Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 900: Viết xóa bổ

Thẩm Thương Lãng ngẩn ra, lập tức cười nói: “Ờ, tấm chữ này...... Là do Thẩm mỗ viết.”
Lời vừa nói ra, mắt của Khe Ngắm Sao híp lại, như cười như không nhìn Thẩm Thương Lãng.
“Thẩm viện chủ, tấm chữ này e rằng không phải do Thẩm viện chủ viết nha?”
Không chỉ có hắn, bốn vị viện chủ khác cũng đều nhìn Thẩm Thương Lãng với vẻ mặt cổ quái.
Cái lão tiểu tử nhà ngươi có mấy cái bản lĩnh, có thể viết ra được nét chữ không kém gì người trời thế này sao?
Đừng có mà khoác lác nữa.
Chữ của Thẩm Thương Lãng ngươi tuy vẫn được, nhưng trong sáu vị viện chủ, đều không lọt vào top ba.
Đừng nói là viết ra được tấm chữ này.
Cho dù để cho lão tiểu tử nhà ngươi nghiên cứu thêm tám trăm năm nữa, tuyệt đối cũng không đạt đến trình độ này.
“Khụ khụ, tấm chữ này đích thật là do Thẩm mỗ viết, mấy ngày trước trạng thái vô cùng tốt, cho nên chữ mới có tiêu chuẩn cao như vậy, chính bản thân Thẩm mỗ cũng thập phần sửng sốt.”
Thẩm Thương Lãng vẫn trấn định, cười nói.
Hắn cũng không muốn làm lộ sự tồn tại của Diệp Thanh Vân.
Nếu để đám người này biết mình cất giấu một tượng Nho gia thánh nhân trong thư viện, chắc chắn sẽ san bằng ngọc chương thư viện của mình mất.
Không được! Tuyệt đối không được!
Năm vị viện chủ thần sắc càng thêm cổ quái.
Trạng thái tốt? Trạng thái của lão tiểu tử nhà ngươi cho dù có tốt gấp mười lần, có thể viết ra được tấm chữ này sao?
Tưởng mình là ai chứ? Nho thánh chuyển thế chắc?
“Ồ? Vậy hôm nay ta phải mở rộng tầm mắt rồi.” Khe Ngắm Sao tiếp tục nói.
“Chi bằng ngay tại đây, Thẩm viện chủ viết lại một bức chữ nha.”
“Không cần đạt đến tiêu chuẩn của tấm chữ này, có thể được tám phần tiêu chuẩn, ta cũng đã tâm phục khẩu phục rồi.”
Nói xong, Khe Ngắm Sao nhìn về phía các viện chủ khác.
“Chư vị, các ngươi thấy thế nào?”
Mấy vị viện chủ sao có thể không rõ ý của Khe Ngắm Sao?
Đương nhiên là phụ họa theo.
“Khe viện chủ nói không sai, mời Thẩm viện chủ viết lại một bức chữ nha.”
“Đúng vậy, bọn ta cũng lâu lắm rồi không được xem Thẩm viện chủ trổ tài.”
“Thẩm viện chủ, viết lại một bức chữ y như vậy đi, đâu có gì khó khăn.”
Mấy vị viện chủ liên tục lên tiếng.
Lần này, xem như là dồn Thẩm Thương Lãng vào chân tường rồi.
Thẩm Thương Lãng sắc mặt lúng túng, trong lòng âm thầm kêu khổ.
Mẹ kiếp! Cái này gọi ta viết làm sao đây?
Tấm chữ kia quá nghịch thiên rồi, căn bản không phải do bản thân có thể bắt chước ra được.
Vậy phải làm sao?
Bản thân đã lỡ nói nhảm, giờ lại phải kiên trì giả vờ đến cùng.
Thẩm Thương Lãng không nhịn được nhìn Dương Vĩnh Tân một cái, nghĩ thầm hay là sư đệ ngươi đến đi?
Dương Vĩnh Tân lại quay mặt đi chỗ khác, bộ dạng việc không phải của mình.
Để cho ngươi khoe khoang! Bây giờ thì tốt rồi chứ?
May mà thích khoe khoang không lôi lão Dương ta vào, bằng không hôm nay lão Dương ta cũng mất mặt xấu hổ rồi.
Sư huynh à, tự ngươi chịu nhục nha.
Thẩm Thương Lãng bất đắc dĩ.
Đành phải cầm giấy bút lên.
Mọi người đều chăm chú nhìn Thẩm Thương Lãng.
Thẩm Thương Lãng cầm bút lên, hít sâu một hơi.
"Thẩm Thương Lãng, ngươi làm được!"
"Không cần đến mười phần tiêu chuẩn, vẽ được năm phần tiêu chuẩn, ngươi hôm nay có thể lừa dối qua!"
"Ngàn vạn lần đừng run tay!"
Thẩm Thương Lãng thầm nhủ trong lòng tự cổ vũ chính mình.
Nghĩ đến đây, Thẩm Thương Lãng liếc nhìn bức chữ do Diệp Thanh Vân viết.
Sau đó nhìn lại tờ giấy trắng trước mặt mình.
Liền muốn đặt bút xuống.
Mắt thấy nét bút đầu tiên sắp chạm xuống.
Thẩm Thương Lãng trong lòng căng thẳng.
Mực bút rơi xuống.
Vừa viết nét đầu tiên.
Kết quả tay run lên một cái.
Mẹ nó! Viết lệch rồi.
Chữ "phú" đầu tiên viết sai.
Toang rồi!
Tất cả mọi người đều nhìn thấy hết.
Thấy Thẩm Thương Lãng viết sai nét chữ đầu tiên, không khỏi nín cười.
Sắc mặt của năm vị viện chủ càng trở nên đặc sắc.
Nghĩ thầm cho dù Thẩm Thương Lãng ngươi không viết ra được chữ giống vậy, cũng không đến nỗi nét đầu tiên đã lệch lạc như vậy chứ?
Thẩm Thương Lãng có chút không chịu nổi nữa rồi.
Nhưng vẫn phải tiếp tục viết thôi.
Đến nước này rồi.
Thẩm Thương Lãng đành phải kiên trì viết tiếp.
Cuối cùng.
Một bức chữ được viết xong.
Tay của Thẩm Thương Lãng run rẩy buông bút lông xuống.
Thật là tra tấn người mà.
Nửa đời người chưa bao giờ có khoảnh khắc nào giày vò như vậy.
"Thẩm viện chủ, chữ này của ngươi... Hình như chênh lệch hơi lớn thì phải.” Mộ Dung Thiếu cười đểu nói.
“Ha ha ha, chữ này của Thẩm viện chủ quả nhiên là phong thái xuất chúng, làm cho ta mở rộng tầm mắt.” Mạnh Huyền cố ý nói ngược, cơ cười ha hả.
“Ha ha ha ha ha!”
“Chữ này quá mức không theo quy củ rồi.”
“Khụ khụ, mọi người không nên cười, cho Thẩm viện chủ chút mặt mũi.”
Trong đại sảnh tiếng cười vang lên như sấm.
Tràn ngập bầu không khí thoải mái vui vẻ.
Chỉ có Thẩm Thương Lãng mặt mày đen kịt, vô cùng lúng túng.
Quay đầu nhìn lại, ngay cả sư đệ Dương Vĩnh Tân cũng đang cười trộm sau lưng.
Càng thêm giận mà không phát tiết được.
Dương Vĩnh Tân thấy Thẩm Thương Lãng phát hiện mình, vội vàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ừm! Hôm nay thời tiết đẹp đó, trời trong nắng ấm, trăng sáng sao thưa!
"Thẩm viện chủ, chênh lệch giữa hai bức chữ này, ta nghĩ mọi người đều nhìn ra được, không chỉ là một chút ít đâu." Khe Ngắm Sao chỉ vào hai bức chữ nói.
Sắc mặt của Thẩm Thương Lãng căng thẳng.
“ờ, hôm nay trạng thái của Thẩm mỗ không tốt, cho nên chữ có hơi... không được như ý."
Khe Ngắm Sao cười lắc đầu.
“Thẩm viện chủ đừng đùa nữa, hai bức chữ này khác nhau một trời một vực, ta nghĩ dù trạng thái của Thẩm viện chủ có tốt đến đâu đi nữa, cũng khó lòng viết ra được bức chữ kia."
Thẩm Thương Lãng trầm mặc.
Hắn cũng rất bất đắc dĩ.
Vốn nghĩ phát huy tại chỗ, vẽ năm sáu phần giống nhau cũng không phải chuyện khó gì.
Kết quả lại thành ra như thế.
Đừng nói năm sáu phần.
Một hai phần cũng không có.
Cho dù không phải là người trong Nho gia, vừa nhìn cũng biết hai bức này chắc chắn do hai người viết.
“Khụ khụ, Thẩm mỗ xin nói thẳng, tấm chữ kia xác thực không phải do Thẩm mỗ viết.”
Thẩm Thương Lãng cuối cùng không chịu nổi nữa, chỉ có thể nói thẳng.
Năm vị viện chủ đồng loạt nhìn về phía Thẩm Thương Lãng.
Thẩm Thương Lãng lại lộ ra một bộ thần bí.
“Không giấu giếm chư vị, ngọc chương thư viện của ta có mời đến một vị cao nhân không thể tưởng tượng.”
Cao nhân không thể tưởng tượng?
Lần này, câu hết sự tò mò của mọi người.
"Vị cao nhân này có duyên sâu sắc với Nho gia, bức chữ này chính là do vị cao nhân đó viết.”
Thẩm Thương Lãng tiếp tục nói.
“Thẩm viện chủ, đã có một vị cao nhân như vậy tại ngọc chương thư viện, hay là mời cao nhân ra gặp mặt đi?" Bạch Thư Lập lập tức nói.
Thẩm Thương Lãng thở dài một hơi.
Lại lắc đầu.
“Chư vị không biết đó thôi, vị cao nhân này tính tình cổ quái, không thích lộ diện, ta đã phải tốn rất nhiều công sức, mới mời được đến đây làm khách."
"Nếu như vị cao nhân này biết, ta tiết lộ sự tồn tại của người cho chư vị biết, chắc chắn sẽ khiến cao nhân không vui."
"Chứ đừng nói đến việc muốn mời cao nhân ra gặp mặt mọi người."
Mấy lời này, khiến cho mọi người có mặt không khỏi tin tới ba phần.
Đúng vậy. Cao nhân đều có tính khí kỳ quái.
Không thích lộ diện cũng là điều bình thường nhất.
Thẩm Thương Lãng trong lòng cười nhạt.
Một đám cặn bã! Nghĩ so đo trí tuệ với Thẩm mỗ ta, đúng là nực cười!
Các ngươi cứ ngoan ngoãn rời đi đi, tuyệt đối không thể cho các ngươi nhìn thấy thánh nhân đâu.
Ngay lúc này.
"Thẩm viện chủ, ở đây sao mà náo nhiệt vậy? Đang làm gì thế?" Âm thanh của Diệp Thanh Vân từ bên ngoài vang lên.
Sắc mặt Thẩm viện chủ cứng đờ.
Đột ngột đứng dậy.
Chỉ thấy bên ngoài đám người, Diệp Thanh Vân tay mang theo một con mèo tiến đến.
Con mèo kia vẻ mặt lạnh lùng, miệng còn ngậm một cây chân vịt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận