Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 408: Nhìn ngươi thế nào

Diệp Thanh Vân mua cả tòa trà lâu, đem tặng cho Hoàng Phúc Sinh. Cũng coi như là tặng cho Hoàng Phúc Sinh làm quà cưới. Bạn bè của Diệp Thanh Vân rất nhiều. Nhưng những người chân chính để Diệp Thanh Vân cảm thấy có thể bình đẳng kết giao, kỳ thật cũng không có mấy người. Bởi vì những người thường xuyên đến thăm Diệp Thanh Vân, một hai người đều là cao thủ các phe. Đừng thấy Diệp Thanh Vân cùng bọn hắn trò chuyện vui vẻ. Nhưng trên thực tế, Diệp Thanh Vân ban đầu vẫn cảm thấy mình thích hợp kết bạn với phàm nhân hơn. Dù sao, chính mình xét đến cùng cũng chỉ là một phàm nhân. Chỉ là vận khí hơi tốt một chút, tài năng đủ để những cao thủ kia đối với mình tương đối tôn trọng. Còn Hoàng Phúc Sinh, là một trong số ít bạn bè phàm nhân của Diệp Thanh Vân. Diệp Thanh Vân cũng rất thích kết bạn với hắn. Biết được Hoàng Phúc Sinh muốn thành hôn, Diệp Thanh Vân tự nhiên sẽ không keo kiệt. Một tòa trà lâu đối với Diệp Thanh Vân mà nói, không đáng kể chút nào. Nhưng đối với Hoàng Phúc Sinh mà nói, lại là một món quà cực kỳ nặng. Đây là Diệp Thanh Vân cố ý dặn dò, để chưởng quỹ trà lâu đừng làm ồn ào, đợi đến ngày Hoàng Phúc Sinh đón dâu thì hãy nói cho hắn. Mua xong trà lâu, Diệp Thanh Vân lặng lẽ rời đi. Diệp Thanh Vân lại mua một ít gà, vịt, ngỗng. Đương nhiên đều là còn sống. Diệp Thanh Vân chuẩn bị nuôi ít gà vịt ngỗng, đến lúc đó có thể tự cung tự cấp. Tránh việc suốt ngày chạy xuống núi. Gà thì thả rông trong rừng, dù sao dưới núi có Hữu Tuệ Không bọn họ trông coi, nếu gà chạy xuống thì tự nhiên sẽ có hòa thượng đưa chúng lên núi. Còn vịt cùng đại ngỗng, liền nuôi ở bên cạnh hồ bơi hậu viện. Có sẵn ao, không nuôi chút vịt, chút ngỗng thì thật sự là quá lãng phí. Mua xong gà vịt ngỗng, Diệp Thanh Vân lại thuê người đưa chúng lên núi. Diệp Thanh Vân còn phái người mua một đống lớn gạo và mì tạp hóa, đưa đến chùa miếu dưới núi. Tuy rằng Diệp Thanh Vân ngày thường coi mấy hòa thượng này như công cụ, nhưng vẫn đối xử với bọn họ không tệ. Chỉ là chưa trực tiếp mua hai con heo cho bọn họ giết thịt ăn. Sau một hồi mua sắm, Diệp Thanh Vân đột nhiên phát hiện. Hình như mình thật không có nhiều chỗ để xài tiền nha. Một đống lớn vàng kia, phải xài như thế nào đây? Ăn chơi giải trí, xài kiểu gì cũng không hết. Chỗ chắc chắn phải dùng, trừ khi có biến cố lớn, bằng không Diệp Thanh Vân cũng không có khả năng rời khỏi Phù Vân sơn. “Haizz, xem ra nhiều tiền cũng rất phiền não.” Diệp Thanh Vân thở dài, mang theo nỗi phiền não trở về Phù Vân sơn. Đến giữa sườn núi. Diệp Thanh Vân liếc nhìn bãi nhốt cừu. Suýt chút nữa đã trừng mắt rớt ra ngoài. Bãi nhốt cừu xảy ra chuyện lớn rồi! Con dê nhỏ sừng đỏ không biết thế nào, mà lại chạy ra khỏi bãi nhốt cừu. Còn dẫn theo những con cừu khác cùng chạy ra ngoài. Giờ phút này. Mấy con cừu đều đang quỳ xuống đất hành lễ với con dê nhỏ sừng đỏ. Giống như là đang quỳ lạy đại ca vậy. Diệp Thanh Vân hoa cả mắt. Hắn nghi ngờ liệu mình có bị ảo thuật hay không? Mấy con cừu này là tình huống gì đây? Mà khi thấy Diệp Thanh Vân đến, con dê nhỏ sừng đỏ vốn đang oai phong lẫm liệt khí phách hiên ngang lập tức nhảy trở về trong bãi nhốt cừu của riêng nó. Còn cực kỳ lanh lợi đóng kỹ cửa bãi nhốt cừu lại. Những con cừu khác không có trí tuệ như con dê nhỏ sừng đỏ, chúng nó từng con một mờ mịt đứng ở ngoài bãi nhốt cừu, không biết làm sao. Diệp Thanh Vân đen mặt. Hắn càng ngày càng nghi ngờ, liệu con dê nhỏ sừng đỏ này có phải là yêu thú hay không? Diệp Thanh Vân lùa những con cừu khác vào bên trong bãi nhốt cừu. Sau đó nhìn nhìn con dê nhỏ sừng đỏ. Nó đang dùng vẻ mặt vô tội nhìn Diệp Thanh Vân. Diệp Thanh Vân nghĩ một chút. Con này không thể ở lại đây nữa. Nhỡ đâu lại gây họa cho mấy con cừu khác thì sao? Mấy con cừu này đều là bảo bối của Diệp Thanh Vân mà. “Thôi được rồi, vẫn là đem ngươi nướng lên thôi.” Diệp Thanh Vân thuận miệng nói ra. Con dê nhỏ sừng đỏ sợ hãi đến hoảng hốt, lập tức run cầm cập cả lên. Diệp Thanh Vân nhấc nó lên rồi chạy đi, sau đó dẫn nó đến đỉnh núi. Rốt cuộc thì hắn cũng không đem con dê nhỏ sừng đỏ ra nướng ăn. Mà là ném con dê nhỏ cho thỏ và Tam Yêu. Diệp Thanh Vân kỳ thật đã biết thỏ và Tam Yêu đều là yêu thú, bất quá Diệp Thanh Vân không biết bọn chúng là yêu thú lợi hại cỡ nào. Chỉ cảm thấy là yêu thú rất bình thường. Còn con dê nhỏ sừng đỏ này, theo Diệp Thanh Vân phỏng đoán thì cũng là một tiểu yêu. Để thỏ bọn chúng xử lý thì chắc sẽ không có bất kỳ vấn đề gì. Thỏ và Tam Yêu nhìn thấy con dê nhỏ. Dê nhỏ cũng nhìn thấy bốn người bọn chúng. “Ngươi nhìn cái gì?” Thỏ rất không khách khí hỏi. Dê nhỏ nhếch miệng lên: “Nhìn ngươi đấy?” Thỏ lập tức trợn mắt. “Sao? Ngươi muốn đánh nhau hả?” Dê nhỏ lập tức dựng thẳng đầu lên: “Đánh thì đánh, ngươi nghĩ ta sợ ngươi sao?” “Ây ui uy, xem ta không đánh chết ngươi!” Thỏ cùng dê nhỏ trực tiếp đánh nhau. Sau đó…… Dê nhỏ mặt mũi bầm dập nằm bẹp trên đất, lông cừu trên người đều bị giật phải tả tơi. Trông rất thảm hại. Còn thỏ thì dương dương đắc ý, vẻ mặt người chiến thắng. “Đấu với thỏ gia ta, ngươi còn non lắm.” Thỏ đắc ý nói. Tam Yêu cũng đều thương hại nhìn con dê nhỏ sừng đỏ. Tuy rằng con dê nhỏ sừng đỏ này cũng là yêu tộc huyết mạch. Nhưng dù sao còn nhỏ, thực lực chưa tăng lên, huyết mạch càng chưa thức tỉnh. Sao có thể là đối thủ của thỏ đã đạt tới cảnh giới thông thiên từ sớm được? “Ngươi đừng đắc ý, ta mà lớn thêm chút đảm bảo đánh chết ngươi!” “Còn dám mạnh miệng? Ta lại cho ngươi hai bàn chân.” Lục quốc đại quân sau khi nghỉ ngơi một hồi, ba ngày sau lại lần nữa tiến công Lam Ngọc vương triều. Lần này bọn họ hiển nhiên cẩn trọng hơn nhiều, tránh việc lại rơi vào bẫy của Tư Mã gia. Tư Mã gia lần này ngược lại không bày ra âm mưu quỷ kế gì. Mà là bày tư thế, dàn trận chờ địch. Hai bên chính diện giao chiến một phen. Thương vong cũng không nhỏ. Nhưng cuối cùng Tư Mã gia vẫn là thắng thế hơn một chút. Bởi vì đại quân của Tư Mã gia, trong Lam Ngọc vương triều có thể có được nguồn tài nguyên vô tận. Hoàn toàn là lấy nhàn đợi mệt. Còn liên quân Lục Quốc thì tài nguyên không thể so sánh với Lam Ngọc vương triều. Hơn nữa đại quân Tư Mã gia chiếm cứ ưu thế địa hình, chính diện giao chiến cũng có thể đánh bại đại quân Lục Quốc. Nếu nói trận chiến trước, Tư Mã gia thắng là nhờ có yếu tố may mắn. Thì trận chiến này xem như đã đánh cho Lục Quốc hoàn toàn tỉnh ngộ. Đại quân của Tư Mã gia, tuy cũng là tập hợp lung tung mà thành. Nhưng chiến lực lại cực kỳ cường hãn. Thêm nữa điều binh khiển tướng vô cùng lão luyện. Rõ ràng là, phía Tư Mã gia tất nhiên có một vị người rất lợi hại chỉ huy. Liên tục thua hai trận, đại quân Lục Quốc tuy còn có thể tái chiến, nhưng lòng quân cũng đã đại loạn. Ngay trong đêm bại trận đó. Tư Mã gia lại chia đại quân làm bốn đạo, vào ban đêm theo bốn hướng đánh úp doanh trại đại quân Lục Quốc. Dạ tập! Đại quân Lục Quốc vừa nếm mùi thất bại, căn bản không ngờ ban đêm Tư Mã gia lại còn đến đánh lén. Lập tức toàn bộ doanh trại đại loạn. Sau một đêm. Đại quân Lục Quốc một trăm năm mươi mấy vạn người, chỉ còn lại hơn bốn mươi vạn người, chật vật rút lui. Sau trận chiến này, có thể nói là Lục Quốc đã tổn thương nguyên khí trầm trọng. Còn Tư Mã gia coi như triệt để đứng vững chân tại Lam Ngọc vương triều. Cùng lúc đó. Một đạo nhân mã khác của Tư Mã gia. Cũng lặng lẽ tiến đến Sương Nguyệt vương triều. Đạo nhân mã này không nhiều, chỉ có một vạn người mà thôi. Một vạn nhân mã này lặng lẽ tiến vào Sương Nguyệt vương triều. Như không có chút gợn sóng nào. Mà hai ngày sau. Đê đập Thiên Môn Hạp, ở biên giới Sương Nguyệt vương triều, một vết nứt cực kỳ khủng bố lặng lẽ xuất hiện. Lập tức vết nứt che kín toàn bộ đê đập!
Bạn cần đăng nhập để bình luận