Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 2365 phong ấn toàn bộ triển khai?

Chương 2365: Phong ấn toàn bộ triển khai?
Phong ấn toàn bộ triển khai!
Pháp lực toàn thịnh đã lâu, giờ phút này tràn ngập quanh thân Hạo Vô Cực.
Hết thảy thần thông pháp thuật, hết thảy đại đạo chi lực, đều đã trở về trong tay Hạo Vô Cực.
Trở về.
Đều trở về!
Nhưng Hạo Vô Cực nhất thời hoàn toàn không thể tin được.
Cả người đều choáng váng.
Đứng ngơ ngác tại chỗ, nhìn chằm chằm hai bàn tay mình.
Đầu óc ong ong.
Diệp Thanh Vân vẫn chưa phát hiện gì, lúc này còn hết sức chăm chú nhìn Hạo Vô Cực.
"Sao rồi? Có giải khai phong ấn trên tay chân ngươi không?"
Hạo Vô Cực: "......"
Đâu chỉ là phong ấn tay chân.
Cái này mẹ nó, một đạo phong ấn cũng không còn sót lại cho ta.
Hóa giải sạch sẽ.
Một tia phong ấn chi lực cũng không còn.
Trực tiếp giải phóng ta.
Có cần khoa trương vậy không?
Vừa rồi ngươi còn nói không biết hóa giải phong ấn sao? Sao chớp mắt cái đã cởi hết cho ta rồi?
Ta còn không nghĩ nhanh như vậy đã mở phong ấn đâu.
Như này không phải chờ Cửu Trọng Thiên lũ kia phát hiện hay sao?
Hạo Vô Cực muốn phát điên.
Ngay từ đầu, hắn rất muốn nhanh chóng mở phong ấn, để có thể thi triển pháp lực, giành lại tự do.
Nhưng có Cửu Cửu Kim Tiên Quyết rồi, Hạo Vô Cực thay đổi ý định hoàn toàn.
Hắn không cần nóng vội nữa.
Cứ giữ phong ấn trên người, an tâm trốn trong rừng trúc khổ tu luyện Cửu Cửu Kim Tiên Quyết.
Không ai phát hiện ra.
Đợi khi nào tu luyện thành công Cửu Cửu Kim Tiên Quyết, sẽ nhất cổ tác khí xông phá phong ấn.
Đến lúc đó, hắn chính là vô địch thiên hạ.
Cho toàn bộ Cửu Thiên Tiên Đình một chút rung động thật lớn.
Có thể nói là kế hoạch hoàn mỹ!
Kết quả, bây giờ bị Diệp Thanh Vân làm hỏng.
Phong ấn toàn bộ triển khai, lũ kia trên Cửu Trọng Thiên chắc chắn phát hiện ra tình huống.
Chắc không bao lâu sẽ mò tới đây.
"Sao thế? Sao ngươi không nói gì?"
"Hay là không có hiệu quả?"
"Nếu không ta thử lại lần nữa?"
Nói rồi, Diệp Thanh Vân giơ cành cây trong tay, định lại cho Hạo Vô Cực một phát.
Hạo Vô Cực giờ phút này hoàn toàn bất lực, cuống đến mồ hôi tuôn ra.
Không buồn để ý tới cái tên ngốc trước mắt, ngẩng đầu lên, mắt chăm chú nhìn lên không trung.
Kết quả, cành cây của Diệp Thanh Vân lại quất vào cánh tay Hạo Vô Cực.
Hạo Vô Cực cảm thấy thân thể mềm nhũn, pháp lực vừa khôi phục trong nháy mắt trở nên uể oải.
Như bị một loại huyền diệu chi lực ức chế.
Hạo Vô Cực kinh ngạc nhìn Diệp Thanh Vân.
"Ngươi làm cái gì?"
"Ta đang giúp ngươi mở phong ấn mà? Vừa rồi ngươi ngẩn ra làm gì, rốt cuộc có giải khai không?"
"Ta......"
Hạo Vô Cực cố nén giận, mặc kệ tất cả, quay người bỏ chạy.
"Ở lại đây chờ Cửu Trọng Thiên lũ kia lần nữa trấn áp, chi bằng bây giờ cứ đi!"
"Ta đã khôi phục pháp lực, phải tìm một nơi an toàn để tu luyện Cửu Cửu Kim Tiên Quyết!"
"Hy vọng có thể trốn khỏi Tiên Đình chi địa này!"
"Tốt nhất là đến được Phật giới Tam Trọng Thiên, nhân thủ Tiên Đình không vươn tới được nơi đó."
Hạo Vô Cực vừa nhanh chóng bỏ chạy, vừa tính toán trong lòng.
Hắn muốn trốn đến nơi mà thế lực Tiên Đình không thể chạm tới, vậy chỉ có Phật giới Tam Trọng Thiên.
Chỉ cần đến được đó, người Tiên Đình sẽ không dễ dàng đặt chân lên đất Phật giới.
Cùng lắm là nhờ Phật giới hiệp trợ Tiên Đình bắt mình.
Nhưng lũ phế vật Phật giới kia, có bắt nổi ta, Hạo Vô Cực sao.
Nghĩ vậy, thân hình Hạo Vô Cực cực nhanh, chớp mắt đã muốn xông ra khỏi rừng trúc khổ.
Ngay khi một chân hắn bước ra, sắp chạy khỏi rừng trúc khổ.
Ầm!!!
Một cỗ lực lượng vô hình trong nháy mắt giáng xuống.
Khiến bước chân Hạo Vô Cực khựng lại.
Mắt thấy đã sắp ra khỏi rừng trúc khổ, nhưng bước quan trọng nhất này, hắn lại không thể bước ra.
"Cái gì?"
Hạo Vô Cực hoảng sợ.
Phong ấn trên người rõ ràng đã giải hết, pháp lực cũng khôi phục hoàn toàn.
Nhưng vì sao vẫn bị ngăn cản ở đây?
Cỗ không hiểu chi lực này đến từ đâu?
Không chỉ vậy.
Xoảng xoảng xoảng!!!
Từ sâu trong rừng trúc khổ, từng đạo xiềng xích màu vàng gào thét mà tới, trói chặt Hạo Vô Cực.
Không nói lời nào, trực tiếp lôi Hạo Vô Cực trở lại rừng trúc khổ.
"Đáng chết!!!"
Hạo Vô Cực giận dữ, vận chuyển pháp lực muốn cưỡng ép thoát khỏi.
Nhưng hắn kinh hoàng phát hiện.
Dù đã khôi phục pháp lực, vậy mà cũng không thể thoát khỏi những xiềng xích màu vàng này.
Lực lượng của chúng quá cường đại, dường như có khắc chế tự nhiên với mình.
Cho dù Hạo Vô Cực muốn thi triển phân thân chi pháp để chạy trốn, cũng căn bản không thi triển được.
Chỉ có thể như chó chết, bị từng đạo xiềng xích màu vàng này lôi kéo trở về.
Hạo Vô Cực lúc đầu còn giãy dụa đôi chút.
Nhưng bị kéo đi kéo lại, hắn từ bỏ.
Cứ vậy đi.
Nằm thẳng.
Ngươi kéo thì cứ kéo.
Bị kéo đến bên ngoài viện Diệp Thanh Vân, xiềng xích màu vàng đồng loạt tiêu tan.
Hạo Vô Cực khổ sở quay đầu nhìn, thấy Diệp Thanh Vân cùng hàng da đang nhìn hắn.
Như nhìn một tên hề.
"Ta nói ngươi sao thế hả?"
Diệp Thanh Vân cầm cành cây kia, bất mãn nhìn Hạo Vô Cực.
"Sao vừa rồi không rên tiếng nào đã chạy rồi?"
"Ta còn tưởng ngươi muốn trốn ngục đấy chứ."
"Hiện tại có phải lương tâm trỗi dậy, tự mình quay về tự thú không?"
Nghe vậy, Hạo Vô Cực suýt nữa hộc máu.
Ta tự thú mẹ nó ấy!
Mắt ngươi có phải mọc lông chó rồi không?
Không thấy lão tử căn bản chạy không thoát à?
Hạo Vô Cực nội tâm sụp đổ.
Khoảnh khắc ngắn ngủi này, thay đổi quá nhanh, quá kích thích.
Khiến Hạo Vô Cực có chút không chịu nổi.
Vốn muốn Diệp Thanh Vân giúp mình giải một hai đạo phong ấn, ai ngờ hắn lại giải hết.
Dọa Hạo Vô Cực sợ mất hồn.
Vốn định chạy ra rừng trúc khổ, ai ngờ bị túm trở lại một cách khó hiểu.
Quá oan uổng.
Đây là cái quái gì vậy?
Hạo Vô Cực đột nhiên nhìn chằm chằm Diệp Thanh Vân.
Khiến Diệp Thanh Vân hơi sợ.
"Ngươi nhìn ta chằm chằm làm gì?"
Hạo Vô Cực không trả lời, mắt chậm rãi dời xuống, rơi vào cành cây trong tay Diệp Thanh Vân.
Nhìn chằm chằm!
"Thứ này...... chẳng lẽ......"
Vừa rồi Hạo Vô Cực chưa phát giác, nhưng bây giờ nhìn kỹ, cành cây bình thường này tuyệt đối không tầm thường.
Hạo Vô Cực không cho rằng phong ấn trên người mình được giải là nhờ Diệp Thanh Vân.
Hắn tu vi kéo hông, chẳng có tài cán gì, sao có thể giải hết phong ấn trên người ta.
Không thể nào.
Tuyệt đối không thể.
Giải thích duy nhất là cành cây trong tay hắn có vấn đề.
Vô cùng có vấn đề.
"Phong ấn trên người ta không chỗ nào không phải do Đại Thần Tiên Cửu Trọng Thiên thiết lập, mỗi một đạo phong ấn đều vô cùng cường hoành."
"Bảo vật tầm thường căn bản không thể mở được."
"Đừng nói là giải hết phong ấn trong chớp mắt!"
Hạo Vô Cực ánh mắt ngưng tụ, trong lòng hiện lên một suy đoán khủng bố.
"Thứ này...... chẳng lẽ là Đại Đạo Chí Bảo?"
"Ẩn chứa đại đạo chân nguyên chi lực cổ xưa nhất?"
Đại đạo vô biên, diễn hóa vô số thiên địa.
Hơn nữa, còn có loại bảo vật tự đại đạo mà thành, áp đảo trên trời đất, uy lực vô tận, huyền diệu vô hạn.
Chính là Đại Đạo Chí Bảo!
Đại Đạo Chí Bảo lại chia thành Tiên Thiên đại đạo và Hậu Thiên đại đạo.
Tiên Thiên đại đạo chí bảo hoàn toàn tự đại đạo mà sinh, không cần bất kỳ ngoại lực nào, chính là ngưng tụ ý chí đại đạo.
Sẽ không nhận bất kỳ cường giả nào làm chủ, bản thân có thể được coi là một cường giả tuyệt thế không thể tưởng tượng nổi.
Còn Hậu Thiên Đại Đạo Chí Bảo bản thân cũng thoát thai từ đại đạo chi lực, nhưng không thể tự thuế biến, cần Hậu Thiên chi lực khai ngộ.
Nhưng sau khi khai ngộ, cũng sẽ có lực lượng không thể tưởng tượng, so với Tiên Thiên đại đạo chí bảo chỉ kém một bậc.
Nói thẳng ra.
Hậu Thiên Đại Đạo Chí Bảo trước khi khai ngộ, có thể chỉ là một hòn đá vô danh trên mặt đất, một ngọn cỏ non yếu ớt trên đồng ruộng, một cây cối thấp bé trong rừng.
Nhưng chỉ cần trải qua khai ngộ, liền có thể quán thông đại đạo, trở thành Đại Đạo Chí Bảo.
Vô luận là Tiên Thiên đại đạo chí bảo hay Hậu Thiên Đại Đạo Chí Bảo, số lượng đều rất ít.
Cửu Thiên Tiên Đình bây giờ cũng chỉ có hai ba kiện Hậu Thiên Đại Đạo Chí Bảo.
Mà đều nằm trong tay Cửu Thiên Tiên Tôn, thần tiên khác căn bản không có tư cách nhúng chàm.
Hạo Vô Cực vốn không nghĩ theo hướng này.
Nhưng khi ý thức được phong ấn của mình được giải trong nháy mắt nhờ cành cây này, hắn buộc phải nghĩ theo hướng này.
Chỉ có Đại Đạo Chí Bảo mới làm được điều này.
Hơn nữa, cành cây này ẩn chứa khí tức thần bí, cổ lão, cũng rất gần với dấu hiệu của Đại Đạo Chí Bảo.
Dù chưa dám xác định, nhưng chắc cũng tám chín phần mười.
Hạo Vô Cực nhìn chằm chằm cành cây trong tay Diệp Thanh Vân, rồi nhìn lên Diệp Thanh Vân.
Trong lòng càng thêm cổ quái.
Một gã vô năng như vậy, lại cầm Đại Đạo Chí Bảo trong tay?
Quả thực là phung phí của trời.
Uổng phí, uổng phí!
Bảo vật trân quý như vậy, hạng người bình thường sao có thể có được?
Nó nên thuộc về cường giả chân chính.
Chính là ta, Hạo Vô Cực!
Đây chẳng phải là cơ duyên đưa tới tận cửa cho Hạo Vô Cực ta sao?
Trước có Cửu Cửu Kim Tiên Quyết, giờ lại có Đại Đạo Chí Bảo.
Vậy ta, Hạo Vô Cực chính là như hổ thêm cánh.
Bình định Cửu Thiên Tiên Đình, đoạt lại vị trí Tiên Tôn dễ như lấy đồ trong túi.
Lo gì đại nghiệp không thành?
Nghĩ vậy, Hạo Vô Cực suýt bật cười thành tiếng.
Rừng trúc khổ này quả nhiên là đến đúng chỗ!
"Bảo vật như vậy, ngươi không xứng có được."
Hạo Vô Cực lạnh lùng nhìn Diệp Thanh Vân, hoàn toàn thay đổi thái độ.
Khiến Diệp Thanh Vân ngơ ngác.
Tình huống gì vậy?
Gã này sao thế?
Lúc này, Hạo Vô Cực không còn vẻ trung thực, thật thà trước đó.
Khôi phục vẻ băng lãnh, bá đạo ngày xưa.
Chỉ mới hơn tháng, sao có thể khiến Hạo Vô Cực thay đổi gì chứ?
Mười tám tầng địa ngục, năm tháng dài đằng đẵng tra tấn không thể khiến Hạo Vô Cực khuất phục.
Mà lúc này, phong ấn đã giải, pháp lực khôi phục, còn có được Cửu Cửu Kim Tiên Quyết.
Tự nhiên, hắn không cần giả vờ làm người thành thật trước mặt Diệp Thanh Vân nữa.
Không cần!
Hạo Vô Cực mắt lạnh lùng, trên mặt mang vẻ kiêu ngạo.
Vươn tay về phía Diệp Thanh Vân.
"Giao bảo vật trong tay cho ta, ta cho ngươi cơ hội sống."
Diệp Thanh Vân: "???"
Gã này bị điên rồi?
"Ngươi có bệnh à? Sao còn có hai bộ mặt thế?"
Hạo Vô Cực cười lạnh.
"Ngươi nghĩ ta là ai? Ta không giết ngươi đã là ban ân lớn nhất rồi."
"Mau dâng bảo vật, thề trung thành với ta."
"Nếu không, ta lấy mạng ngươi ngay lập tức!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận