Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1577 để cho ta đập chết ngươi bọn họ

Chương 1577 để ta đập chết các ngươi.
Mộ Dung Phong đang nghĩ ngợi chuyện hàng da bàn giao cho mình. Không ngờ lại trùng hợp như vậy. Mấy tên kia thế mà tự mình tìm tới cửa. Đây chẳng phải là cho mình cơ hội lập công tốt sao? Mộ Dung Phong trong lòng cười lạnh.
“Nếu đã tới, mấy người các ngươi đều cam chịu số phận đi.”
“Ai bảo mấy tên các ngươi không biết tự lượng sức mình, lại dám đắc tội với tồn tại khủng bố như vậy.”
“Các ngươi muốn không chết cũng khó a.”
Sau một khắc. Mộ Dung Phong trực tiếp từ trong phật tháp bay ra.
Trong nháy mắt đã đến biên giới một tế Vân xuyên.
Đưa tay vung lên. Phật trận mới được đám tăng một tế Vân xuyên tu bổ lại không mấy ngày liền trực tiếp nứt ra một đường. Mộ Dung Phong hai tay chắp sau lưng, thần tình lạnh nhạt, chậm rãi từ trong phật trận lăng không đi ra. Mạnh Du Nhiên bốn người ai nấy đều lộ vẻ cảnh giác. Bọn họ cũng là lần đầu tiên chính thức nhìn thấy Tiên Nhân, trong lòng nói không khẩn trương là không thể nào. Cho dù là Mạnh Du Nhiên, trong mắt cũng lộ rõ vẻ kiêng dè.
“Thật to gan, lại dám đến gặp ta.” Mộ Dung Phong trên mặt đều là vẻ ngạo nghễ. Ánh mắt nhìn quanh, phảng phất căn bản không hề để bốn người Mạnh Du Nhiên vào mắt.
Bốn người cùng nhau hành lễ.
“Gặp qua Tiên Nhân tiền bối!”
Mộ Dung Phong không nhịn được khoát tay chặn lại.
“Nói chuyện của các ngươi, đừng lãng phí thời gian của ta.”
Thấy Mộ Dung Phong không kiên nhẫn như vậy, Mạnh Du Nhiên cũng không tiện hàn huyên khách sáo gì, lúc này liền đi thẳng vào vấn đề.
“Chúng ta muốn mời Tiên Nhân tiền bối, cùng nhau tiến đánh Phù Vân Sơn.” Mạnh Du Nhiên nói thẳng.
Mộ Dung Phong nghe lời này, trong lòng bật cười. Bất quá ngoài mặt, Mộ Dung Phong vẫn là một bộ lạnh nhạt, đồng thời còn lộ ra chút hoang mang.
“Phù Vân Sơn? Đó là chỗ nào?”
“Huống hồ ta vì sao phải cùng các ngươi liên thủ?”
Phản ứng của Mộ Dung Phong hoàn toàn nằm trong dự liệu của Mạnh Du Nhiên. Hắn đã sớm đoán, vị Tiên Nhân thần bí này đối đãi người ngoài hẳn là cực kỳ cao ngạo. Mình nhất định phải đưa ra đủ lợi ích, mới có thể khiến vị Tiên Nhân này động tâm.
“Tiền bối có điều không biết, trên Phù Vân Sơn có vô số dị bảo, linh dược khắp nơi, càng có thánh thú ẩn náu.”
“Nếu có được ngọn núi này, liền tương đương với có được tất cả giữa vùng thiên địa này!”
“Quan trọng nhất, chủ nhân trong núi kia cũng là một vị Tiên Nhân chân chính, nếu tiền bối có thể bắt được người này, tất sẽ có chỗ tốt rất lớn.”
Nói đến đây, Mạnh Du Nhiên đột ngột dừng lại, lập tức chắp tay: “Chúng ta không cầu gì khác, mọi thứ trong núi đều có thể dâng cho tiền bối, chỉ mong tiền bối có thể giao một tế Vân Xuyên cho chúng ta xử trí.”
Nghe vậy, Đế Tôn, Đông Hoàng Tầm Tiên và Hám Thiên Kiến Thánh đều không hẹn mà cùng liếc nhìn Mạnh Du Nhiên. Dù biết Mạnh Du Nhiên muốn thuyết phục vị Tiên Nhân thần bí này liên thủ, nhưng không ngờ Mạnh Du Nhiên lại đưa ra điều kiện như vậy. Lấy toàn bộ Phù Vân Sơn, đổi lấy toàn bộ một tế Vân xuyên. Đúng là chỉ có Mạnh Du Nhiên mới nghĩ ra. Bất quá, với bốn người Mạnh Du Nhiên mà nói, trao đổi như vậy đúng là không lỗ.
Dù là Đông Hoàng Tầm Tiên hay Hám Thiên Kiến Thánh, đều có thể dùng các tăng nhân trong một tế Vân xuyên để đạt tới cảnh giới Địa Tiên. Mà Đế Tôn thì khỏi phải nói, gã ở phía sau điên cuồng hấp thu khí vận của những tăng nhân này. Đương nhiên, nếu so sánh thì giá trị của một tế Vân Xuyên vẫn hoàn toàn không sánh được với Phù Vân Sơn. Đặc biệt Mạnh Du Nhiên rõ điểm này nhất. Hắn là người đã nhiều lần đến Phù Vân Sơn, biết rõ giá trị ẩn chứa bên trong không thể đánh giá.
Mạnh Du Nhiên cũng muốn Phù Vân Sơn. Nhưng để giao dịch với vị tiên nhân Mộ Dung Phong này, nhất định phải có đủ "thẻ đánh bạc" mới được. Không còn cách nào, chỉ có thể đưa Phù Vân Sơn ra. Mạnh Du Nhiên kỳ thật vẫn có một tâm tư khác. Hắn muốn Mộ Dung Phong và Diệp Thanh Vân đấu, tốt nhất là lưỡng bại câu thương. Đến lúc đó mình sẽ ngồi thu lợi ngư ông. Một tế Vân Xuyên, Phù Vân Sơn đều là đồ trong túi. Đây là kết quả lý tưởng nhất. Còn về có thành hay không, trong lòng Mạnh Du Nhiên cũng không quá chắc. Nhưng tuyệt đối có khả năng.
Mộ Dung Phong nhíu mày, cố ý lộ ra vẻ suy tư.
“Nghe ngược lại có chút ý tứ.”
Nghe vậy, bốn người Mạnh Du Nhiên đều mừng rỡ. Xem ra vị Tiên Nhân này có chút động lòng. Vậy là tốt rồi. Sợ nhất là hắn không mắc câu, vậy công lao của bọn họ coi như đổ sông đổ biển.
“Bất quá vì sao ta phải liên thủ với các ngươi? Đã có nơi tốt như vậy, tự ta một mình lấy Phù Vân Sơn cũng được, căn bản không cần phải cùng các ngươi liên thủ.” Mộ Dung Phong cố ý nói vậy.
Mạnh Du Nhiên cười.
“Tiền bối có điều không biết, Diệp Thanh Vân chủ nhân Phù Vân Sơn, thực lực rất cao cường, theo suy nghĩ nông cạn của tại hạ, người này không yếu hơn tiền bối bao nhiêu.”
“Tiền bối tuy vô địch thiên hạ, nhưng muốn đánh bại Diệp Thanh Vân cũng không phải chuyện dễ, nếu có chúng ta giúp đỡ, có thể càng nhanh lấy được người này, sao lại không làm?”
Mộ Dung Phong liên tục gật đầu.
“Rất có lý.”
Hắn nhìn bốn người Mạnh Du Nhiên, mỉm cười.
“Nếu các ngươi thật sự giúp ta lấy được Phù Vân Sơn, ta cũng bằng lòng cùng các ngươi chia sẻ tất cả trên Phù Vân Sơn.”
Lời vừa dứt, bốn người Mạnh Du Nhiên lại ngây người. Ngoại trừ Đông Hoàng Tầm Tiên, ba người còn lại đều lộ vẻ vừa sợ hãi vừa mừng rỡ. Chỉ có trong mắt Đông Hoàng Tầm Tiên có một tia hồ nghi.
“Sao chúng ta dám chia sẻ cùng tiền bối? Được một tế Vân Xuyên đã là vinh hạnh, không dám mơ tưởng gì hơn.” Mạnh Du Nhiên vội vàng tỏ vẻ sợ hãi, liên tục cự tuyệt.
“Ngươi cũng biết điều đấy.” Mộ Dung Phong cười càng tươi. Nhìn nụ cười trên mặt Mộ Dung Phong, Mạnh Du Nhiên lúc này mới mơ hồ cảm thấy có chút không ổn. Trong lòng không khỏi giật mình.
“Nói nhiều vậy đủ rồi.” Mộ Dung Phong thu lại nụ cười, đưa tay chỉ bốn người Mạnh Du Nhiên. “Các ngươi đều đứng yên, đừng lộn xộn, để ta một chưởng trước tiên tiễn các ngươi lên đường.”
Bốn người Mạnh Du Nhiên lập tức ngây ngẩn cả người. Ai nấy đều khó tin nhìn Mộ Dung Phong, thậm chí không dám tin vào tai mình. Mộ Dung Phong này thế mà lại bảo bọn họ đứng vững, rồi một chưởng đánh chết? Câu này mẹ nó có phải lời người không vậy?
“Tiền bối, ngươi......”
Mạnh Du Nhiên còn muốn nói gì, nhưng Mộ Dung Phong không muốn phí lời thêm. Đột nhiên ra tay.
Ầm ầm!!!
Một bàn tay lớn vô biên từ nơi sâu thẳm trên bầu trời ầm ầm rơi xuống. Nhắm về phía bốn người Mạnh Du Nhiên. Đây là bàn tay lớn vô biên ngưng tụ bằng tiên khí, uy lực vô tận, dù là cường giả thánh cảnh, trước bàn tay này cũng nhỏ bé như kiến.
Bốn người hoảng sợ thất sắc. Sao đang nói hay lại đột nhiên ra tay với bọn họ? Dù là Tiên Nhân, cũng không nên thay đổi thất thường như vậy chứ?
Mộ Dung Phong mặt lạnh tanh, nhìn xuống bốn người Mạnh Du Nhiên.
“Chỉ là phàm phu tục tử hạ giới, mới chạm tới ngưỡng cửa của Địa Tiên, mà đã dám cả gan mặc cả với Tiên Nhân chân chính sao?”
“Các ngươi càng không nên trêu chọc vị kia ở trên Phù Vân Sơn.”
“Không biết tự lượng sức mình.”
Âm thanh lạnh lẽo vừa dứt, bàn tay vô biên đã chụp xuống nghiền ép bốn người.
Đông Hoàng Tầm Tiên và Hám Thiên Kiến Thánh cùng nhau nổi giận gầm lên, ai nấy đều bộc phát toàn bộ sức lực. Đế Tôn và Mạnh Du Nhiên cũng không hề giữ lại, cùng thi triển thủ đoạn. Sống chết ngay trước mắt, nếu còn giữ lại, vậy là tự tìm đường chết.
Thế liên thủ của bốn người này, trong các cường giả đương thời ở vùng thiên địa này, gần như không có đối thủ. Nhưng lúc này đây, bọn họ đang phải đối mặt với Mộ Dung Phong! Là Tiên Nhân đến từ trấn nguyên giới! Bàn tay vô biên ầm ầm xuống, trong nháy mắt đánh tan lực lượng liên thủ của bốn người.
Ngay sau đó, thân ảnh bốn người bị bàn tay lớn vô biên nuốt hết. Cùng với tiếng nổ ầm ầm, toàn bộ tây cảnh cũng vì đó rung chuyển. Phật trận một tế Vân xuyên càng bị tác động, trong nháy mắt bị oanh thành bãi. Làm cho các tăng nhân trong một tế Vân xuyên ai nấy đều quỷ khóc sói gào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận