Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 635: Điều tra thiên lao

Chương 635: Điều tra thiên lao Lý Nguyên Tu mất tích rồi?
Diệp Thanh Vân nghe thấy lời này, phản ứng đầu tiên chính là cho rằng chuyện nhảm nhí.
Hơn nữa là bịa chuyện vớ vẩn.
Đường đường Đại Đường thái tử Lý Nguyên Tu, thế mà lại vô duyên vô cớ mất tích?
Cái này chẳng phải là chuyện bịa đặt thì là gì?
Nhưng lại là mất tích ngay trong thành Trường An.
Chuyện này mà nói ra ngoài thì chẳng ai tin nổi.
Nhưng Diệp Thanh Vân cũng không thể nghĩ rằng Bùi Hồng Ngọc lại không đâu chạy đến Quốc Sư Phủ nói nhảm được.
Chỉ sợ là đã có chuyện thật rồi.
“Rốt cuộc là tình huống gì?”
Diệp Thanh Vân vội vàng để Bùi Hồng Ngọc kể rõ sự tình.
Thì ra trước ba ngày, vào buổi lâm triều, đã không thấy bóng dáng của Lý Nguyên Tu.
Hoàng đế Lý Thế Dân cùng một đám triều thần đều có chút kỳ quái.
Từ khi Lý Nguyên Tu làm thái tử, các buổi triều hội chưa từng có chuyện vắng mặt.
Nếu thực sự không đến được, cũng sẽ báo trước với phụ hoàng một tiếng.
Nhưng mà, ba ngày trước khi lâm triều, Lý Nguyên Tu không báo với ai, cũng không hề hiện thân trên triều.
Lúc đó thì vẫn còn đỡ.
Sau khi bãi triều, Lý Thế Dân phái người đến phủ thái tử để hỏi xem Lý Nguyên Tu đang làm gì.
Kết quả người được phái đến phủ thái tử lại không thấy Lý Nguyên Tu đâu cả.
Hỏi thăm người ở phủ thái tử thì được biết Lý Nguyên Tu đã nhiều ngày chưa trở về phủ rồi.
Bọn họ cũng không biết Lý Nguyên Tu đã đi đâu.
Lý Thế Dân nghe được bẩm báo, liền ý thức được có khả năng đã xảy ra chuyện.
Lập tức phái người đi điều tra hành tung của Lý Nguyên Tu vài ngày trước đó.
Và sau khi điều tra thì mới biết.
Từ ngày hôm đó ở Quốc Sư Phủ không được ăn sủi cảo, Lý Nguyên Tu chỉ vội vàng về phủ thái tử một chuyến.
Sau đó lại đi ra ngoài.
Mà nơi đi, rõ ràng là thiên lao.
Lại phái người đến thiên lao để điều tra.
Quả nhiên là đã có chuyện!
Lý Nguyên Tu vào thiên lao nhiều ngày, người canh gác thiên lao cũng không phát hiện Lý Nguyên Tu đã mất tích trong thiên lao.
Mà những người cùng mất tích với Lý Nguyên Tu, còn có ba phạm nhân.
Chính là ba anh em họ Cao bị giam trong thiên lao không lâu trước đó.
Đó chính là ba kẻ ngốc nghếch muốn bắt trói Diệp Thanh Vân đi.
Lý Nguyên Tu cùng ba anh em họ Cao mất tích cùng nhau.
Hơn nữa, đã ít nhất bốn năm ngày rồi.
Thái tử mất tích, chuyện này tự nhiên là một đại sự vô cùng nghiêm trọng.
Trong lòng Lý Thế Dân tuy nóng lòng lo lắng, nhưng là một bậc đế vương, đương nhiên không thể thất thố.
Hắn cố đè chuyện này xuống.
Ngoài những thủ hạ thân tín và một số ít người trong thiên lao, vốn không có ai khác biết chuyện này.
Hơn nữa.
Lý Thế Dân còn hạ tử lệnh, ra lệnh cho những ai biết chuyện này tuyệt đối không được để lộ ra ngoài.
Nếu không sẽ bị xử trảm!
Với lệnh nghiêm khắc như vậy, tự nhiên là không gây ra sóng gió gì.
Nhưng Bùi Hồng Ngọc há có thể xem như không có chuyện gì xảy ra được?
Lý Nguyên Tu là vị hôn phu của nàng.
Đột nhiên lại không hiểu sao mất tích.
Không rõ sống chết.
Trong lòng Bùi Hồng Ngọc nóng nảy đến nhường nào?
Nàng thấy Lý Thế Dân có vẻ không tra ra được gì, liền trực tiếp đến tìm Diệp Thanh Vân.
Theo Bùi Hồng Ngọc, với thủ đoạn của Diệp Thanh Vân thần quỷ khó lường, nhất định có thể tìm ra Lý Nguyên Tu.
Hơn nữa, Lý Nguyên Tu vẫn là đệ tử của Diệp Thanh Vân.
Đệ tử đã xảy ra chuyện, làm sư phụ là Diệp Thanh Vân, đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Nghe xong lời Bùi Hồng Ngọc kể, vẻ mặt của Diệp Thanh Vân cũng có chút ngưng trọng.
Mất tích!
Hơn nữa lại mất tích cùng với ba anh em họ Cao.
Chuyện này có chút không hợp lý rồi.
“Thiên lao có phát hiện gì không?”
Diệp Thanh Vân hỏi.
“Có, trong ngục giam ba anh em họ Cao, ở góc tường có một cái lỗ.”
Bùi Hồng Ngọc nói.
Diệp Thanh Vân sững sờ.
“Chẳng lẽ không phải là theo lỗ đó mà chạy ra sao?”
Bùi Hồng Ngọc lắc đầu.
“Nhưng cái lỗ đó rất nhỏ, nhiều nhất chỉ đủ cho một đứa trẻ tầm mười tuổi leo vào, người trưởng thành thì căn bản không vào được.”
“Vậy đã điều tra cái lỗ đó thông đến đâu chưa?”
Diệp Thanh Vân lại hỏi.
“Đã điều tra rồi, cái lỗ đó không sâu, lối ra nằm ở một bãi ngựa cách thiên lao năm mươi dặm.”
“Bãi ngựa? Vậy bãi ngựa đó không có điều tra sao?”
“Những người đến bãi ngựa mấy ngày nay đều đã bị điều tra, không có ai khả nghi.”
Diệp Thanh Vân không hỏi gì nữa.
Trong lòng bắt đầu suy tư.
Hiện tại có một số việc đã có thể xác định.
Lý Nguyên Tu đã biến mất cùng ba anh em họ Cao.
Trong ngục có một cái lỗ, thông đến một bãi ngựa bên trong thành Trường An.
Nhưng ở bãi ngựa lại không tra ra được ai khả nghi.
Diệp Thanh Vân tin tưởng, với năng lực của hoàng thất Đại Đường, không thể nào mà ngay cả chuyện bãi ngựa có người khả nghi hay không cũng không tra rõ được.
Nếu đã điều tra mà không có ai khả nghi, vậy thì chắc chắn là không có.
“Quốc sư đại nhân, Nguyên Tu hắn sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Ta... ta sợ hắn...”
Bùi Hồng Ngọc thần sắc nóng nảy, vành mắt hơi ửng đỏ.
Nàng vốn là một nữ nhi trượng phu, từ nhỏ đã lăn lộn trong quân ngũ.
Chưa từng có bộ dạng của một cô gái nhỏ thế này.
Nhưng cũng chỉ có chuyện của Lý Nguyên Tu mới khiến cho Bùi Hồng Ngọc như vậy.
“Cô nương yên tâm, dù gì thì Nguyên Tu cũng là thái tử Đại Đường, trên địa bàn Đại Đường này, trừ khi ai đó không muốn sống mới đi gây bất lợi cho hắn.”
Diệp Thanh Vân trấn định nói.
Nghe vậy, Bùi Hồng Ngọc cũng hoàn hồn lại.
Đúng vậy.
Lý Nguyên Tu là thái tử Đại Đường, thân phận vô cùng tôn quý.
Nhất là Đại Đường hiện tại, cường thịnh phồn vinh, cho dù là văn trị hay võ công, trên địa phận Đông Thổ này, ai dám động đến thái tử Đại Đường?
Như vậy thật là không muốn sống nữa rồi.
Ngay cả tộc Thiên Lang man rợ kia, bây giờ mà dám động đến Lý Nguyên Tu một chút thử xem?
Cũng tuyệt đối không dám.
Thần sắc Bùi Hồng Ngọc trở nên kiên định.
“Ta nhất định phải tìm được Nguyên Tu!”
“Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”
“Nếu Nguyên Tu thật sự gặp bất trắc, cả đời này ta, Bùi Hồng Ngọc, sẽ thủ mộ cho hắn, còn phải thiên đao vạn quả kẻ hại hắn!”
Diệp Thanh Vân cười gật đầu.
Đây mới là Bùi Hồng Ngọc chứ.
Khóc lóc thảm thiết, mặt mày buồn bã không phải là nàng!
“Dẫn ta đến thiên lao xem thử.”
Diệp Thanh Vân chủ động nói.
“Vâng!”
Dù sao thì, Lý Nguyên Tu cũng là đồ đệ chính thức của Diệp Thanh Vân.
Bây giờ đồ đệ mất tích, làm sư phụ là hắn, dù gì cũng phải nghĩ biện pháp.
Diệp Thanh Vân gọi Tuệ Không cùng đi.
Bên cạnh không có ai bảo vệ cũng có chút bất an.
Dù sao ngay cả thái tử cũng mất tích rồi.
Xem ra quốc sư như hắn cũng không an toàn lắm.
Đi theo Bùi Hồng Ngọc đến thiên lao.
Diệp Thanh Vân nhìn thiên lao quen thuộc, không khỏi có chút hoài niệm.
Trước đây, lúc mới đến Đại Đường, không hiểu sao đắc tội với mấy tên hòa thượng, còn bị nhốt vào thiên lao.
Tuy không bị nhốt lâu, nhưng bây giờ lại lần nữa đến thiên lao, tự nhiên cũng nhớ lại chuyện cũ.
“Bái kiến quốc sư!”
Người canh ngục thấy Diệp Thanh Vân, tự nhiên vội vàng quỳ xuống hành lễ.
Tiếp đó, tất cả quan viên trong thiên lao đều vội vàng đến bái kiến Diệp Thanh Vân.
Đùa gì chứ.
Quốc sư đích thân tới, ai dám làm lơ?
Bây giờ ai ở Đại Đường cũng biết địa vị của quốc sư Diệp Thanh Vân, ngay cả hoàng đế cũng phải nể sợ ba phần.
So với vị quốc sư Tề Thiên Mạc kia, Diệp Thanh Vân giống như trăng sáng so với đom đóm vậy.
Tề Thiên Mạc là dựa vào uy thế của Lưu Pháp Thiên Cung để khiến cả triều văn võ khiếp sợ.
Còn Diệp Thanh Vân, là dựa vào năng lực của chính mình.
Khiến cho người khác tâm phục khẩu phục, vô cùng sùng kính.
“Không cần làm ồn ào, cũng không cần nói linh tinh.”
Diệp Thanh Vân liếc nhìn các quan viên, nói không mặn không nhạt.
Mọi người run lên.
Vội vàng chắp tay nói vâng.
Lúc này Diệp Thanh Vân mới cùng Bùi Hồng Ngọc và Tuệ Không cùng nhau đi vào thiên lao.
Đi thẳng đến ngục giam của ba anh em họ Cao.
Vừa đi vào.
Tuệ Không hình như đã nhận ra cái gì đó.
Ngay lập tức, hắn bước một bước dài chắn trước Diệp Thanh Vân và Bùi Hồng Ngọc.
Ông!!!
Một luồng khói tím, từ góc nhà ngục đột ngột bốc lên.
Trong chớp mắt đã bao phủ toàn bộ ngục giam.
Bạn cần đăng nhập để bình luận