Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 457: Thiên đạo tổn thương

Chương 457: Thiên đạo tổn thương Diệp Thanh Vân vội vàng bịt tai lại.
Ngươi cái lão già này. Hiểu thì cứ hiểu thôi, ngươi gào lớn tiếng như vậy làm gì, làm ta giật cả mình.
“Ha ha ha ha! Thật không ngờ, bần tăng đã đến lúc sắp viên tịch rồi, mà còn có thể có chút lĩnh ngộ!”
“Quả nhiên là Phật không bỏ ta mà!”
Lão Phật Tôn đầy mặt xúc động cùng hưng phấn.
Mà Huyền Sách cùng ba vị Phật Tôn khác cũng đều vui mừng nhìn Lão Phật Tôn.
“A Di Đà Phật, chúc mừng Liễu Phàm tôn giả!”
Huyền Sách mở miệng nói.
Liễu Phàm, chính là pháp danh của Lão Phật Tôn này.
Bốn Phật Tôn đều có chữ “Liễu” lót.
Tuy Lão Phật Tôn trên bối phận lớn hơn ba vị Phật Tôn kia một chút, nhưng đó là trước khi trở thành Phật Tôn. Sau khi đã thành Phật Tôn, bốn người có bối phận ngang nhau, không có gì cao thấp.
Liễu Phàm tôn giả nhìn Diệp Thanh Vân, trong mắt có thêm một tia tôn trọng.
“Thánh tử phật pháp cao thâm, khiến bần tăng phải kinh ngạc thán phục, xin nhận của bần tăng một bái.”
Nói rồi, Liễu Phàm tôn giả liền khom người bái lạy Diệp Thanh Vân.
Diệp Thanh Vân vội vàng đáp lễ.
“Không cần đa lễ, tại hạ chỉ có chút đạo hạnh nhỏ bé, ở trước mặt các vị đại sư thật sự là quá kém cỏi.”
Đạo hạnh nhỏ bé?
Liễu Phàm tôn giả cười khổ.
Nếu như đạo hạnh của Diệp Thanh Vân được coi là nhỏ bé, vậy những người tu phật pháp khổ luyện hàng trăm ngàn năm như bọn họ thì tính là gì?
“Thánh tử khiêm tốn quá rồi.”
Huyền Sách nói.
Diệp Thanh Vân cười cười, không nói gì thêm, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Còn tốt! Vận may không tệ, lại làm cho đám hòa thượng này bị hù dọa rồi.
“Xem ra người của Phật môn cũng khá dễ lừa gạt.” Diệp Thanh Vân thầm nghĩ.
“Nghe nói thánh tử uyên bác cổ kim, bần tăng có một vài vấn đề muốn cùng thánh tử thảo luận.”
Một vị Phật Tôn khác đột nhiên đứng lên.
Vị Phật Tôn này là người trẻ nhất trong bốn người.
Dáng vẻ trông chỉ hơn hai mươi tuổi.
Tướng mạo tuấn tú phi phàm, thậm chí có chút cảm giác như nam sinh nữ tướng.
Diệp Thanh Vân nghi ngờ nhìn hắn.
“Ờm, tôn giả là đại sư hay là sư thái?”
Lời vừa nói ra, sắc mặt vị tôn giả trẻ tuổi lập tức cứng đờ.
Huyền Sách cùng ba vị tôn giả khác cũng lộ vẻ cổ quái.
Vợ chồng Tề Mộc Phong thì nhịn cười.
“Bần tăng là Liễu Kiếp!”
Vị tôn giả trẻ tuổi mặt đầy hắc tuyến nói.
“Ha ha, thì ra là đại sư, thật thất lễ.”
Diệp Thanh Vân vội vàng xin lỗi.
Liễu Kiếp tôn giả cũng không để ý chuyện vừa rồi.
Hắn chắp tay trước ngực, hướng về phía Diệp Thanh Vân hơi khom người.
“Phật môn ta khởi nguyên, kỳ thực không phải ở Phật thổ Tây Cảnh này, mà là từ Phật giới thượng cổ, nhưng Phật giới Thượng cổ khởi nguyên lại từ đâu?”
“Nay người của Phật môn không ai biết, không biết thánh tử có thể cho ta giải đáp thắc mắc được không?”
Huyền Sách và bốn Phật Tôn đều nhìn Diệp Thanh Vân.
Vấn đề này không hề đơn giản.
Phật môn khởi nguyên!
Phật môn bây giờ, chỉ là tàn dư còn sót lại sau khi Phật giới thượng cổ tiêu vong. Rất nhiều điển tịch của Phật môn đã không đầy đủ, nhiều kinh phật cũng rách nát.
Còn về khởi nguyên của Phật giới Thượng cổ, lại càng không ai biết. Dù sao, cả Phật giới thượng cổ cũng ít người từng biết đến, huống chi là khởi nguyên của Phật giới thượng cổ.
Chỉ sợ có tìm khắp cả Phật môn Tây Cảnh, cũng không có ai giải đáp được vấn đề này.
Diệp Thanh Vân gãi gãi đầu.
Hắn thật sự không biết cái Phật giới Thượng cổ đó là gì.
Nhưng khởi nguyên của Phật môn, hắn vẫn biết. Bởi vì theo cách giải thích của thế giới hắn, khởi nguyên của Phật môn thực ra không hề phức tạp. Chỉ cần là người đã học thì cơ bản đều biết.
“Ờm, ta không rõ lắm cái Phật giới Thượng cổ các ngươi nói.” Diệp Thanh Vân mở miệng.
“Nhưng ta biết nguồn gốc của Phật môn, bắt nguồn từ Phật Tổ Thích Ca Mâu Ni.”
Huyền Sách mấy người đều gật đầu.
“Phật Tổ Thích Ca Mâu Ni, tự nhiên là nguồn gốc của Phật môn ta, nhưng không có bất kỳ một bộ điển tịch nào ghi chép lại Thích Ca Mâu Ni đã xây dựng Phật môn như thế nào.” Liễu Kiếp nói.
Diệp Thanh Vân ngẩn ra.
“Không thể nào? Trong kinh Phật của các ngươi không có ghi chép Phật Tổ Thích Ca Mâu Ni đã xây dựng Phật môn như thế nào sao?”
Liễu Kiếp lắc đầu.
“Xác thực là không có, chẳng lẽ thánh tử biết?”
Diệp Thanh Vân thực sự biết.
Hắn nói: “Phật Tổ Thích Ca Mâu Ni, sinh ra ở Thiên Trúc cổ xưa, vốn tên là Kiều Đạt Ma Tất Đạt Đa, là người của Thích Ca tộc cổ xưa.”
“Mà ý của Thích Ca Mâu Ni, chính là hiền giả của Thích Ca tộc!”
“Thích Ca Mâu Ni vốn là vương tử, từ nhỏ đã cảm thấy nhân sinh vô thường, nên bắt đầu suy nghĩ tìm đạo giải thoát khổ đau của đời người.”
“Sau khi hai mươi chín tuổi, Thích Ca Mâu Ni xuất gia tu hành, rồi đắc đạo thành phật dưới gốc cây bồ đề.”
“Về sau, tín đồ cùng những người theo đuổi của Thích Ca Mâu Ni, hình thành nên khởi nguyên của Phật môn.”
Ầm ầm!!!
Diệp Thanh Vân vừa dứt lời, phía trên bầu trời đột nhiên vang lên nhiều tiếng sấm.
Cùng lúc đó.
Trên bầu trời Phật môn Tây Cảnh xuất hiện hào quang.
Loáng thoáng. Vô số hư ảnh hiển hiện trên trời cao.
Tựa như Tây Phương Cực Lạc thế giới!
Có vô số tăng phật Bồ tát La Hán tôn giả hiện ra.
Khoảnh khắc này, tất cả tăng nhân trong Phật môn, bất kể tu vi sâu cạn, bất kể tuổi tác già trẻ, đều cảm nhận được một cỗ Phật quang tinh thuần chiếu rọi lên người.
“Phật Tổ hiển linh rồi!”
“A Di Đà Phật! Đây là thánh tích của Phật môn ta!”
“Mau cúi lạy Phật Tổ!”
Vô số tăng nhân quỳ lạy những hư ảnh trên trời cao.
Ngay cả bên trong Phật Quốc. Phật quang cũng buông xuống.
Chiếu rọi lên thân Huyền Sách và Tứ Đại Phật Tôn.
Huyền Sách và năm người đồng loạt kinh hãi.
Bọn họ cảm nhận được dị tượng ở bên ngoài, lập tức bay lên trời.
“Cái này......”
Khi bọn họ nhìn thấy hư ảnh tăng phật đầy trời, liền ngây ngẩn cả người.
“A Di Đà Phật! Đây chẳng lẽ là hư ảnh còn sót lại của Phật giới thượng cổ?”
Liễu Phàm tôn giả kinh hãi.
Huyền Sách trấn kinh xong, liền lập tức vận chuyển thần thông Phật môn.
Đôi mắt màu vàng kim, đủ để nhìn thấu mọi thứ trong thiên địa.
Ông!!!
Khi Huyền Sách vận chuyển thần thông nhìn về phía những hư ảnh đó.
“A!!!”
Huyền Sách phát ra một tiếng hét thảm.
Trong hai mắt vậy mà chảy ra máu tươi.
Hắn đã bị cắn trả!
Không chỉ không nhìn thấy bất kỳ bí ẩn nào, mà còn bị một cỗ sức mạnh khủng bố cắn trả.
Khiến cho đôi mắt của hắn bị thương.
“Phật chủ!!!”
Bốn đại Tôn giả kinh hãi, vội vàng đỡ lấy Huyền Sách suýt nữa ngã xuống.
Giờ này, hư ảnh đầy trời đã tiêu tán hết.
Giống như không có gì xảy ra cả.
Nhưng tất cả tăng nhân trong Phật môn, đều cảm giác tu vi của bản thân tăng thêm một chút so với ban đầu.
Điều đó cho thấy mọi thứ vừa xảy ra là sự thực chứ không phải là ảo giác.
Bốn Phật Tôn đỡ Huyền Sách rơi xuống Phật điện.
Diệp Thanh Vân vừa nhìn thấy dáng vẻ của Huyền Sách, cũng giật mình.
“Sao thế này?”
Bốn Phật Tôn đều dùng ánh mắt kinh dị nhìn về phía Diệp Thanh Vân.
Bởi vì vừa rồi chính là Diệp Thanh Vân nói ra nguồn gốc của Phật môn, ngay sau đó thì trời hiện dị tượng, dẫn đến Phật chủ Huyền Sách bị thương.
“Không được vô lễ với thánh tử!” Huyền Sách vội vàng hô.
Đồng thời, hắn cũng vận chuyển tu vi, mong có thể làm vết thương hồi phục.
Nhưng rất nhanh hắn đã phát hiện ra, vết thương ở mắt của mình căn bản không cách nào lành lại. Máu tươi vẫn không ngừng chảy ra.
“Không ổn rồi! Đây là thiên đạo tổn thương!”
Lão Phật Tôn Liễu Phàm kiến thức rộng rãi, liền lập tức nhận ra vết thương của Huyền Sách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận