Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1419 chạy trốn không phân tuần tự

Chương 1419: Chạy trốn không phân thứ tự - Tính chiến lược chuyển di!
Diệp Thanh Vân nghiêm trang nói ra điều này khiến Mục Dương Tử càng thêm mờ mịt vì những thuật ngữ chuyên môn. Cái quái gì mà tính chiến lược di chuyển? Chẳng phải là muốn chạy sao?
"Diệp công tử, cái này......"
Mục Dương Tử vô cùng ngạc nhiên.
Diệp Thanh Vân lại lắc đầu.
"Phủ tôn, mang toàn bộ Thái Huyền Phủ theo lên đi, lập tức rời khỏi đây."
Nghe thấy vậy, Mục Dương Tử lập tức hiểu. Diệp Thanh Vân đây là muốn để người Thái Huyền Phủ rời đi trước, sau đó Diệp Thanh Vân một mình ở lại chặn hậu. Đây quả là một phẩm cách cao thượng, quên mình vì người! Dũng cảm hiến mình! Thực sự là Thánh nhân trong các Thánh nhân!
Mục Dương Tử trong lòng xúc động, đôi mắt già nua không khỏi có chút mờ ảo.
"Diệp công tử, ngươi......"
Diệp Thanh Vân vẫn khoát tay.
"Ta hiểu, làm như vậy thực sự rất khó cho ngươi, nhưng đây là lựa chọn tốt nhất, sáng suốt nhất trước mắt."
Mục Dương Tử nghe Diệp Thanh Vân nói vậy liền quyết định ngay. Đúng vậy, Diệp công tử đã nói vậy thì mình còn xoắn xuýt làm gì nữa? Cùng đám người mình ở lại đây cản trở Diệp công tử, khiến Diệp công tử không thể thi triển tay chân. Chi bằng dứt khoát một chút, mang theo toàn bộ người Thái Huyền Phủ rời đi ngay. Như vậy cũng coi như giúp Diệp công tử bớt vướng víu. Diệp công tử cũng có thể dễ đối phó bốn đại Yêu Thánh hơn.
Mục Dương Tử không chần chừ nữa, vẫy tay một cái, toàn bộ Thái Huyền Phủ hóa thành một đạo lưu quang, được thu vào tay áo Mục Dương Tử.
"Diệp công tử, bảo trọng!"
Mục Dương Tử vội ôm quyền, lập tức thi triển thần thông, thân hình biến mất ngay tại chỗ.
"Hả?"
Diệp Thanh Vân ngớ người.
Ngọa Tào mẹ nó! Mục Dương Tử ngươi chạy nhanh vậy? Ngươi mẹ nó cũng mang bọn ta theo đi chứ. Để bọn ta ở lại đây là ý gì hả?
"A di đà phật, Thánh tử không hổ là Thánh tử, để người Thái Huyền Phủ rời đi trước là không muốn bọn họ gặp liên lụy."
Tuệ Không chắp tay trước ngực, bộ dáng hoàn toàn “nhìn thấu” suy nghĩ trong lòng Diệp Thanh Vân.
Kiếm Thiên Minh nghe cũng hiểu ra. Thì ra Diệp công tử muốn tự mình chặn hậu, mới khiến Mục Dương Tử mang toàn bộ Thái Huyền Phủ đi.
"Công tử, ta cùng ngươi đồng tiến thoái!"
Kiếm Thiên Minh một mặt kiên định nói.
Diệp Thanh Vân: "......"
Tiến thoái cái rắm! Ta mẹ nó cũng muốn chạy ấy chứ. Bốn Yêu Thánh ngươi để ta ra mặt đánh hả? Ta dù có trốn trong Ngự Thiên Chiến Xa thì người ta bốn Yêu Thánh cũng có thể phá hủy Ngự Thiên Chiến Xa.
Diệp Thanh Vân sắp khóc. Ta đây là tạo nghiệp gì a, chạy trốn cũng không chạy nổi.
"Đáng giận! Mục Dương Tử mang theo toàn bộ Thái Huyền Phủ trốn rồi!"
Lão ẩu áo đen tức tối nói. Đây là Hắc Sơn Yêu Thánh.
"Có nên đuổi theo không?"
Thân hình to mọng, mặt lợn nuốt mặt trời, Thôn Nhật Yêu Thánh ngược lại không vội, từ từ hỏi.
Hám Thiên Nghĩ Thánh im lặng, mắt chỉ nhìn chằm chằm ba người Diệp Thanh Vân còn ở lại.
"Ba người này ở lại chặn hậu cho Thái Huyền Phủ, bắt ba người này rồi mới đuổi theo." Hám Thiên Nghĩ Thánh từ tốn nói.
"Cẩn thận, tên hòa thượng kia cùng tên cầm kiếm gỗ thì không sao, nhưng tên ở giữa kia cực kỳ đáng gờm, không được khinh thị!"
Bạch Cốt phu nhân lập tức nhắc nhở.
Nghe vậy, Hám Thiên Nghĩ Thánh, Hắc Sơn Yêu Thánh và Thôn Nhật Yêu Thánh đều nhìn Diệp Thanh Vân.
"Hả? Người này bất quá là Thông Thiên cảnh tu vi?" Thôn Nhật Yêu Thánh ngạc nhiên.
"Đây là hắn cố ý che giấu, hắn chắc chắn là cường giả Thánh cảnh!" Bạch Cốt phu nhân vội vàng nói.
"Hắn còn có một Tiên Thiên Linh Bảo, giờ phút này ta đang toàn lực áp chế!" Hám Thiên Nghĩ Vương ba người nhìn về hướng hài cốt lâm phía xa, nơi ngoài yêu lực của Bạch Cốt phu nhân, đúng là có một luồng Tiên Thiên khí phi phàm đang tràn ra.
"Tiên Thiên Linh Bảo?" Hắc Sơn Yêu Thánh và Thôn Nhật Yêu Thánh đều lộ vẻ tham lam.
Hám Thiên Nghĩ Thánh lại không biểu hiện gì. Có vẻ Tiên Thiên Linh Bảo không có sức hút với hắn.
"Động thủ, đừng chậm trễ, nếu không đuổi không kịp Mục Dương Tử." Hám Thiên Nghĩ Vương thúc giục.
"Được!" Thôn Nhật Yêu Thánh và Hắc Sơn Yêu Thánh cùng đáp.
Ba Yêu Thánh đồng loạt tấn công Diệp Thanh Vân.
"Xong đời!" Diệp Thanh Vân tê da đầu.
"Tranh thủ thời gian theo ta trốn vào!" Diệp Thanh Vân tóm lấy Tuệ Không và Kiếm Thiên Minh, nhét hai người vào Ngự Thiên Chiến Xa, bản thân cũng nhanh chóng né vào, sau đó trực tiếp thúc Ngự Thiên Chiến Xa chạy trốn.
Đánh là không thể đánh. Chỉ có chạy mới có thể bảo toàn tính mạng.
Ba Yêu Thánh lao đến cũng ngơ ngác. Cái này sao không đánh đã chạy rồi? Tình huống gì vậy?
Ba Yêu Thánh không nghĩ nhiều, trực tiếp đuổi theo hướng Ngự Thiên Chiến Xa bay đi.
Bạch Cốt phu nhân thấy thế, cũng muốn đuổi theo ngay, nhưng nàng vẫn cần phải áp chế cái thanh chùy. Lúc này nàng mà rút yêu lực thì thanh chùy sẽ lập tức thoát khỏi khống chế.
Bạch Cốt phu nhân đành ở lại, thầm mừng trong bụng.
"Hắn hoảng hốt chạy trốn, ngay cả Tiên Thiên Linh Bảo này cũng không cần, tiện cho ta quá!"
"Đợi ta trấn áp nó, mang về Thiên Cương từ từ luyện hóa, ta sẽ có một kiện Tiên Thiên Linh Bảo!"
Bạch Cốt phu nhân nghĩ rất hay.
Nhưng khi Diệp Thanh Vân chạy trốn không lâu thì thanh chùy liền lao ra khỏi hài cốt lâm.
"Cái gì?" Bạch Cốt phu nhân hốt hoảng.
Mình đã dốc toàn lực vậy mà vẫn không thể áp chế được nó.
"Không thể để bảo vật này trở lại tay người kia!" Bạch Cốt phu nhân cắn răng, đuổi theo thanh chùy.
Một màn cổ quái xuất hiện.
Một cỗ máy xúc ở trước bay. Ba Yêu Thánh ở sau đuổi. Lại phía sau là một thanh chùy phá không mà bay. Lại nữa là Bạch Cốt phu nhân đuổi theo chùy. Ngươi đuổi ta trốn! Ngươi trốn ta đuổi! Thật là náo nhiệt!
Trong Ngự Thiên Chiến Xa, Kiếm Thiên Minh và Tuệ Không đều có chút ngơ ngác nhìn Diệp Thanh Vân. Sao chuyện này không giống như bọn họ tưởng tượng? Không phải để người Thái Huyền Phủ đi trước, rồi Diệp Thanh Vân thi triển thần thông đại chiến tứ đại Yêu Thánh sao? Sao giờ lại chạy một mạch thế này?
Diệp Thanh Vân chẳng quan tâm đến hai người, giờ hắn chỉ muốn chạy trốn. Chạy càng xa càng tốt, tốt nhất là chạy ra khỏi Trung Nguyên.
"Nhanh lên, nhanh lên nữa!"
"Mau mau cho ta bay hết sức!!!"
Diệp Thanh Vân thấy ba Yêu Thánh đang dần tới gần, trong lòng nóng như lửa đốt. Để Ngự Thiên Chiến Xa bay nhanh nhất có thể, theo bản năng liền quán chú “linh khí” vào Ngự Thiên Chiến Xa.
Dù Diệp Thanh Vân biết “linh khí” của mình rất ít tác dụng. Nhưng giờ có thể nhanh hơn chút nào hay chút ấy.
Ầm!!!
Khi “linh khí” của Diệp Thanh Vân tràn vào Ngự Thiên Chiến Xa.
Toàn bộ Ngự Thiên Chiến Xa bị một vầng kim quang nhàn nhạt bao phủ, chớp mắt thiên địa biến sắc!
Ầm ầm!!!
Ngự Thiên Chiến Xa trong nháy mắt tăng tốc. Lập tức xuyên toa đến ngoài vạn dặm.
"Cái gì?" Tam đại Yêu Thánh ở phía sau đuổi theo trợn mắt há hốc mồm.
"Cái thứ quái quỷ này sao lại bỗng bay nhanh như vậy?" Ba chúng nó vốn sắp đuổi kịp, kết quả lại bị kéo xa vạn dặm.
"Vừa rồi cái đồ quái quỷ kia dường như có một vệt kim quang lan tỏa, khiến ta vô cùng tim đập nhanh!" Thôn Thiên Yêu Thánh giọng có chút sợ hãi nói.
"Ta cũng có cảm giác này!" Hắc Sơn Yêu Thánh cũng nói vậy.
Hám Thiên Nghĩ Thánh cau mày, thực ra hắn cũng nhìn thấy kim quang kia. Đồng thời tâm thần cũng hiện lên một nỗi sợ hãi. Nhưng chuyện này thực quá kỳ lạ. Với sự tồn tại của bọn chúng, chỉ khi đối mặt thánh thú huyết mạch cao hơn thì mới sinh ra sợ hãi bản năng. Nhưng nỗi sợ bọn chúng vừa cảm nhận được không phải từ huyết mạch.
"Kiến thánh, hướng mà đồ quái quỷ kia bay đi dường như là địa điểm quân Thiên Cương ta tụ họp." Hắc Sơn Yêu Thánh bỗng lên tiếng.
Hám Thiên Nghĩ Thánh nghe vậy sắc mặt liền thay đổi.
"Chẳng lẽ người này hoảng hốt chạy bừa, tự chui đầu vào lưới?"
Tam đại Yêu Thánh nhìn nhau. Rõ ràng là rất không có khả năng. Trên đời làm gì có người ngu như vậy.
Nếu không phải hoảng hốt chạy bừa thì chỉ có một khả năng.
"Người này...... Chẳng lẽ muốn bằng sức một mình, đánh thẳng vào sào huyệt?"
Ps: Canh 4!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận