Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 460: Ta thật không phải Thánh tử

Chương 460: Ta thật không phải Thánh tử
Huyền Sách ngẩn ra.
“Thánh tử, ngươi nói cái gì?”
Hắn nghi ngờ lỗ tai mình nghe nhầm rồi.
“Ta... Ta đau bụng, muốn đi vệ sinh, hay là hôm nay bỏ qua đi.”
Diệp Thanh Vân giả bộ vẻ mặt đau khổ.
Huyền Sách: “......”
Tứ Đại Phật Tôn: “......”
Vợ chồng Tề Mộc Phong: “......”
Mấy người đều cạn lời.
Ngươi dù gì cũng là một vị cao nhân thâm sâu khó lường, sao lại còn chuyện mắc vệ sinh?
Chuyện này trực tiếp làm Huyền Sách bọn họ không biết phải nói sao.
“Khụ khụ, thánh tử, ngài thật sự muốn đi vệ sinh sao?”
Huyền Sách có chút lúng túng hỏi.
Diệp Thanh Vân liên tục gật đầu, bộ dạng rất gấp gáp.
Huyền Sách cũng không biết nói gì, chỉ có thể để mấy tăng nhân dẫn Diệp Thanh Vân đi nhà vệ sinh.
Tề Mộc Phong cũng đi theo tới nhà vệ sinh.
Diệp Thanh Vân chui vào bên trong.
Mấy người bên ngoài ở lại chờ đợi.
Diệp Thanh Vân ngồi trong nhà vệ sinh, hai tay ôm đầu, mặt mày đầy vẻ lo lắng.
“Phải làm sao đây, phải làm sao?”
“Nhiều người như vậy sao, ta lên nói gì đây?”
“Ta có biết gì về phật pháp đâu!”
Diệp Thanh Vân vô cùng khổ não.
Hắn ban đầu cứ tưởng rằng lên đài giảng pháp thôi thì có gì, bản thân cũng đâu phải chưa từng nói bao giờ.
Nhưng mà cái tình cảnh này, quả thực là dọa Diệp Thanh Vân sợ mất mật.
Cũng không thể trách Diệp Thanh Vân không có tiền đồ, người bình thường gặp cảnh tượng lớn như vậy, trong lòng đều đã vô cùng lo lắng.
Diệp Thanh Vân ngồi xổm cả buổi, chân đều tê rần.
Vội vàng đứng lên động đậy một chút.
“Thánh tử, ngài ổn chứ?”
Bên ngoài truyền đến tiếng hỏi thăm của hòa thượng.
“Cũng sắp rồi, cũng sắp rồi.”
Diệp Thanh Vân trả lời qua loa, trong lòng vẫn đang suy nghĩ cách giải quyết.
Hay là giả bệnh?
Không được, không được.
Nơi này toàn là người tu luyện, mình có bệnh hay không, người ta nhìn một cái là biết ngay.
Hay là trực tiếp từ chối?
Cũng không được, mình đã đồng ý rồi, thấy mọi người có vẻ mong chờ như vậy, giờ mà từ chối thì quá mất mặt.
Hay là trực tiếp nói thật?
Nói cho mọi người mình căn bản không phải thánh tử Phật môn?
Diệp Thanh Vân đột nhiên ngẩn người.
Chuyến đi này của mình, chẳng phải là để làm rõ mọi chuyện hay sao?
Trước mắt có một tràng cảnh lớn như vậy, nhiều người của Phật quốc tụ tập một chỗ, đây chẳng phải là cơ hội tốt để mình giải thích rõ ràng chuyện mình là thánh tử sao?
Nghĩ như vậy, Diệp Thanh Vân trái lại không còn khẩn trương nữa.
Chuyện thánh tử của Phật môn, chung quy không thể tiếp tục hiểu lầm như vậy được.
Ai biết sau này có chuyện gì khác phát sinh hay không?
Vẫn là nên để người của Phật môn biết rõ, mình căn bản không phải cái gì thánh tử Phật môn.
Kể từ đó, sau này Phật môn có chuyện gì thì cũng không liên quan gì đến mình.
Các ngươi muốn tìm ai thì tìm người đó, muốn tìm thánh tử nào thì cứ đi tìm thánh tử đó.
Trong lòng Diệp Thanh Vân hạ quyết định.
Lập tức đi ra khỏi nhà vệ sinh.
“Đi thôi, đi đăng đàn giảng pháp.”
Diệp Thanh Vân nhẹ nhàng nói.
“Vâng!”
Mọi người dẫn Diệp Thanh Vân, trở lại quảng trường Phật quốc.
Lại nhìn thấy một đám người Ô Ương Ô Ương.
Trong lòng Diệp Thanh Vân lại run lên.
Má ơi, đáng sợ quá!
Diệp Thanh Vân hít sâu mấy hơi, âm thầm cố gắng cổ vũ bản thân.
Diệp Thanh Vân! Ngươi làm được mà!
Hãy tin vào chính mình!
Fighting!
Diệp Thanh Vân lập tức trở nên vô cùng tự tin, phảng phất như tràn đầy niềm tin.
Còn chưa đợi Huyền Sách lên tiếng, Diệp Thanh Vân đã trực tiếp bước lên.
Bịch bịch bịch!
Trực tiếp đi lên bục giảng.
Xoạt xoạt xoạt xoạt!!!
Vô số ánh mắt, cùng nhau hướng về phía Diệp Thanh Vân.
Trong những ánh mắt đó, có nghi hoặc, chờ mong và cuồng nhiệt.
Tên thánh tử Diệp Thanh Vân sớm đã lan truyền khắp Phật môn Tây Cảnh.
Trong Phật quốc, cũng có rất nhiều câu chuyện về dấu tích của Diệp Thanh Vân.
Giờ khắc này thấy thánh tử lên đài giảng pháp, người của Phật quốc tự nhiên vô cùng phấn khởi và xúc động.
“Thánh tử!”
“Thánh tử!!”
“Thánh tử!!!”
Các tín đồ tự phát hô lên, lập tức tiếng như sấm dậy, vang vọng khắp quảng trường.
Đinh tai nhức óc.
Diệp Thanh Vân giơ tay ra hiệu mọi người im lặng.
Đến khi âm thanh hoàn toàn ngừng lại, Diệp Thanh Vân mới từ từ lên tiếng.
“Kỳ thật, hôm nay đăng đàn, không phải để giảng pháp, mà chỉ là muốn nói cho chư vị một việc.”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều sững sờ.
Ngay cả Huyền Sách và Tứ Đại Phật Tôn cũng ngơ ngác.
Không phải giảng pháp?
Nói cho một việc?
Đây là muốn làm cái gì?
Diệp Thanh Vân tiếp lời: “Khụ khụ, thật ra từ trước đến nay, mọi người đều cho rằng ta Diệp Thanh Vân là thánh tử Phật môn, đây thực sự là một sự hiểu lầm lớn.”
Tĩnh lặng!
Yên lặng như tờ!
Ngay cả tiếng hít thở của mọi người cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Diệp Thanh Vân cũng đổ mồ hôi lạnh.
Nhưng lời đã nói ra rồi, vẫn là nên kiên trì nói tiếp mới được.
“Thật ra ta, Diệp Thanh Vân, căn bản không phải thánh tử Phật môn gì hết.”
“Ta chỉ là một phàm nhân, đến cả tu luyện cũng không biết, càng không biết gì về phật pháp.”
Diệp Thanh Vân nói xong, nhìn xuống phản ứng của mọi người.
Đờ đẫn!
Kinh ngạc!
Khó hiểu!
Hoang mang!
Nói chung là có đủ loại biểu cảm.
Mà Diệp Thanh Vân trái lại là hoàn toàn thoải mái rồi.
Chuyện thánh tử của Phật môn, vẫn luôn khiến Diệp Thanh Vân có chút vướng mắc.
Hắn không muốn tiếp tục để sự hiểu lầm này trở nên sâu sắc thêm.
Bây giờ nói ra, thật sự có một cảm giác nói hết lòng mình, cả người đều buông lỏng.
“Ta không phải thánh tử Phật môn trong miệng các ngươi, hy vọng sau này các ngươi cũng đừng gọi ta là thánh tử nữa.”
“Các ngươi có thể tiếp tục đi tìm thánh tử Phật môn thực sự.”
“Đương nhiên, tình nghĩa của ta với Phật môn chư vị vẫn sẽ không thay đổi.”
“Sau này nếu các ngươi có cơ hội đi Nam Hoang, có thể đến Phù Vân sơn chơi.”
“Nơi đó ta cái gì cũng không có, chỉ có đồ ăn là bao no!”
Nói xong, Diệp Thanh Vân liền định quay người rời đi.
Nhưng đúng lúc này.
Một loạt tượng Phật khổng lồ đứng sừng sững trên quảng trường đột nhiên cùng nhau sáng lên.
Hơn nữa, những hào quang từ tượng Phật khổng lồ này hội tụ lại một chỗ.
Lặng lẽ chiếu rọi phía sau Diệp Thanh Vân.
Dưới ánh phật quang, Diệp Thanh Vân tựa như một vị Phật sống bước ra từ kim quang.
Thùng thùng thùng thùng!!!
Vô số chuông lớn trong Phật quốc cũng tự động rung lên.
Từng đạo ấn chữ Vạn Phật tự bầu trời hiện ra, phiêu đãng khắp nơi trong Phật quốc.
Từng đóa sen vàng, tự những nơi có nước trong Phật quốc mà nở rộ.
Một quyển kinh phật tự động mở ra, truyền ra tiếng tụng kinh cổ xưa và tang thương...
Từng chuyện kỳ dị xảy ra liên tục không ngừng.
Tất cả mọi người trong Phật quốc đều kinh ngạc vô cùng.
Diệp Thanh Vân cũng đầy vẻ kinh ngạc.
Đây là cái tình huống gì?
Còn chưa đợi hắn hiểu ra chuyện gì thì, trên bầu trời từng đạo thân ảnh từ bốn phương tám hướng bay tới.
“Chủ trì Ngọc Long thiền sư của Tây Thiền cổ tự đến bái kiến thánh tử Phật môn!”
“Chủ trì pháp Minh thiền sư của Nam Hoa tự đến bái kiến thánh tử Phật môn!”
“Chủ trì Tĩnh Nguyên thiền sư của Kim Quang tự đến bái kiến thánh tử Phật môn!”
“Chủ trì Thiền Tuyệt sư thái của Tuệ Tâm am đến bái kiến thánh tử Phật môn!”
Các vị thiền sư chủ trì của mỗi đại tự miếu ở Tây Cảnh Phật môn giờ phút này lũ lượt kéo đến.
Chỉ vì bái kiến thánh tử Phật môn!
Diệp Thanh Vân!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận