Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 498: Dạy hư học sinh

Chương 498: Dạy hư học sinh Lên núi học bản lĩnh?
Liễu Thường Nguyệt ngẩn người.
Chẳng lẽ cũng nghe danh tiếng công tử nên mới tìm đến?
Nhưng hai người này thật sự quá lôi thôi rồi.
Đã vậy trên người còn không có chút tu vi nào, thuần túy chỉ là hai người phàm tục.
“Các ngươi từ đâu đến đây?” Liễu Thường Nguyệt không nhịn được hỏi.
“Chúng ta... Chúng ta theo Nam Sương Tuyệt Lĩnh đến.” Triệu An có chút ấp úng nói.
Hắn có chút lo lắng, sợ rằng khi nói ra lai lịch của mình, đối phương sẽ xem thường mình.
Trên suốt quãng đường, Triệu An và Lý Toàn đã thấy thế giới bên ngoài, so với Nam Sương tộc của họ, quả thực là một nơi hoàn toàn khác.
Cho nên, trong lòng Triệu An và Lý Toàn, vô tình có chút tự ti.
“Nam Sương Tuyệt Lĩnh? Các ngươi vậy mà từ nơi xa xôi như vậy đến đây?” Liễu Thường Nguyệt có chút giật mình.
Vừa nhìn thấy bộ dạng của hai người này, Liễu Thường Nguyệt lập tức hiểu ra.
Hai người này trên đường đi tới đây, chắc chắn đã chịu không ít khổ cực.
Nếu không sẽ không nhếch nhác đến vậy.
Ục ục!
Lúc này, bụng Triệu An và Lý Toàn đều phát ra tiếng kêu đói bụng.
Hai người lập tức càng thêm xấu hổ.
Bọn họ thật sự quá đói rồi.
Nếu không cũng sẽ không vừa thấy đàn cừu trong chuồng này, trực tiếp mắt liền đỏ lên.
Liễu Thường Nguyệt lập tức hiện lên vài phần thương cảm.
“Các ngươi theo ta đi.” Hai người vừa nghe, lập tức mừng rỡ.
“À, vị đại tỷ này...” Liễu Thường Nguyệt dừng bước, mặt đầy vẻ khó chịu quay đầu.
“Gọi ai là đại tỷ đấy? Ta trông giống đại tỷ lắm à?” Hai người liên tục khoát tay.
“Không không không, vị cô nương này, dung mạo của người quá đẹp, so với bất kỳ cô nương nào trong tộc chúng tôi cũng đẹp hơn!” Liễu Thường Nguyệt hừ hai tiếng.
Trên mặt có vài phần đắc ý nhỏ.
“Vậy còn được.” Lập tức, Liễu Thường Nguyệt dẫn theo hai người, một đường đi lên đỉnh núi.
Diệp Thanh Vân đang ở trong sân hóng mát.
Giờ đã là cuối thu rồi.
Thời tiết bắt đầu chuyển mát.
Diệp Thanh Vân thích nhất chính là thời tiết này.
Không lạnh chút nào, mà lại rất mát mẻ.
Việc hắn thích nhất là ăn cơm trưa xong, ngả lưng lên ghế một giấc là hết cả buổi chiều.
Lại nhâm nhi chút trà, trái cây gì đó.
Thật sự rất thoải mái.
Chỉ tiếc là không có nữ nhân ở bên cạnh mình.
Chỉ có hai con cẩu nằm ở bên cạnh.
Đại Mao đang ngủ gật.
Theo Diệp Thanh Vân thấy, Đại Mao thật sự ngày càng lười biếng rồi.
Ban ngày cơ bản không phải đang ngủ gật, thì cũng nằm ườn trong đống cỏ khô.
Diệp Thanh Vân thật nghi ngờ con cẩu này có phải già rồi không?
Dù sao, Đại Mao là hệ thống thưởng cho mình mười năm trước.
Bị nhốt ở Phù Vân sơn mười năm nay, đều là Đại Mao ở bên cạnh mình.
Thông thường, cẩu có thể sống trên mười năm.
Nhưng con cẩu đã mười năm tuổi thì cũng đã coi như là lão cẩu rồi.
Về cơ bản đã là già yếu, không sống được bao lâu nữa.
Mà Đại Mao hiện tại lại lười biếng như vậy, khiến Diệp Thanh Vân rất lo lắng, biết đâu ngày nào đó Đại Mao lại chết mất.
Chỉ là mỗi lần thấy Đại Mao ngấu nghiến gặm móng heo, nỗi lo lắng ấy lại tan thành mây khói.
Ăn được như vậy, ít nhất còn có thể sống thêm ba năm năm nữa.
Còn về Đại Hắc.
Xem như đã hoàn toàn hòa nhập vào gia đình ở Phù Vân Sơn này.
Mà nó cũng đã hoàn toàn bị Đại Mao chinh phục.
Tuy Đại Mao vẫn lạnh nhạt với nó.
Nhưng Đại Hắc lại cả ngày cứ theo sau Đại Mao, vô cùng quấn quýt.
Thỏ và Tam Yêu cũng không dám bắt nạt Đại Hắc.
Có một lần Dương Đỉnh Thiên, tên ngốc đó, đi bắt nạt Đại Hắc một chút.
Kết quả bị Đại Mao một vuốt đập xuống hố đất.
Từ đó về sau.
Yêu thú trên Phù Vân sơn đều biết, Đại Hắc là không thể trêu chọc.
“Công tử, ta dẫn theo hai người đến rồi.” Đúng lúc này.
Liễu Thường Nguyệt dẫn Triệu An và Lý Toàn đến.
Diệp Thanh Vân nheo mắt nhìn.
“Sao ngươi lại dẫn hai người ăn xin lên đây?” Triệu An, Lý Toàn: “......” Liễu Thường Nguyệt nói: “Diệp công tử, bọn họ không phải đến xin ăn, là đến tìm người học bản lĩnh.” Học bản lĩnh?
Khóe miệng Diệp Thanh Vân hơi co giật.
Tìm mình có thể học được cái gì?
Chẳng lẽ là học nấu nướng với cách chăm sóc heo nái sau sinh à?
Đùa gì vậy?
Mà lúc này Lý Toàn và Triệu An cũng đang đánh giá mọi thứ ở đây.
Nhất là Diệp Thanh Vân.
Đây chính là cao nhân ở Phù Vân Sơn sao?
Nhưng trông có vẻ trẻ quá.
Hoàn toàn không có nửa điểm dáng vẻ cao nhân.
Phù!!!
Lý Toàn đột nhiên ngồi xuống đất.
Hắn thật sự quá đói rồi.
Vừa rồi còn bị Dương Đỉnh Thiên đẩy một chút, giờ càng đứng không vững.
“Diệp công tử, bọn họ đã đói lâu lắm rồi, ta lấy chút đồ cho bọn họ ăn.” Liễu Thường Nguyệt nói.
“Ừ.” Diệp Thanh Vân cũng không nói gì.
Liễu Thường Nguyệt đi vào trong phòng lấy ra một thau bánh bao.
Đây đều là do Diệp Thanh Vân tự mình làm.
Có đủ các loại nhân bánh.
Khi nào Diệp Thanh Vân lười làm bữa sáng, liền trực tiếp lấy hai cái bánh bao gặm qua.
“Mau ăn đi.” Liễu Thường Nguyệt đưa bánh bao cho Lý Toàn và Triệu An.
Lý Toàn đã đói phát điên rồi, trực tiếp chộp lấy bánh bao rồi nhét vào miệng.
Triệu An thì lại không thô lỗ như vậy.
“Cảm ơn!” Hắn nói lời cảm ơn với Liễu Thường Nguyệt, sau đó còn cẩn thận lau tay lên quần áo.
Chỉ là tay càng lau càng đen.
Triệu An rất lúng túng.
Nhưng giờ cũng không để ý được nữa rồi, vội vàng ăn hết bánh bao.
Hai người ăn như hổ đói.
Cứ như là ngàn năm chưa được ăn cơm.
Hơn ba mươi cái bánh bao.
Trong chớp mắt vậy mà hết sạch không còn một cái.
Diệp Thanh Vân nhìn thấy trợn mắt há mồm.
“Bữa sáng nửa tháng của ta!” Triệu An và Lý Toàn cuối cùng cũng đã no bụng.
Xoa xoa bụng tròn căng, hai người ngồi đó, mặt mày đều lộ vẻ mãn nguyện.
Khoảnh khắc này, hai tiểu tử đã khắc sâu một đạo lý.
Ăn no rồi thật thoải mái!
Diệp Thanh Vân càng nhìn càng thêm khó chịu hai người kia.
“Ăn no rồi thì xuống núi đi thôi.” Hai người ngẩn ra, vội vàng đứng dậy.
“Cao nhân, chúng tôi đến đây để học bản lĩnh!” “Đúng vậy! Chúng tôi muốn học được bản lĩnh giỏi, sau đó trở về cứu vớt tộc nhân!” Hai người mỗi người một lời.
Diệp Thanh Vân nghe không hiểu gì.
Khó khăn lắm mới hiểu ra, Diệp Thanh Vân lại cảm thấy hơi khó xử.
Nói thật.
Hắn biết mình có bao nhiêu khả năng.
Bảo hắn dạy dỗ bọn họ nuôi heo trồng trọt thì được, cái đó là sở trường của hắn.
Còn bảo hắn dạy họ bản lĩnh võ đạo.
Thì thật sự là nói nhảm.
Nhưng Diệp Thanh Vân cũng có chút thương cảm cho hai người này.
Vì cứu tộc nhân, gian nan vất vả mới đến được nơi này của mình.
Nếu cứ thế mà đuổi họ đi thì có hơi tàn nhẫn.
Nhưng Diệp Thanh Vân lại không muốn dạy hư học sinh.
“À, hay là các ngươi đi nơi khác đi, ta không dạy được các ngươi cái gì cả.” Diệp Thanh Vân nói rất thật.
Lưu Toàn lập tức hoài nghi.
Nhưng Triệu An thì vô cùng kiên định.
“Xin cao nhân chỉ điểm cho chúng ta!” Diệp Thanh Vân cau mày.
Chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý.
“Dẫn bọn chúng ra phía sau hồ bơi tắm rửa đi, thay cho chúng bộ quần áo sạch sẽ.” “Dạ.” Liễu Thường Nguyệt dẫn hai người ra phía hồ bơi sau nhà.
Hai người có chút ngại ngùng.
Liễu Thường Nguyệt mỉm cười, quay người rời đi.
Hai người lúc này mới cởi bộ quần áo da thú vừa bẩn vừa hôi trên người.
Sau đó sảng khoái nhảy xuống hồ bơi.
Bơi lội.
Mặt nước hồ bơi, mắt thường có thể thấy được trở nên đen kịt đục ngầu.
Đánh thức Bát Điều Chân Long ở dưới hồ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận