Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 447: Lạnh Mộ Tuyết phỏng đoán

Chương 447: Lãnh Mộ Tuyết phỏng đoán
Diệp Thanh Vân cũng nhìn mà ngây người ra.
Quỷ Quỷ?
Đây là tình huống gì?
Sao hai người này trông như sắp biến thân thành các chiến binh mỹ thiếu nữ dưới ánh trăng vậy?
Có vẻ còn rất đáng sợ nữa chứ.
Thế này nhìn kiểu gì cũng thấy kích động nha?
Lãnh Mộ Tuyết và Mộng Nhi đều cảm thấy khó tin.
Trong lòng vô cùng chấn động và xúc động.
Thánh Nguyệt thân thể!
Vô số người trong Nguyệt Thần cung của các nàng đều tha thiết ước mơ Thánh Nguyệt thân thể.
Chỉ có tổ sư khai phái mới từng sở hữu Thánh Nguyệt thân thể.
Giờ phút này!
Vậy mà kỳ tích xuất hiện trên người hai người các nàng?
Chuyện này quả thực không thể nào xảy ra!
Nhưng chuyện không thể nào như thế, lại chân thật xảy ra rồi.
Đến mức dù là Lãnh Mộ Tuyết hay Mộng Nhi, vẫn còn cảm giác như đang trong ảo mộng.
"Cung chủ, Mộng Nhi không phải đang nằm mơ đó chứ?"
Mộng Nhi kinh ngạc nói.
Lãnh Mộ Tuyết thật ra cũng không biết rốt cuộc tất cả chuyện này có thật hay không?
Nàng vội thử vận chuyển Nguyệt Thần Bí Điển.
Quả nhiên!
Đã hoàn toàn khác trước đây rồi.
Linh khí và nguyệt hoa lực trong cơ thể nàng đều mạnh hơn trước gấp mấy lần!
Hơn nữa, nguyệt hoa lực xung quanh vẫn không ngừng tràn vào cơ thể.
Không cần tự mình cố gắng hấp thu.
"Ta vậy mà... thật sự có được Thánh Nguyệt thân thể rồi?"
Lãnh Mộ Tuyết vô cùng vui mừng.
Nhưng theo đó, là sự nghi hoặc sâu sắc.
Theo Nguyệt Thần Bí Điển, và lời truyền miệng của các đời cung chủ Nguyệt Thần cung, Thánh Nguyệt thân thể vốn chỉ có thể có được bẩm sinh, sau này không thể nào tu luyện mà ra được?
Vậy tại sao mình và Mộng Nhi lại có được Thánh Nguyệt thân thể khi kết hợp cùng nhau?
Nếu như hai người mình là Thánh Nguyệt thân thể, lẽ ra đã phát hiện ra từ khi còn bé.
Không thể nào đợi đến bây giờ, Thánh Nguyệt thân thể mới chính thức xuất hiện.
"Chẳng lẽ!!!"
Lãnh Mộ Tuyết lập tức nhìn về phía Diệp Thanh Vân.
Việc bản thân và Mộng Nhi đột nhiên trở thành Thánh Nguyệt thân thể, chỉ có một khả năng!
Là do bàn tay của Diệp Thanh Vân!
Có lẽ, Thánh Nguyệt thân thể đạt đến cảnh giới hoàn mỹ có thể giúp người khác cũng có được Thánh Nguyệt thân thể!
Mặc dù đây chỉ là suy đoán của Lãnh Mộ Tuyết.
Nhưng nàng cảm thấy, suy đoán của mình rất gần với sự thật.
Dù không phải nguyên nhân này, thì chắc chắn cũng liên quan đến Diệp Thanh Vân.
Lúc này.
Ánh trăng dần dần tắt.
Nhưng Thánh Nguyệt thân thể của hai người vẫn chưa tan biến.
Mà vẫn còn tồn tại.
"Đa tạ cao nhân ban tặng!"
Lãnh Mộ Tuyết đột nhiên quỳ xuống trước mặt Diệp Thanh Vân.
Mộng Nhi tuy vẫn hơi bối rối, nhưng vẫn đi theo Lãnh Mộ Tuyết quỳ xuống.
Diệp Thanh Vân có chút luống cuống tay chân.
"Đây là làm gì vậy? Mau đứng lên đi."
Diệp Thanh Vân vội vàng nói.
Nhưng Lãnh Mộ Tuyết không đứng dậy, mà trịnh trọng thi lễ với Diệp Thanh Vân.
"Đại ân của cao nhân, đời này kiếp này không có cách nào báo đáp!"
"Sau này cao nhân có bất cứ sai khiến gì, Lãnh Mộ Tuyết đều nguyện xông pha khói lửa vì cao nhân!"
Diệp Thanh Vân dở khóc dở cười.
Hắn thật sự không làm gì cả, sao hai người này bỗng dưng hành lễ với mình vậy?
"Mau đứng lên đi, ta cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với các ngươi, nhưng ta thật là một người phàm, không phải cao nhân gì cả."
Diệp Thanh Vân giải thích.
Lãnh Mộ Tuyết ngẩn người.
Rồi lập tức như hiểu ra điều gì.
"Thì ra là vậy!"
Cuối cùng nàng cũng đã hiểu!
Diệp Thanh Vân thoạt nhìn là người phàm, nhưng thật ra hắn là một người cao thâm khó lường.
Chỉ là ẩn mình ở đây, hơn nữa lấy thân phận phàm nhân để che mắt mọi người.
Việc hai người mình có được Thánh Nguyệt thân thể, cũng là vị cao nhân này âm thầm ban tặng.
Người ta không muốn gia nhập Nguyệt Thần cung, bởi vì người ta căn bản không thèm để ý Nguyệt Thần cung.
"Hóa ra đám cao thủ ở đây trước đây, chắc đều đã từng được vị cao nhân này ban tặng, nên bọn họ mới tôn kính hắn như thế!"
Trong lòng Lãnh Mộ Tuyết thầm nói.
Nàng cảm thấy mình đã nhìn thấu tất cả.
Trong khoảnh khắc này.
Diệp Thanh Vân trong mắt Lãnh Mộ Tuyết, nghiễm nhiên trở thành một cao nhân ngoài thế gian du ngoạn, thể nghiệm sự đời.
Hết thảy những biểu hiện trước đây, thực chất đều là cố tình tạo ra.
"Vì hắn không muốn thừa nhận, vậy ta không nói nữa."
Lãnh Mộ Tuyết đứng dậy.
Tâm tình đột nhiên tốt lên rất nhiều.
"Diệp công tử, đa tạ ngươi tặng những bảo vật này."
Lãnh Mộ Tuyết nói như vậy.
Diệp Thanh Vân vừa nghe, thì ra là vì mấy bảo bối mình tặng.
Đã bảo mà, bỗng dưng được lễ lớn như vậy, làm Diệp Thanh Vân choáng váng cả đầu óc.
"Không có gì, chút bảo vật này ngươi cứ cầm đi, giúp được gì thì cứ giúp."
Diệp Thanh Vân nói.
Hắn tuyệt đối không để ý mấy thứ bảo vật này.
Dù sao hắn cũng không phải người tu luyện, nên cũng chẳng dùng đến chúng.
"Ừm! Chúng ta lập tức phải về Nguyệt Thần cung rồi, hôm khác sẽ đến bái phỏng Diệp công tử để bày tỏ cảm tạ!"
Lãnh Mộ Tuyết gật đầu nói.
Diệp Thanh Vân vừa nghe họ muốn đi, trong lòng lập tức an tâm.
Hắn thật sự sợ Lãnh Mộ Tuyết cứ một mực muốn kéo hắn gia nhập Nguyệt Thần cung.
Đi là tốt rồi!
Mau đi thì càng tốt!
"Đợi chút, các ngươi lại mang thêm một ít đồ về."
Diệp Thanh Vân lại vội lấy một giỏ bánh Trung Thu.
Lại làm thêm chút trái cây.
"Cái này, mang về từ từ ăn."
Bánh Trung Thu thì không sao.
Nhưng một giỏ trái cây này, lại khiến Lãnh Mộ Tuyết kinh hãi.
"Đây...đây đều là thiên tài địa bảo!"
Diệp Thanh Vân xua tay.
"Đều là do ta tự trồng, không phải thiên tài địa bảo gì đâu, phải nhớ ăn, để lâu sẽ hỏng."
Lãnh Mộ Tuyết trong lòng hoảng loạn.
Rõ ràng đây là thiên tài địa bảo mà.
Thật cho ta là người ở nông thôn sao?
Mỗi một loại nàng đều nhận ra.
Nhưng chỉ có hai loại là nàng từng thấy.
Những thiên tài địa bảo khác, nàng đều chỉ nghe nói, đây là lần đầu tiên được tận mắt nhìn thấy.
Bất quá vì Diệp Thanh Vân đã nói là trái cây, thì đành phải xem nó là trái cây thôi.
"Đa tạ!"
Lãnh Mộ Tuyết cố nén xúc động trong lòng, nhận hai chiếc giỏ.
"Diệp công tử, cáo từ."
"Ừ, đi chậm nha, sau này thường tới chơi."
"Nhất định!"
Lãnh Mộ Tuyết mang theo Mộng Nhi bay đi.
Diệp Thanh Vân thở phào một hơi.
"Lần này, chắc là sẽ không quay lại nữa chứ?"
Hắn nhìn hai bàn tay mình.
Lại nhớ đến chuyện vừa rồi.
Thật sự phải nói!
Nghĩ lại vẫn thấy có chút kích thích.
Lúc đó đầu óc có chút rối.
Bây giờ khi tỉnh táo lại, Diệp Thanh Vân không khỏi có chút hối hận.
Nhiều mỹ nhân xinh đẹp như vậy.
Hắn chỉ chút xíu nữa thôi là đã lên đến đỉnh cao của cuộc đời rồi.
Đáng tiếc thật.
Vẫn còn thiếu một bước chân vào cửa.
Cùng lúc đó.
Lãnh Mộ Tuyết và Mộng Nhi đang bay trên không trung, hướng về phía đông.
Các nàng phải về Nguyệt Thần cung.
"Cung chủ, ngươi nói tại sao chúng ta đột nhiên đều có Thánh Nguyệt thân thể vậy?"
Mộng Nhi phản ứng hơi chậm, đến giờ vẫn chưa hiểu tại sao hai người lại đột nhiên có được Thánh Nguyệt thân thể.
"Là do vị Diệp cao nhân kia ban cho chúng ta cơ duyên!"
Lãnh Mộ Tuyết nói.
Mộng Nhi mặt đầy vẻ kinh ngạc.
"Hắn thật sự là cao nhân ngoài thế gian sao?"
Lãnh Mộ Tuyết mặt đầy khẳng định gật đầu.
"Tuyệt đối không sai! Hắn có thể âm thầm để chúng ta trở thành Thánh Nguyệt thân thể!"
"Hơn nữa, đồ trong giỏ này đều là thiên tài địa bảo, mỗi loại đều vô cùng quý giá, đủ để chúng ta nâng cao cảnh giới rất nhiều!"
Răng rắc răng rắc!
Lãnh Mộ Tuyết nghe thấy tiếng nhai nuốt.
Quay đầu nhìn lại.
Mộng Nhi vậy mà đã cầm đồ trong giỏ bắt đầu ăn.
"Cung chủ, trái cây này ngọt quá, ngươi cũng nếm thử đi."
Mộng Nhi đưa một quả trái cây cho Lãnh Mộ Tuyết.
Lãnh Mộ Tuyết tức đến muốn đánh người.
"Ai cho ngươi ăn? Để lại về luyện đan a!!!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận