Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 2504 diệt thế chi thủ

Chương 2504: Bàn Tay Diệt Thế
Theo sự sụp đổ của Bất Chu Sơn, lực lượng thủ hộ che chở cho toàn bộ thiên địa cũng theo đó tiêu tán.
Thiên địa mất đi sự cân bằng.
Lực lượng đến từ thiên ngoại đã xâm nhập vào phiến thiên địa này.
Khiến cho lực lượng của chính vùng thiên địa này càng sụp đổ nhanh hơn, đại địa vốn đã khô cằn như đất hoang lại càng thêm rạn nứt, sụp đổ khắp nơi.
Vô số tiếng khóc thét thảm thiết, làm người ta sợ hãi vang lên từ bốn phương tám hướng.
Tựa như đang bi thương khóc than cho hồi kết của vùng thiên địa này.
Người tuyệt vọng và hối hận nhất, tự nhiên là Chúc Dung cùng Cộng Công.
Bọn hắn tuyệt đối không ngờ tới, bản thân hai người đã đạt tới cảnh giới như vậy, mà vẫn bị ý chí của tồn tại kia ảnh hưởng, trở nên nóng nảy mất hết lý trí, đến nỗi gây ra trận đại chiến này.
Dẫn đến Bất Chu Sơn sụp đổ.
Mà Bất Chu Sơn chính là do sư tôn của hai người bọn họ lưu lại, mục đích chính là để trấn thủ vùng thiên địa này, tránh khỏi bị hủy diệt.
Bây giờ Bất Chu Sơn đã sụp đổ, Cổ Thần vốn đã nhòm ngó vùng thiên địa này từ rất lâu, chắc chắn sẽ giáng lực lượng của bản thân xuống đây.
Cướp đi tất cả!
Để vùng thiên địa này hoàn toàn bị tiêu diệt.
Đây là chuyện mà Chúc Dung và Cộng Công quyết không thể tha thứ.
Ầm ầm long!!!
Trên bầu trời vỡ nát, một bóng ma khổng lồ hiện lên.
Rõ ràng đó là một bàn tay khổng lồ màu đồng cổ, tràn đầy sức mạnh, ẩn chứa lực lượng vô thượng hủy thiên diệt địa.
Ngay cả một đường vân tay trên bàn tay khổng lồ đó dường như cũng ẩn chứa chân lý đại đạo.
Sự xuất hiện của bàn tay khổng lồ màu đồng cổ này càng khiến cho cả phiến thiên địa sụp đổ nhanh hơn.
Chúc Dung, Cộng Công đều tức giận nhìn lên bàn tay khổng lồ màu đồng cổ kia, sắc mặt trở nên tái nhợt.
Mà Diệp Thanh Vân đang ở trên đại địa cũng bị cảnh tượng này làm cho chấn động sâu sắc.
Diệp Đại Tiên lần đầu tiên cảm nhận một cách chân chính cái gì gọi là 'thiên băng địa liệt'.
Trước đây đều không có khái niệm gì.
Bây giờ mới thực sự được chứng kiến.
Đây chính là dáng vẻ khi cả một thiên địa sắp bị hủy diệt, căn bản không thể tưởng tượng ra được bằng trí óc.
Quá kinh khủng!
Cảm giác tuyệt vọng, ngạt thở, bất lực đó mãnh liệt ập đến từ bốn phương tám hướng, tựa như có vô số bàn tay khổng lồ muốn hung hăng bóp chết ngươi.
Giữa thiên địa không còn bất kỳ nơi nào an toàn, trốn đến đâu cũng không thoát khỏi trận tai hoạ ngập đầu này.
Không thể làm được gì, cũng không thể thay đổi được gì.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn thiên địa hủy diệt.
Đây chính là sự tuyệt vọng chân chính!
“Đây hẳn là Cổ Thần diệt thế mà Hiên Viên kia nói tới sao?” Diệp Thanh Vân nhìn bàn tay khổng lồ màu đồng cổ đang dần dần đè xuống, miệng thì thào nói.
Mà đối mặt với sự xuất hiện của bàn tay khổng lồ màu đồng cổ, hai vị Viễn Cổ Đại Thần là Chúc Dung và Cộng Công cũng không ngồi chờ chết.
Giữa tiếng gầm thét, bọn hắn cùng nhau xông về phía bàn tay khổng lồ màu đồng cổ.
Rõ ràng là muốn vì vùng thiên địa này mà phấn đấu đến giây phút cuối cùng, không hề có ý định ngồi chờ chết.
Dù biết rõ khó lòng xoay chuyển, cũng đã hạ quyết tâm liều chết một trận.
Trong nháy mắt.
Hỏa diễm và sóng lớn đồng thời phóng lên tận trời.
Hỏa kỳ lân lao nhanh gào thét, đâm đầu thẳng tới bàn tay khổng lồ màu đồng cổ.
Mà con bạch lộc bốn sừng kia phát ra từng trận tiếng hươu kêu, cũng dùng thân thể cứng rắn đối chọi với bàn tay khổng lồ đó.
Ầm ầm long!!!
Hai đại linh thú bộc phát ra lực lượng mạnh nhất đời này, thậm chí đánh đổi cả tính mạng, chỉ để ngăn cản bàn tay khổng lồ màu đồng cổ này.
Lại nghe thấy tiếng Kỳ Lân bi thiết, tiếng bạch lộc gào thét.
Hai đại linh thú dù đã dùng hết toàn lực, nhưng trước mặt bàn tay khổng lồ màu đồng cổ, vẫn như cũ là 'kiến càng lay cây'.
Chênh lệch quá lớn.
Căn bản không thể ngăn cản bàn tay khổng lồ màu đồng cổ kia dù chỉ một chút.
Chỉ trong khoảnh khắc, hai đại linh thú liền biến thành hai đám huyết vụ trước mặt bàn tay khổng lồ màu đồng cổ kia.
Chết ngay tại chỗ.
Tọa kỵ bỏ mình, nhưng Chúc Dung và Cộng Công lại không có nửa điểm bi thương, bọn hắn đón đầu lao lên, bộc phát toàn bộ lực lượng của bản thân.
Hỏa diễm và sóng lớn quét sạch giữa thiên địa, hóa thành hai tôn cự nhân.
Miễn cưỡng chống đỡ bàn tay khổng lồ màu đồng cổ kia.
Thế nhưng cho dù Chúc Dung và Cộng Công đã biến thành thân thể cự nhân, so với bàn tay khổng lồ màu đồng cổ kia, vẫn như cũ chẳng thấm vào đâu.
Mắt thường có thể thấy.
Thân thể hai tôn cự nhân không ngừng lay động, đại địa dưới chân nứt vỡ càng kịch liệt hơn.
Mà thế hạ xuống của bàn tay khổng lồ màu đồng cổ kia cũng chỉ hơi chậm lại một chút, chứ không dừng hẳn.
Đè sập hai tôn cự nhân này, cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Thiên địa nhất định sẽ bị hủy diệt, chỉ vì Chúc Dung và Cộng Công ra sức nghênh chiến, khiến cho thời điểm hủy diệt này thoáng trì hoãn lại một chút.
Ý nghĩa cũng không lớn.
Nhưng việc đã đến nước này, bất luận là Chúc Dung hay Cộng Công, đều không còn bất kỳ đường lui nào.
Sai lầm lớn đã phạm phải, chỉ có thể dùng hết tất cả để đền bù.
Có thể khiến vùng thiên địa này muộn một khắc tiêu vong cũng là tốt rồi.
“Buồn cười.” Một giọng nói lạnh nhạt đến cực điểm truyền đến từ phía trên bàn tay khổng lồ màu đồng cổ kia.
Dường như đang chế nhạo Chúc Dung và Cộng Công đang ra sức chống cự.
Oanh!!!
Lực lượng của bàn tay khổng lồ màu đồng cổ trong nháy mắt tăng gấp bội, lập tức ép cho hai tôn cự nhân vỡ nát từng khúc.
Chưa đến nửa chén trà nhỏ thời gian.
Hai tôn cự nhân liền không chịu nổi, lực lượng quanh thân tiêu tán, để lộ ra bản thể của Chúc Dung cùng Cộng Công.
Khí tức hai người giảm mạnh, trông vô cùng suy yếu.
Bọn hắn vốn đã 'lưỡng bại câu thương' vì tranh đấu lẫn nhau, bây giờ lại càng liều mạng ngăn cản bàn tay khổng lồ màu đồng cổ kia.
Sớm đã khó mà chống đỡ nổi.
Chỉ gắng gượng một hơi cuối cùng mới không ngã xuống.
Nhưng trước sự chênh lệch thực lực cực lớn tuyệt đối, cái gọi là chống cự của hai người bọn họ, cũng khó có thể thay đổi được gì.
“Chỉ cần chúng ta còn chưa ngã xuống, liền tuyệt sẽ không để ngươi tàn phá bừa bãi vùng thiên địa này!” Cộng Công gầm thét một tiếng, dẫn đầu vung Kinh Đào Kích xông tới.
Chúc Dung theo sát phía sau, trường thương hỏa diễm trong tay vung lên như gió.
Thần lực hai người tung ra hết, liên thủ một kích.
Đối đầu trực diện với bàn tay khổng lồ màu đồng cổ!
Chỉ nghe ‘bịch’ một tiếng, bàn tay khổng lồ màu đồng cổ kia nhận lấy lực của một kích này, vậy mà thật sự dừng lại.
Trong lòng bàn tay nó, lại càng xuất hiện một vết máu màu đỏ tím.
Chúc Dung, Cộng Công thấy vậy mừng rỡ.
Một đòn liên thủ mà bọn hắn dốc hết toàn lực thi triển ra, cuối cùng vẫn làm tổn thương được bàn tay khổng lồ màu đồng cổ này.
Mặc dù chỉ đánh ra một vết máu, nhưng cũng đủ để chứng minh bàn tay khổng lồ màu đồng cổ này, thậm chí chủ nhân của bàn tay này, cũng không phải là không thể lay chuyển.
Nhưng sau một khắc.
Bàn tay khổng lồ màu đồng cổ kia liền đột nhiên hạ xuống, hung hăng đè lên thân thể Chúc Dung và Cộng Công.
Phốc phốc!!!
Hai người cùng nhau phun máu, thân thể càng lập tức trở nên tan nát, máu tươi văng ra như mưa rào.
Hai người chịu trọng thương như vậy, gần như đến bờ vực cái chết, đã không còn sức lực chống cự bàn tay khổng lồ màu đồng cổ kia nữa.
Thân thể như diều đứt dây, không ngừng rơi xuống.
Chúc Dung và Cộng Công liếc mắt nhìn nhau, rồi lại cùng nhìn về phía bàn tay khổng lồ màu đồng cổ kia.
Trong lòng đều là sự bất đắc dĩ và không cam lòng.
“Nếu sư tôn ở đây...... thì tốt rồi.” Trong lòng hai người cũng không khỏi nghĩ đến vị sư tôn đã cứu bọn hắn trong cơn tuyệt vọng năm đó.
Nếu không phải sư tôn cứu giúp, bọn hắn đã sớm bỏ mạng từ những năm tháng xa xưa hơn.
Chỉ là bây giờ, hai người bọn họ cuối cùng vẫn không thể hoàn thành lời sư tôn căn dặn, không thể bảo vệ cẩn thận vùng thiên địa này.
Thật hổ thẹn với ân cứu giúp và tình dạy bảo của sư tôn!
Ngay lúc Chúc Dung và Cộng Công định nhắm mắt lại, nghênh đón cái chết sau cùng.
Lại có một bóng người trong chớp mắt đã đến, lập tức xuất hiện phía trên hai người bọn họ.
“Hử?” Chúc Dung, Cộng Công cùng nhau khẽ giật mình, gắng gượng ngưng tụ lại ánh mắt.
Chỉ thấy bóng người kia một thân áo xanh, tuy chỉ là bóng lưng, lại khiến hai người cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Mà trong tay người áo xanh này, cầm một thanh dao phay lớn sáng loáng.
Dao phay được giơ lên chậm rãi, lưỡi đao chỉ thẳng.
Chính là cái bàn tay khổng lồ màu đồng cổ đang áp sát tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận