Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 511: Lấy cái tên chữ

Mọi người lập tức vây quanh lại.
Diệp Thanh Vân cũng tò mò nhìn.
Quả nhiên là một cậu bé mập mạp.
Trắng trẻo mềm mại, được quấn trong tã lót, không khóc cũng không quấy, cứ mở to đôi mắt to đen láy, nhìn chằm chằm mọi người đang xoay quanh.
Thậm chí còn phát ra tiếng cười trong trẻo đối với mọi người.
Mọi người thấy cậu nhóc này, ai nấy cũng đều lộ vẻ vui mừng.
“Hoàng gia có phúc lớn, có được một cậu nhóc tốt thế này!” “Đúng vậy! Tiểu tử này tương lai nhất định sẽ xuất chúng!” “Nhìn thôi đã thấy yêu thích rồi.” Hoàng Phúc Sinh ôm đứa bé, vợ của hắn đứng ở phía sau, vợ chồng cả hai đều tràn ngập nụ cười vui sướng.
Diệp Thanh Vân thấy vậy, trong lòng càng thêm ngưỡng mộ.
Hắn quay đầu, thấy Ma Phật Ba Tuần vẫn ngồi ở đó, không khỏi hỏi: “Ngươi không qua nhìn xem à?” Ma Phật Ba Tuần lắc đầu.
Diệp Thanh Vân cũng không nói thêm gì.
Lương Niệm Tú mặt tươi cười đi trở về.
“Cậu nhóc này đáng yêu thật đấy.” Nàng liếc thấy Ma Phật Ba Tuần vẫn ngồi im, lập tức nói: “Ngươi cũng đi xem đi.” Khóe miệng Ma Phật Ba Tuần hơi nhếch lên.
“Được.” Hắn đứng dậy, đi đến chỗ mọi người.
Vì thân hình cao lớn, nét mặt lại vô cùng uy nghiêm, đứng ở đó liền khiến những người khác sợ hãi lùi ra sau.
Ma Phật Ba Tuần cúi đầu nhìn đứa trẻ trong lòng Hoàng Phúc Sinh.
Vẻ mặt có chút lạnh lùng.
Hoàng Phúc Sinh còn lo Ma Phật Ba Tuần sợ con mình.
Nhưng thấy đứa trẻ sơ sinh cứ trừng trừng nhìn Ma Phật Ba Tuần, đột nhiên cười còn to hơn.
Rồi lại duỗi hai bàn tay nhỏ trắng nõn, không ngừng vẫy về phía Ma Phật Ba Tuần.
“Sóng huynh, hay là huynh ôm thử nó nhé?” Hoàng Phúc Sinh cười nói.
Ôm thử nó?
Trong nhất thời Ma Phật Ba Tuần có chút luống cuống.
Đời này hắn - Ma Phật Ba Tuần, làm gì có ôm trẻ con bao giờ chứ?
Giết người thì có lẽ giết không ít.
“Thôi khỏi, ta không biết ôm.” Ma Phật Ba Tuần lắc đầu nói.
Lương Niệm Tú đã đi tới: “Ngươi cứ ôm một chút đi mà.” Đối với lời của nàng, Ma Phật Ba Tuần luôn tuân theo vô điều kiện.
Giờ nghe Lương Niệm Tú nói vậy, Ma Phật Ba Tuần liền trực tiếp giơ hai tay ra.
Hoàng Phúc Sinh vô cùng cẩn thận đưa đứa trẻ sơ sinh cho Ma Phật Ba Tuần.
Chỉ thấy sắc mặt Ma Phật Ba Tuần trở nên ngưng trọng.
Vẻ mặt như lâm đại địch.
Ma Phật Ba Tuần, người từng khiến cả Phật môn kinh sợ, coi cường giả thiên hạ không ra gì, giờ phút này lại vì ôm một đứa trẻ sơ sinh mà thấy vô cùng khẩn trương.
Hai tay có chút run nhẹ.
Đứa bé vào lòng.
Cả người Ma Phật Ba Tuần cứng đờ.
Hắn đột nhiên cảm thấy.
Đại chiến một trận với người ta còn nhẹ nhàng hơn ôm cái vật nhỏ này.
Diệp Thanh Vân đứng bên cạnh cũng nhìn mà thấy kỳ quặc.
Ma Phật Ba Tuần ôm em bé?
Khung cảnh này hài hước thật đấy.
Diệp Thanh Vân cảm thấy mấy ngày tới chắc sẽ rất dễ nhớ đến hình ảnh này.
Ôm một lúc, Ma Phật Ba Tuần thực sự không chịu nổi nữa rồi.
Vội vàng trả đứa bé lại cho Hoàng Phúc Sinh.
Chỉ trong khoảnh khắc ấy, lưng Ma Phật Ba Tuần đã ướt đẫm mồ hôi.
Có thể khiến Ma Phật Ba Tuần đổ mồ hôi nhễ nhại như vậy, em bé này có thể xem là người duy nhất dưới thiên hạ.
Ngay cả khi giao chiến với Đế Tôn, Ma Phật Ba Tuần cũng chưa từng lúng túng như vậy.
Hoàng Phúc Sinh lại nhìn sang Diệp Thanh Vân.
“Diệp công tử, ngươi cũng ôm thử nó xem.” “Được thôi.” Diệp Thanh Vân thì ngược lại không hề căng thẳng, hắn cũng rất thích trẻ con.
Lập tức thong thả đón lấy.
Vào tay nặng trĩu.
Ghê thật!
Cái cân nặng này đâu có giống một đứa trẻ vừa đầy tháng?
Ít nhất cũng phải nặng như trẻ năm sáu tháng rồi.
Diệp Thanh Vân ôm đứa trẻ, cúi đầu nhìn nó.
Đứa trẻ cũng kinh ngạc nhìn Diệp Thanh Vân.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Đúng lúc này.
Một dòng nước đột nhiên phụt ra từ giữa hai chân đứa trẻ.
Nó đi tè.
Diệp Thanh Vân không kịp trở tay.
Trên người đã bị nước tiểu làm ướt.
“Ha ha ha ha ha!” Lương Niệm Tú cười ha hả vô tâm.
Ma Phật Ba Tuần thì thầm kêu may mắn.
May mà vừa rồi không bị nước tiểu dính vào người.
Diệp Thanh Vân đầy mặt lúng túng.
Hoàng Phúc Sinh vội vàng bế đứa bé lại.
Diệp Thanh Vân nhìn người mình ướt một mảng lớn, dở khóc dở cười.
Không còn cách nào.
Chỉ có thể đi thay một bộ quần áo của Hoàng Phúc Sinh.
Cũng may hai người không chênh lệch nhiều về hình thể, quần áo của Hoàng Phúc Sinh Diệp Thanh Vân mặc cũng vừa.
Sau bữa tiệc, vợ chồng Hoàng Phúc Sinh giữ Diệp Thanh Vân lại.
Diệp Thanh Vân cũng hiểu ý của hai vợ chồng.
“Diệp công tử, đây là chút lòng thành của vợ chồng ta.” Hoàng Phúc Sinh đưa cho Diệp Thanh Vân một gói vải đỏ.
Diệp Thanh Vân không từ chối.
Đây chắc là phong tục của người ở đây.
Hắn nhận rồi, vợ chồng họ mới tiện nhờ hắn đặt tên cho con trai họ.
“Diệp công tử, đây là ngày sinh tháng đẻ của con trai ta.” Hoàng Phúc Sinh lại đưa cho Diệp Thanh Vân một tờ giấy.
Diệp Thanh Vân nhìn thoáng qua.
Chữ thì đều biết, nhưng hắn chẳng hiểu gì về mấy cái thứ ngày sinh tháng đẻ này.
Bất quá cũng thấy, cái ngày sinh tháng đẻ này rất tốt.
Cái gì cũng không thiếu.
Cho nên cũng không cần dùng đến cái này.
Diệp Thanh Vân nhìn cậu nhóc trong lòng Hoàng Phúc Sinh.
Cậu nhóc cũng đang nhìn Diệp Thanh Vân.
Sau đó.
Òm ọp.
Lại một dòng nước tiểu bắn ra.
Chính xác rơi xuống người Diệp Thanh Vân.
Diệp Thanh Vân: “???” Vợ chồng Hoàng Phúc Sinh: “???” Em bé nhỏ: “Khà khà khà roài!” Diệp Thanh Vân cạn lời.
Ta còn đứng rất xa đấy nhé.
Lần này ngươi lại tè trúng ta.
Là sao?
Cố ý đấy à?
Nhắm chuẩn ta rồi phải không?
Diệp Thanh Vân chỉ có thể lại đi thay quần áo.
Thay xong quần áo, lần này Diệp Thanh Vân nhớ đời rồi.
Đứng ở một khoảng cách rất xa.
Vợ chồng Hoàng Phúc Sinh cũng dở khóc dở cười.
“Vậy, hai vị muốn ta đặt cho đứa bé này một cái tên như thế nào?” Diệp Thanh Vân hỏi.
Tuy trong đầu hắn đã nghĩ ra kha khá tên.
Nhưng quyết định cuối cùng vẫn là vợ chồng Hoàng Phúc Sinh.
Dù sao cũng phải dựa theo yêu cầu của người ta.
“Chúng ta không có yêu cầu gì, chỉ cần cái tên nghe hay là được.” Hoàng Phúc Sinh cười nói.
Vợ hắn cũng liên tục gật đầu ở bên cạnh.
“Ừ, ta thấy tiểu tử này tè bậy đúng là khá xa, hay là đặt tên cho nó là ‘Vàng Lớn Nước Tiểu’ nhé?” Vợ chồng Hoàng Phúc Sinh: “……” Tuy rằng cái chữ thì rất hay.
Nhưng tên mà có từ "nước tiểu", có vẻ không được bình thường cho lắm.
“Diệp công tử, cái tên này…...” Hoàng Phúc Sinh cười khổ.
Diệp Thanh Vân vội ho một tiếng: “Đùa thôi, không cần để ý.” Hai vợ chồng thở phào nhẹ nhõm.
Đồng thời càng thêm mong chờ.
“Có giấy bút không?” “Có có có.” Hoàng Phúc Sinh lập tức mang giấy bút cho Diệp Thanh Vân.
Diệp Thanh Vân nhấc bút viết chữ.
Ba chữ to rõ, rất nhanh đã xuất hiện trên giấy.
Viết xong ba chữ này, Diệp Thanh Vân vung bút lên, tiêu sái rời đi.
“Đi rồi.” Hai vợ chồng ngơ ngác nhìn ba chữ trên giấy.
Cùng lúc đó, đứa trẻ mới sinh càng phát ra tiếng cười vui mừng.
Phảng phất như cảm nhận được điều gì.
Chỉ thấy trên tờ giấy kia.
Rõ ràng viết một cái tên vừa vang dội vừa dễ nghe.
Hoàng Phi Hồng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận