thanh Vân, lúc đầu không nhìn ra có gì đặc biệt, nhưng khi nhìn kỹ lại thì hoảng sợ.
Trong bảo vật này ẩn chứa một sức mạnh không thể tưởng tượng nổi.
Sức mạnh này lớn đến nỗi dù là Bán Thánh như lão giả tóc trắng cũng không khỏi sợ hãi.
Còn Trần Vân Hương ẩn thân trong búa, so với bản thân cây búa lại chẳng đáng gì.
"Vật này tuyệt không phải tiên thiên chí bảo, nhưng lại có khí tức có thể so sánh với tiên thiên chí bảo, thậm chí còn mạnh hơn!"
Dù sao cường giả Bán Thánh cũng thấy nhiều biết rộng, rất nhanh đã phán đoán ra được đẳng cấp của cây búa.
Trong lòng lão tuy có chút tham lam nhưng vẫn biết điều.
Thứ này không thể tham!
Gã thanh niên quái dị kia chưa dò rõ được thực hư, nếu như tùy tiện ra tay thì có khi sẽ bị mất nhiều hơn được.
Tốt nhất là cứ đem những thứ lấy được vào tay đã.
Nghĩ tới đây, lão giả tóc trắng nhìn mảnh vỡ gương trên mặt đất, sau đó lặng lẽ vận chuyển thần thông lấy đi một mảnh vỡ.
Sau đó lão lại một lần nữa tiến vào khe nứt màu đen.
Khi khe nứt khép lại trong nháy mắt, lão giả tóc trắng trực tiếp biến mất.
Trong phút chốc, tất cả xung quanh trở lại bình thường.
"Vừa nãy có chuyện gì vậy?"
"Sao ta có cảm giác như đột nhiên ngủ một chút?"
"Kỳ lạ thật!"
Mọi người đều có chút mờ mịt.
Bọn họ đều cảm thấy vừa rồi có chuyện gì đó xảy ra nhưng lại hoàn toàn không nhớ rõ. Trong đầu dường như có một khoảng trống.
Diệp Thanh Vân nhìn mấy người đã khôi phục trở lại thì thở phào.
"May là mọi người không sao, làm ta sợ hết hồn."
"Diệp công tử, vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?"
Ngạo Hoang hoang mang hỏi.
"Vừa nãy á? Vừa nãy từng người các ngươi đều như bị đông cứng vậy, bất động, ngay cả thở cũng không, làm ta sợ gần chết!"
Diệp Thanh Vân vẫn còn sợ hãi kể lại.
Ngạo Hoang nghe vậy, sắc mặt đột nhiên biến đổi.
Dù sao gã cũng là cường giả Hóa Nguyên, giờ phút này cũng lập tức ý thức được chuyện gì đó.
"Chỉ sợ vừa rồi ta đã trúng phải thần thông cực kỳ lợi hại, chỉ có Diệp công tử không bị ảnh hưởng, hơn nữa từ bên trong thần thông đã cứu được chúng ta!"
Ngạo Hoang thầm nghĩ.
Mà lúc này, mọi người không ai chú ý, Đại Mao đã lặng lẽ rời đi khỏi nơi này.
Một nơi rất xa so với Huyền Tinh Điện.
Đó là một hòn đảo hoang.
Trên đảo không có bất kỳ sinh linh nào.
Nhưng đúng lúc này, một vết nứt màu đen xuất hiện trên không trung.
Ngay sau đó, một lão giả tóc trắng bước ra từ trong vết nứt, trong tay còn cầm một mảnh gương vỡ.
"Lần này ra tay, thu hoạch không nhỏ, lão phu cuối cùng cũng có cơ hội đi cảm ngộ tuế nguyệt chi đạo rồi."
Lão giả tóc trắng vô cùng vui mừng.
Nhưng vừa mới bước ra khỏi vết nứt, vừa ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên bầu trời nơi không xa, có một con chó lông vàng đang ngồi xổm. Chính là con vừa mới thấy!
"Lão đầu, ngươi muốn đi đâu nha?"
Đại Mao nhe răng cười nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận