Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 677: Đây là quảng trường múa

Theo Diệp Thanh Vân ra lệnh một tiếng. Mấy ca kỹ, vũ nữ bắt đầu biểu diễn. Ca kỹ thì hát khúc. Giọng hát của các nàng đều rất hay, kỹ năng ca hát vô cùng xuất sắc, quả không hổ là ca kỹ đứng đầu bảng của Khánh Lâu. Còn các vũ nữ thì nhẹ nhàng khiêu vũ theo tiếng hát. Kỹ thuật nhảy của các nàng vô cùng uyển chuyển đáng yêu, chỉ xem thôi đã thấy cảnh đẹp ý vui, khiến người ta không kìm được mà vỗ bàn khen hay. Diệp Thanh Vân xem đến mức mắt cũng trợn tròn, hận không thể để con ngươi bay lên người các vũ nữ kiều diễm động lòng người kia. Còn Bùi Nguyên Trọng bên cạnh thì rất bình tĩnh, trên mặt chỉ mang theo vẻ vui vẻ, bàn tay nhẹ nhàng gõ theo nhịp. Chỉ có Bùi Hồng Ngọc có chút không tự nhiên. Dù sao nàng cũng là nữ giới, hơn nữa xuất thân quân ngũ, đối với mấy vũ nữ, ca kỹ này tự nhiên có chút khó chịu.
Một hồi biểu diễn kết thúc. Bùi Nguyên Trọng vỗ tay tán thưởng. Còn Diệp Thanh Vân tuy xem rất thích thú, nhưng luôn cảm thấy chưa đã. Giai điệu thì rất hay, múa cũng rất tốt, nhưng lại không có cái mùi vị đó. Diệp Thanh Vân sờ sờ cằm, lập tức nhìn về phía mười ca kỹ kia: "Ta sẽ hát cho các ngươi nghe một giai điệu, các ngươi cẩn thận học theo ta."
Các ca kỹ đều ngây người. Quốc sư muốn dạy bọn họ hát khúc? Đây là thao tác gì? Bùi Nguyên Trọng và Bùi Hồng Ngọc bên cạnh cũng trợn tròn mắt. Cái quỷ gì vậy? Chỉ có Tuệ Không bên cạnh là luôn rất bình tĩnh. Hắn sớm đã quen với các hành động kinh người của Diệp Thanh Vân rồi. Lúc trước Diệp Thanh Vân còn mang Tuệ Không đến thanh lâu, suýt nữa đã xảy ra chuyện. Cho nên Tuệ Không rất dửng dưng. Thánh tử làm gì cũng có lý do của hắn, không cần hỏi nhiều, cũng không cần nghĩ nhiều.
"Quốc sư, đây là vì sao?" Bùi Nguyên Trọng có chút không hiểu hỏi. Diệp Thanh Vân mỉm cười: "Lão tướng quân sẽ biết thôi." Nói xong, Diệp Thanh Vân liền bảo Bùi Nguyên Trọng và Bùi Hồng Ngọc rời đi trước. Hắn ở lại cùng các ca kỹ, vũ nữ luyện tập. Còn luyện tập cái gì, tự nhiên là những thứ Diệp Thanh Vân biết. Diệp Thanh Vân vốn nghĩ phải mất một thời gian dài mới dạy được các vũ nữ, ca kỹ này, không ngờ các nàng đều rất thông minh, bản thân chỉ dạy hai ba lần mà thôi, đã hoàn toàn học được. "Không hổ đều là đứng đầu bảng Khánh Lâu." Diệp Thanh Vân thầm khen ngợi.
Sau đó, Diệp Thanh Vân lại gọi Bùi Nguyên Trọng ông cháu hai người tới. Bùi Nguyên Trọng và Bùi Hồng Ngọc đều có vẻ mặt cổ quái, không biết Diệp Thanh Vân dạy cái gì cho mấy vũ nữ, ca kỹ này. Qua xem, dáng vẻ của mấy vũ nữ, ca kỹ này đều rất kỳ quái. "Lão tướng quân, ta đã dạy các nàng giai điệu mới, còn có một điệu múa của quê ta, mời lão tướng quân thưởng thức." Diệp Thanh Vân cười nói. "Ồ? Vậy lão hủ phải hảo hảo thưởng thức rồi." Bùi Nguyên Trọng cũng thấy hứng thú. Diệp Thanh Vân lập tức vỗ tay. Các ca kỹ liền bắt đầu đồng thanh hát: "Mênh mông chân trời thật yêu." "Liền núi xanh hoa đang nở!" "Tiết tấu nào mới là nhất nhịp nhàng?" "Âm thanh nào mới là nhất khoan khoái?"
Cao vút, khoan khoái giai điệu. Nhẹ nhàng, ngắn gọn ca từ. Đột nhiên làm cho Bùi Nguyên Trọng choáng váng. Đây là khúc gì? Ông ta thật sự là mới nghe lần đầu. Mà lại còn khác biệt quá lớn so với những giai điệu mà ông đã từng nghe, như thể đột nhiên mở ra một cánh cửa tới thế giới mới. Nhất thời cũng chưa nghe ra. Nhưng mà tuy rằng không nghe hiểu lắm. Không biết vì sao, giai điệu này vừa nghe liền khiến cho người ta vui vẻ. Thậm chí khiến cho người ta không nhịn được muốn nhảy nhót theo tiết tấu. Không chỉ là Bùi Nguyên Trọng. Mà ngay cả Bùi Hồng Ngọc cũng như vậy. Giai điệu cổ quái này, như thể có ma lực gì đó, khiến Bùi Hồng Ngọc không nhịn được muốn múa máy chân tay.
Đúng lúc này. Các vũ nữ bắt đầu nhảy lên. Các nàng không có nhảy loại múa mềm mại đáng yêu kia nữa, mà nhảy múa quảng trường! Không sai! Diệp Thanh Vân đã dạy cho bọn họ, chính là múa quảng trường! Trải qua Diệp Thanh Vân tự mình cải biên, càng thêm sinh động, hơn nữa người già trẻ đều thích. Bất kể nam nữ già trẻ, chỉ cần đi theo một lần là sẽ thích ngay. Các ca kỹ hát bài hát. Các vũ nữ nhảy múa. Toàn bộ phủ Đại tướng quân chìm trong bầu không khí khoan khoái. Diệp Thanh Vân đã nóng lòng muốn thử, trực tiếp gia nhập cùng các vũ nữ, còn là người dẫn đầu. Đi theo nhảy lên. Cảnh tượng này, làm cho ông cháu Bùi gia và Tuệ Không đều choáng váng. Diệp Thanh Vân vừa hát vừa nhảy, trên mặt nở nụ cười kia, thật sự là quốc sư Đại Đường của bọn họ sao? Có chắc không phải bị vật bẩn nào nhập vào người rồi không?
"Lão tướng quân, người cũng cùng nhảy đi." Diệp Thanh Vân vừa nhảy, vừa ngoắc tay với Bùi Nguyên Trọng. Trong lòng Bùi Nguyên Trọng là cự tuyệt. Ông ta đã lớn tuổi, đi bộ thôi đã mệt rồi, làm sao có thể đi cùng nhảy múa quảng trường? Hơn nữa… có chút mất mặt. Dù sao thì mình cũng là người có thân phận. Đi nhảy với một đám vũ nữ thì ra thể thống gì? Nhưng cơ thể lại nảy sinh một loại bản năng, Bùi Nguyên Trọng lại bị ma xui quỷ khiến bước đến, sau đó cùng các vũ nữ nhảy lên.
"Gia gia?" Cằm của Bùi Hồng Ngọc suýt nữa rớt xuống đất. Ông nội của ta làm sao vậy? Bị trúng tà à? Hay là quốc sư thi triển ảo thuật gì với ông nội của ta? Ông nội nghiêm túc trước kia của ta đâu rồi? Diệp Thanh Vân thấy Bùi Nguyên Trọng cũng đi theo nhảy lên, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Sợ nhất là bản thân bận rộn nửa ngày, kết quả người ta lại không có hứng thú. Bây giờ thì tốt rồi, Bùi Nguyên Trọng đã nhảy lên rồi, hơn nữa nhìn qua có vẻ rất hưng phấn. Vậy là được rồi. Mặc dù không biết múa quảng trường này có giúp Bùi Nguyên Trọng sống thêm vài năm không, nhưng tâm trạng chắc chắn là sẽ tốt hơn. Đây chính là sự thần kỳ của múa quảng trường.
Một khúc hát xong. Các vũ nữ cũng dừng lại. Diệp Thanh Vân quay đầu nhìn lại. Trời ạ! Bùi Nguyên Trọng mặt đỏ bừng, cả người tinh thần rạng rỡ, đôi mắt sáng hơn trước rất nhiều, tiếng thở cũng nặng nề hơn. "Lão tướng quân cảm thấy thế nào?" Diệp Thanh Vân cười hỏi. "Lão hủ cũng không biết nên nói thế nào..." Bùi Nguyên Trọng vừa thở hổn hển, vừa mở miệng. "Gia gia mau đi nghỉ ngơi một chút đi!" Bùi Hồng Ngọc sợ Bùi Nguyên Trọng có chuyện gì, vội vàng chạy đến đỡ, không ngờ Bùi Nguyên Trọng lại đẩy cháu gái ra: "Không sao không sao, ta cảm thấy thân thể bỗng có sức lực rồi, còn tốt hơn mấy ngày trước nhiều." Bùi Hồng Ngọc tức thì ngây người. Vậy mà thật sự kỳ diệu? Bùi Hồng Ngọc có chút khó tin. Nhưng dáng vẻ hiện tại của ông nội cô, đích thật là không giống trước kia rồi. Tinh thần hơn hẳn, hơi thở cũng trở nên dồi dào.
"Quốc sư, đây là điệu múa gì vậy? Vì sao sau khi lão hủ nhảy theo, lại cảm thấy toàn thân tràn đầy lực lượng?" Bùi Nguyên Trọng một mặt hiếu kỳ hỏi. Diệp Thanh Vân cười thần bí: "Đây là múa quảng trường!" "Múa quảng trường?" "Đúng vậy, đây là một điệu múa đặc biệt của quê ta, nơi đó rất đông người, hơn nữa thường tốp năm tốp ba, cùng nhau múa dưới trời đất."
Bạn cần đăng nhập để bình luận