Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 558: Sáng lập Thanh Vân Môn

Tiếng của nữ giới, từ cái miệng của con thỏ đỏ mắt khổng lồ vang lên ầm ầm. Tiếng động lớn đến mức những tên ăn mày ở dưới không thể không bịt tai lại, lộ vẻ mặt đau khổ. Dương Đỉnh Thiên cũng ngơ ngác nhìn bốn bóng hình khổng lồ trên cao, trong lòng nhất thời có chút phức tạp. Nó không ngờ rằng, bốn kẻ thường ngày thích bắt nạt mình, giờ lại xuất hiện giúp nó. Tống Hữu Lương hoảng sợ thất sắc: "Luyện... Luyện Thần Cảnh đại yêu!". Hắn không thể tin được, lần này lại xuất hiện đại yêu Luyện Thần Cảnh. Mà lại có tận bốn con! Bốn đại yêu Luyện Thần Cảnh a! Quá khủng bố rồi. Không chỉ Tống Hữu Lương, ba vị trưởng lão khác của Cái Bang sắc mặt cũng trở nên cực kỳ hoảng sợ. "Tống trưởng lão, cái này phải làm sao bây giờ?" Ba người cùng nhìn về phía Tống Hữu Lương. Tống Hữu Lương biết làm gì bây giờ? Hiện tại hắn đang hoang mang lo sợ. Phía trên bầu trời, Phù Vân Sơn tứ bá hiện nguyên hình yêu thú cũng không khách khí. Chỉ thấy con thỏ đỏ mắt há miệng trong nháy mắt. Đối với đám ăn mày ở dưới dùng sức hút. Hô hô hô hô hô!!! Gió lớn gào thét, cuốn sạch đến. "A!!!" "Không cần!" "Cứu ta!!!" Tiếng kêu thảm thiết, tiếng khóc than không ngừng vang lên. Một đám ăn mày trực tiếp bị gió lớn xoáy lên không trung, sau đó trực tiếp bị hút vào miệng con thỏ đỏ mắt khổng lồ. Răng rắc răng rắc răng rắc!!! Giống như nhai kẹo đậu vậy. Hơn nghìn tên ăn mày, cứ như vậy bị nhai nát tươi sống trong miệng con thỏ đỏ mắt khổng lồ. Máu tươi chảy xuôi theo kẽ răng thỏ xuống, càng lộ vẻ kinh khủng. Trong chớp mắt, liền nuốt sống hơn nghìn tên ăn mày. Cảnh tượng này khiến cho những ăn mày khác sợ hãi tột độ. Phù phù! Phù phù! Phù phù! Đám ăn mày tuyệt vọng quỳ rạp xuống đất. Đến cả bốn vị trưởng lão như Tống Hữu Lương cũng cảm thấy trong lòng lạnh ngắt. "Thật thối! Thật khó ăn!" Thỏ ăn sống hơn nghìn người, lại có vẻ mặt chê bai. Tuy rằng thỏ cùng Tam Yêu thường ngày ở trên Phù Vân Sơn đuổi nhau ầm ĩ, như vô hại. Nhưng thực tế, trước khi đến Phù Vân Sơn, dù là thỏ hay Tam Yêu đều là tồn tại hung ác vô cùng. Thỏ đã từng ăn thịt người. Tam Yêu thì đừng nói đến, trước kia còn dám dẫn theo một đám yêu thú xông thẳng vào hoàng cung Đông Phương Túc. Chỉ là khi đến Phù Vân Sơn, chúng mới ngoan ngoãn lại. Cũng không tùy ý động thủ với người. Nhưng điều này không có nghĩa là chúng thật sự là linh vật. Trong khoảng thời gian ở Phù Vân Sơn, thực lực của thỏ và Tam Yêu đều tiến bộ rất nhiều. Tất cả đều đã bước vào Luyện Thần Cảnh. Tùy tiện lôi một con ra đều rất lợi hại. Vốn dĩ chúng không muốn chém chém giết giết. Ở Phù Vân Sơn ăn ăn uống uống chơi chơi náo loạn, tu vi liền tăng vù vù. Chẳng phải rất thích sao? Bất quá khi thấy Dương Đỉnh Thiên bị bắt nạt, bị thương, thỏ và Tam Yêu đã không nhịn được nữa. Chúng bắt nạt Dương Đỉnh Thiên thì được. Dù sao thì cũng là người Phù Vân Sơn. Nhưng mấy tên ăn mày này là cái thá gì? Cũng xứng bắt nạt Dương Đỉnh Thiên sao? Thật sự là tìm chết! Thỏ cùng Tam Yêu lập tức hiện thân. Muốn dạy dỗ đám ăn mày không biết sống chết này một bài học. "Chính là ngươi lão già bắt nạt tên cừu ngốc nghếch đúng không?" Hồ ly nheo mắt nhìn chằm chằm Tống Hữu Lương. Tống Hữu Lương vừa muốn mở miệng giải thích. Nhưng hồ ly lập tức dùng đuôi quét ngang về phía Tống Hữu Lương một cách hung hăng. Tống Hữu Lương sợ đến mất hồn, vội vàng tránh né. Tuy rằng miễn cưỡng tránh được. Nhưng những đệ tử Cái Bang sau lưng hắn lại gặp tai ương. Phập một tiếng. Một đám đệ tử Cái Bang bị quét đến bay lên không trung, cả người bốc cháy. Lại là một tràng kêu la thảm thiết. Mấy trăm tên ăn mày nhanh chóng bị đốt thành than cốc. Tình trạng tử vong cực kỳ thê thảm. "A Di Đà Phật!" Các hòa thượng nhìn thấy cảnh này, lập tức chắp tay, mặt lộ vẻ không đành lòng. Bất quá không có một hòa thượng nào đứng ra ngăn cản. Bởi vì các hòa thượng đều biết bốn yêu thú này đến từ đâu. Mà bốn yêu thú đã ra tay, chắc chắn là ý của Diệp Thanh Vân. Diệp Thanh Vân tuy không hiện thân, nhưng hết thảy ở đây đều nằm dưới sự khống chế của hắn. Cho nên các hòa thượng cũng không nhúng tay vào chuyện người khác. Bọn họ chỉ cần bắt những con cừu trốn đi là được. Còn việc những tên ăn mày có bị thỏ giết sạch hay không, không liên quan gì đến các hòa thượng. Cho dù có bị giết sạch, thì đó cũng là gieo gió gặt bão, các hòa thượng nhiều lắm chỉ niệm hai câu vãng sinh chú, coi như siêu độ cho những tên ăn mày xui xẻo này. "Tha mạng a!" "Chúng ta không muốn chết a!" "Ai tới cứu chúng ta?" Những tên ăn mày còn sống sót kêu rên không ngớt. Bọn chúng vốn tưởng lần này đến sẽ được thể hiện oai phong một phen. Kết quả lại gặp phải đại nạn như thế. Giờ muốn chạy trốn cũng không kịp nữa. Dường như chỉ có thể ở đây chờ chết. Bốn người Tống Hữu Lương trong lòng cũng vô cùng tuyệt vọng. Bọn chúng hoàn toàn không thể tưởng tượng được, nơi này lại có bốn đại yêu Luyện Thần Cảnh. Lại còn vì con cừu có sừng đỏ này mà hiện thân. Sớm biết như vậy, bọn chúng cần gì đi cướp cừu làm gì? Giờ thì hay rồi. Cừu không cướp được. Tính mạng bọn chúng lại không giữ được. Tống Hữu Lương nghĩ mãi không ra, vội vàng quỳ xuống. "Bốn vị tiền bối yêu tộc, chúng ta không biết trời cao đất dày, đắc tội với bốn vị tiền bối!" "Xin bốn vị tiền bối tha thứ cho chúng ta!" Hắn trực tiếp cầu xin tha thứ. Là một trong tám đại trưởng lão của Cái Bang, ngày thường cũng rất có uy nghiêm và thân phận. Nhưng lúc này. Lại chỉ có thể dựa vào cầu xin tha thứ để thử cứu mạng. Không có cách nào. Bốn đại yêu Luyện Thần Cảnh, tùy tiện một người đều có thể diệt sạch bọn hắn. Không cầu xin tha thứ? Chẳng lẽ chờ chết sao? Tuy rằng rất mất mặt, nhưng so với mất mạng thì chắc chắn vẫn là cứu mạng quan trọng hơn. Chỉ cần có thể sống sót. Đừng nói là cầu xin tha thứ. Cho dù bắt bọn họ quỳ xuống đất, gọi bốn đại yêu kia là ông nội, Tống Hữu Lương cũng sẽ lập tức vui vẻ gọi ngay. Thấy Tống Hữu Lương cầu xin tha thứ, ba vị trưởng lão khác cũng lập tức làm theo. Tiếp đó, tất cả ăn mày đều quỳ rạp xuống đất cầu xin tha thứ. Trong khoảnh khắc. Thỏ cùng Tam Yêu có chút khó xử. "Nói sao đây? Có muốn ăn thịt bọn chúng không?" "Ăn cứt, vừa thối vừa khó ăn, ta không muốn ăn nữa." "Vậy không thì mỗi con một bàn tay đập chết?" "Hình như cũng không được hay cho lắm, nhỡ chủ nhân trách tội chúng ta thì phải làm sao?" "Vậy xử lý thế nào?" "Thế nào mới được?" Thỏ cùng Tam Yêu thương lượng một hồi. Cuối cùng bằng “trí tuệ” hơn người, bọn chúng nghĩ ra một biện pháp tốt để xử lý đám ăn mày này. "Đám ăn mày thối tha các ngươi, có muốn sống không?" Thỏ hỏi một câu quá thừa. Ai lại không muốn sống? Đám ăn mày tự nhiên liên tục gật đầu. "Tốt thôi, nếu các ngươi muốn sống mà nói, thì tất cả rời khỏi Cái Bang, sau đó tham gia vào bang phái do bốn chúng ta sáng lập." Thỏ cười tủm tỉm nói. Đám ăn mày đều ngây người. "Ơ, bang phái của bốn vị tiền bối là?" "Bang phái do chúng ta sáng lập, tên là... Thanh Vân Môn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận