Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 445: Uất ức lạnh Mộ Tuyết

Chương 445: Uất ức của Lãnh Mộ Tuyết
"Lãnh cô nương, vừa rồi ta thật sự không cố ý muốn khinh bạc ngươi, nếu ta biết đó là ngươi, tuyệt đối không có hành vi như vậy!" Diệp Thanh Vân giải thích.
Nhưng Lãnh Mộ Tuyết cùng Mộng Nhi đều lộ vẻ mặt không tin.
Diệp Thanh Vân cũng rất bất đắc dĩ.
Bất quá chuyện này cũng không còn cách nào khác. Ai bảo chuyện vừa rồi quá đáng như vậy. Ai sẽ tin Diệp Thanh Vân ngươi không cố ý? Nói cách khác, một đại mỹ nhân như vậy tựa vào lòng, có ai cưỡng lại được đây?
"Ta vừa rồi đang ngủ mơ, cũng không biết Lãnh cô nương ngươi làm sao lại nằm lên người ta, đây thật là hiểu lầm." Diệp Thanh Vân còn nói thêm.
Lãnh Mộ Tuyết mày liễu nhíu chặt. Nàng cũng không cho rằng, một cao nhân thâm sâu khó lường như Diệp Thanh Vân lại ngủ giống phàm nhân. Hơn nữa, vừa nãy ngươi rõ ràng đang tu luyện, lượng nguyệt hoa lực khổng lồ đều bị ngươi hút vào trong cơ thể rồi. Thật coi chúng ta mù không thấy sao?
"Diệp công tử, chỉ cần ngươi nguyện ý gia nhập Nguyệt Thần Cung, ta nguyện ý trả bất cứ giá nào!" Lãnh Mộ Tuyết trầm giọng nói.
Điều này làm Diệp Thanh Vân đột ngột sững lại. Người ta đã nói đến nước này rồi, nếu ngươi còn không đáp ứng, chẳng phải là thành ra không nể mặt nhau? Nhưng Diệp Thanh Vân cũng thực sự khó xử. Diệp Thanh Vân một hồi vò đầu. Nghĩ thầm đây là cái chuyện gì vậy? Đều tại cái giấc mơ kia!
Diệp Thanh Vân đứng dậy, tính kỹ lưỡng cùng Lãnh Mộ Tuyết giải thích rõ ràng. Nhưng vừa đứng lên, Diệp Thanh Vân liền phát hiện có gì đó không đúng. Quần áo của mình không chỉnh tề, trông rất quái lạ. Cả hai chủ tớ lập tức đỏ bừng mặt. Nhất là Lãnh Mộ Tuyết, nàng càng rụt rè đến mức hận không thể chui xuống đất. Diệp Thanh Vân cũng hoảng hốt, vội vàng quay người chạy vào phòng.
Vào phòng, liền thấy Liễu gia tỷ muội mặt đầy vẻ cười quái dị nhìn mình. Diệp Thanh Vân cũng chẳng muốn giải thích, vội vàng rửa mặt. Một lúc lâu sau mới bình tĩnh trở lại.
"Công tử, vừa rồi..." Liễu Tinh Nguyệt xáp tới.
"Tránh ra một bên!" Diệp Thanh Vân xua tay, đang lúc tâm phiền ý loạn, nào có tâm trạng cùng nàng nói đùa.
"Ai, vậy phải làm sao bây giờ?" Diệp Thanh Vân rất khổ não.
Tuy rằng hắn chiếm tiện nghi của Lãnh Mộ Tuyết trong tình huống không rõ ràng. Nhưng dù nói thế nào, người chịu thiệt vẫn là Lãnh Mộ Tuyết. Mình có lý không nói được. Thật sự phải đáp ứng Lãnh Mộ Tuyết? Gia nhập Nguyệt Thần Cung? Trong lòng Diệp Thanh Vân không muốn. Hắn vẫn luôn là nhàn vân dã hạc, chỉ khi ở Đại Đường mới làm quốc sư một thời gian. Ngoài ra, Diệp Thanh Vân cũng chưa từng gia nhập bất kỳ thế lực nào. Bởi vì Diệp Thanh Vân rất rõ ràng, mình nói đến cùng cũng chỉ là phàm nhân. Đã là phàm nhân, không cần quá cuốn vào thế giới của người tu luyện làm gì. Việc này đối với mình không có lợi, không chừng ngày nào đó sẽ đưa tới họa sát thân. Diệp Thanh Vân còn muốn sống thêm vài năm, không muốn tráng niên mất sớm. Huống chi Diệp Thanh Vân cũng mới quen biết Lãnh Mộ Tuyết, đối với Nguyệt Thần Cung hoàn toàn không hiểu rõ. Không thể cứ mù mờ mà gia nhập Nguyệt Thần Cung được.
Nghĩ rõ ràng điều này, cả người Diệp Thanh Vân bỗng thấy thông suốt. Chỉ cần giữ vững điểm mấu chốt là được.
"Gia nhập Nguyệt Thần Cung là không thể nào, ta vẫn nên nghĩ cho nàng chút bồi thường." Diệp Thanh Vân nói.
Nhưng nên bồi thường gì đây? Người ta là chủ nhân Nguyệt Thần Cung, tiền tài khẳng định không thiếu. Hơn nữa người ta là người tu luyện, thứ cần nhất chắc chắn là những đồ vật liên quan đến tu luyện. Nhưng mình lại có thứ gì liên quan đến tu luyện đâu? Trừ trước đây có không ít người tặng lễ vật, Diệp Thanh Vân cũng giữ lại, cơ bản đều không dùng đến.
"Thôi vậy, cứ cho nàng hết." Diệp Thanh Vân lấy ra hết bảo vật mọi người từng tặng, chọn mỗi thứ một món, Diệp Thanh Vân đều sắp xếp chỉnh tề rồi. Đặt vào một túi chứa đồ, rồi mang theo đi ra ngoài.
Diệp Thanh Vân lại một lần nữa quay về trước mặt hai chủ tớ Lãnh Mộ Tuyết.
"Lãnh cô nương, đây là chút đồ vật, coi như tạ lỗi với ngươi." Diệp Thanh Vân nói.
Lãnh Mộ Tuyết sắc mặt hơi khó coi. "Ngươi vẫn không đáp ứng gia nhập Nguyệt Thần Cung?"
Diệp Thanh Vân cười khổ: "Xin lỗi."
Lãnh Mộ Tuyết mặt lạnh như tiền, không nói một lời. Cứ như núi lửa sắp phun trào. Diệp Thanh Vân tuy rằng cảm thấy áy náy băn khoăn, nhưng vì sự an toàn của bản thân, hắn chỉ có thể nhẫn tâm từ chối.
Mộng Nhi trái lại rất thật lòng, một phen nhận lấy túi chứa đồ của Diệp Thanh Vân, rồi xem xét một lượt. Ngay sau đó, sắc mặt Mộng Nhi lập tức thay đổi.
"Cung chủ! Cung chủ!" Mộng Nhi kéo tay áo Lãnh Mộ Tuyết một cái.
Lãnh Mộ Tuyết quay đầu nhìn Mộng Nhi. "Sao vậy?"
Mộng Nhi chỉ vào túi chứa đồ, mặt lộ vẻ kinh hỉ. "Cung chủ, trong này nhiều bảo bối quá!"
Lãnh Mộ Tuyết ngẩn ra, cũng nhìn vào túi chứa đồ một cái. Vừa thấy, sắc mặt của Lãnh Mộ Tuyết cũng biến đổi. Trong túi chứa đồ đích xác có rất nhiều bảo vật. Tuy rằng lung tung lộn xộn, có vài bảo vật nàng chẳng thèm ngó, nhưng lại có rất nhiều thứ nàng để mắt. Diệp Thanh Vân xem như đã đem toàn bộ vốn liếng ra cả rồi. Bảo bối trước đây người tu luyện tặng cho hắn, hắn đều rót vào đây. Coi như là một phần tâm ý của hắn đối với Lãnh Mộ Tuyết. Đương nhiên, càng nhiều vẫn là bồi thường. Dù sao mình cũng đã chiếm của người ta một món hời lớn như vậy, nếu không có chút bồi thường, trong lòng Diệp Thanh Vân áy náy băn khoăn không yên.
Lãnh Mộ Tuyết tâm tình trở nên phức tạp. Nàng không ham muốn gì bảo vật, nàng chỉ hy vọng có thể khiến Diệp Thanh Vân gia nhập Nguyệt Thần Cung, để Nguyệt Thần Cung tái hiện huy hoàng. Nhưng thái độ của Diệp Thanh Vân lại khiến Lãnh Mộ Tuyết rất bất đắc dĩ. Nguyệt Thần Cung ta cũng đâu phải cái hang hùm ổ sói gì, hơn nữa từ trên xuống dưới đều là nữ giới. Diệp Thanh Vân ngươi nếu thích thì ngay cả ta đây cũng cho ngươi, toàn bộ đều thu thì hoàn toàn có thể. Vậy mà vì sao lại không tình nguyện như vậy?
"Diệp công tử, ngươi là Thánh Nguyệt chi thể, là hy vọng duy nhất chấn hưng Nguyệt Thần Cung của ta, van cầu ngươi, gia nhập Nguyệt Thần Cung ta."
"Ta nguyện ý đem vị trí cung chủ tặng cho ngươi, hơn nữa một đời một kiếp phục thị ngươi!" Lãnh Mộ Tuyết lại lần nữa khẩn cầu.
Diệp Thanh Vân lập tức tê cả da đầu. Khó tiêu thụ nhất là ân tình mỹ nhân. Lãnh Mộ Tuyết đưa ra điều kiện quá lớn. Vừa là vị trí cung chủ, vừa là một đời một kiếp phục thị. Người bình thường thật sự sẽ bị cuốn vào ngay. Trong lòng Diệp Thanh Vân cũng dao động vài cái. Suýt chút nữa đã đồng ý. Nhưng vào thời khắc mấu chốt, lý trí vẫn thắng dục vọng.
"Không được." Diệp Thanh Vân lắc đầu.
Lãnh Mộ Tuyết mặt lộ vẻ tuyệt vọng.
"Thật ra, Lãnh cung chủ có thể đã nhầm lẫn rồi." Diệp Thanh Vân lộ vẻ lúng túng.
"Ta chỉ là một phàm nhân, một chút tu vi cũng không có, hoàn toàn không phải là cái gì Thánh Nguyệt chi thể mà ngươi nói."
Phàm nhân? Không phải Thánh Nguyệt chi thể? Lãnh Mộ Tuyết căn bản không tin. Nàng chỉ tin những gì mình đã thấy. Nếu không phải là Thánh Nguyệt chi thể, làm sao có thể hấp thụ được lượng nguyệt hoa lực khổng lồ như vậy?
"Đúng rồi, ngươi vừa nói chấn hưng Nguyệt Thần Cung, thật ra không nhất định phải ta gia nhập." Diệp Thanh Vân đột nhiên nói.
Lãnh Mộ Tuyết ngẩn ra.
"Nguyệt Thần Cung của ngươi có khó khăn gì, ta có thể giúp đỡ đưa ra một chút ý kiến."
Bạn cần đăng nhập để bình luận