Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1648 chướng ngại vật!

Chương 1648: Chướng ngại vật! Lão giả áo xanh cùng Viêm Như Tâm đều kinh hãi nhìn Diệp Thanh Vân. Chẳng phải đã bảo ngươi ngàn vạn lần cẩn thận sao? Sao ngươi lại trực tiếp xé cái Trấn Hồn Phù này rồi? “Không ổn rồi!” Lão giả áo xanh biến sắc. Hắn biết cái đạo âm tiên tinh hồn kia lợi hại đến mức nào. Dù bản thân là cường giả Kim Tiên, nhưng nếu giao đấu một đối một, ông ta cũng không chắc có thể áp chế được đạo âm tiên tinh hồn này. Lúc trước có thể bắt được nó cũng là nhờ Vạn Bảo Thương Hội nhiều lần hành động, giăng thiên la địa võng mới thành công. Trước đó, Vạn Bảo Thương Hội đã thất bại mấy lần rồi. Giờ Trấn Hồn Phù đã bị xé, dựa vào một cái Tỏa Hồn Kính, căn bản không thể giữ được âm tiên tinh hồn đó. Cái âm tiên tinh hồn kia chắc chắn sẽ thừa cơ lao ra! Đến lúc đó thì phiền phức lớn! Lão giả áo xanh vô cùng cảnh giác, lập tức kêu gọi cao thủ khác của Vạn Bảo Thương Hội đến tiếp ứng. Chuẩn bị cùng nhau ra tay, kịp thời trấn áp âm tiên tinh hồn khi nó trốn thoát, tránh gây ra náo loạn lớn hơn. Nhưng điều không ai ngờ tới là, sau khi Trấn Hồn Phù bị Diệp Thanh Vân xé, Tỏa Hồn Kính cũng không bộc phát ra động tĩnh dữ dội. Âm tiên tinh hồn đó cũng không thừa cơ xông ra. Mọi thứ đều rất yên ắng. Cứ như âm tiên tinh hồn bị phong trong kính không hề phát giác ra Trấn Hồn Phù đã bị gỡ. “Tại sao lại như vậy?” Lão giả áo xanh và Viêm Như Tâm đều tỏ vẻ nghi hoặc. Lúc này, cao thủ khác của Vạn Bảo Thương Hội cũng đã đến. Gồm cả bốn lão giả áo bạc xuất hiện trước đó trên đài, tổng cộng tám cường giả Huyền Tiên cảnh. Thêm lão giả áo xanh Kim Tiên này nữa. Đội hình này có thể nói là rất mạnh. Chỉ là để đối phó với một Trần Vân Hương Huyền Tiên đỉnh phong như vậy. Cũng có thể thấy Trần Vân Hương tuy là âm tiên Huyền Tiên cảnh nhưng chiến lực đủ sức so với Kim Tiên. Nếu không, Vạn Bảo Thương Hội đã không phải chuẩn bị một trận địa sẵn sàng nghênh chiến như vậy. Diệp Thanh Vân không để ý đến những người Vạn Bảo Thương Hội này, ánh mắt chỉ nhìn vào Tỏa Hồn Kính trong tay. “Lão tỷ? Lão tỷ?” “Là ngươi sao?” Diệp Thanh Vân khẽ gọi hai tiếng. Ngay sau đó, Tỏa Hồn Kính bỗng vỡ vụn. Rầm rầm! Mặt kính vỡ tan một chỗ. Tiếp đó, một bóng dáng nữ tử từ đó nổi lên. Váy đen áo đen, tóc dài rối tung. Toàn thân tỏa ra khí tức băng lãnh âm trầm. Chính là nữ quỷ Trần Vân Hương xa cách đã lâu! Đương nhiên. Bây giờ Trần Vân Hương đã không còn là nữ quỷ bám vào chùy như trước. Nàng sau khi phi thăng đến Trấn Nguyên Giới, dùng tiên khí rèn luyện quỷ thể, đã bước vào cảnh giới âm tiên. Hơn nữa, nàng còn nhiều lần đạt được cơ duyên ở Trấn Nguyên Giới, đạt tới cảnh giới Huyền Tiên đỉnh phong. “Chuẩn bị động thủ!” Lão giả áo xanh hét lớn. Tất cả mọi người đều nín thở chờ ra chiêu, sẵn sàng xuất thủ trấn áp bất cứ lúc nào. “Bái kiến công tử!” Ngoài dự đoán của mọi người, âm tiên này không hề nổi điên, ngược lại còn cúi đầu cung kính về phía tên thanh niên xấu xí kia. Vẻ cung kính tột độ. Cảnh tượng này khiến người của Vạn Bảo Thương Hội choáng váng. Ai nấy đều ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Âm tiên này không phải rất hung hãn sao? Trước kia bắt nàng còn tốn biết bao công sức. Sao giờ lại cung kính với người kia như vậy? Không thấy chút hung hãn nào? Trần Vân Hương vẻ ngoài bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng nàng đang vô cùng kích động và vui sướng. Trước kia trong hội đấu giá, nàng đã cảm nhận được khí tức của Diệp Thanh Vân. Cho nên mới thử xông ra khỏi Tỏa Hồn Kính nhưng không thành công. Giờ thì khác, cuối cùng nàng cũng gặp được Diệp Thanh Vân. Dù Diệp Thanh Vân dịch dung, giọng nói cũng có chút thay đổi, nhưng Trần Vân Hương biết, người này chính là Diệp Thanh Vân. Chắc chắn không sai! Dù sao thì Tuệ Không cũng đang ở bên cạnh Diệp Thanh Vân. “Lão tỷ, lâu rồi không gặp.” Diệp Thanh Vân nở nụ cười tươi rói. “A di đà phật!” Tuệ Không cũng nhìn Trần Vân Hương, vẻ mặt vui mừng. “Vân Hương đợi công tử đã lâu, hôm nay cuối cùng cũng đợi được công tử rồi!” Giọng của Trần Vân Hương vẫn điềm tĩnh, nhưng vẫn khó che giấu sự kích động trong lòng. “Ừm! Lão tỷ, chúng ta đi thôi!” Diệp Thanh Vân theo bản năng cầm lấy chùy, chợt kịp phản ứng, với thực lực của Trần Vân Hương hiện tại thì cũng không cần bám vào chùy nữa. Chỉ thấy Trần Vân Hương chủ động hóa thành một đạo quang hoa, bay vào trong chùy. Điều này khiến Diệp Thanh Vân không khỏi nở nụ cười. Đã lâu rồi không có cái cảm giác thân quen này. Trong lòng bỗng nhiên thấy yên ổn hơn không ít. “Tuệ Không, Lão Mai, chúng ta đi!” Diệp Thanh Vân xoay người rời đi. “Quý khách xin dừng bước.” Viêm Như Tâm vội vàng mở miệng gọi. “Còn việc gì?” Diệp Thanh Vân hơi dừng bước, quay đầu nhìn Viêm Như Tâm. “Còn chưa biết quý khách xưng hô như thế nào?” Viêm Như Tâm chủ động đến gần Diệp Thanh Vân, giọng nói mềm mại ngọt ngào như tơ. “Ha ha, bản tọa chính là Thiết Trụ lão tổ.” Viêm Như Tâm lộ vẻ kinh ngạc. Thì ra người này chính là Thiết Trụ lão tổ danh tiếng gần đây. Chỉ là không ngờ rằng, vị Thiết Trụ lão tổ này còn ghê gớm hơn so với danh tiếng. Tùy tiện có thể xuất ra mười bộ khôi lỗi Huyền Tiên. Mà dường như cũng quen biết với cô gái âm tiên này. "Người này chắc chắn có lai lịch không tầm thường!" Viêm Như Tâm thầm nghĩ. “Thì ra tôn giá chính là Thiết Trụ lão tổ, thất kính thất kính!” Viêm Như Tâm khom người hành lễ, váy đỏ tung bay, lộ ra một vòng đầy đặn. Diệp Thanh Vân cũng chỉ thoáng liếc nhìn qua, không nhìn nhiều. Mấy hạng người này không phải là người tốt! Huống chi Vạn Bảo Thương Hội này lại dám bắt Vân Hương lão tỷ của mình, còn coi là hàng hóa đem ra đấu giá. Điều này khiến Diệp Thanh Vân trong lòng rất khó chịu. Tự nhiên đối với người của Vạn Bảo Thương Hội cũng chẳng có sắc mặt gì tốt. “Còn có việc gì không?” Diệp Thanh Vân hỏi với vẻ không kiên nhẫn. “Đây là lệnh khách quý vĩnh cửu của Vạn Bảo Thương Hội ta!” Viêm Như Tâm lấy ra một tấm lệnh bài vàng óng. Mặt chính diện khắc hai chữ "Vạn bảo". Mặt sau thì là một chữ “Quý” sáng loáng. Lệnh khách quý vĩnh cửu! Chỉ những ai tiêu hơn trăm vạn tiên tinh tại Vạn Bảo Thương Hội mới có thể nhận được. Nói thẳng ra. Chính là đồ chơi cho kẻ có tiền. Diệp Thanh Vân nhìn thoáng qua lệnh khách quý vĩnh cửu này rồi lại cười khẩy. Cũng không nhận. Trực tiếp quay người rời đi. Để lại một Viêm Như Tâm kinh ngạc, cùng lão giả áo xanh và đám cao thủ thương hội. “Người này, dường như có chút địch ý với Vạn Bảo Thương Hội ta.” Lão giả áo xanh chau mày nói. Viêm Như Tâm thở dài: "Chỉ tiếc người này cũng sống không lâu." "Một khi hắn rời khỏi Thiên Khuyết Tiên Thành, người của Lăng Tiên Thành và Thần Đăng Cốc chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn." “Lão tổ tiền bối, lúc này rời khỏi Thiên Khuyết Tiên Thành, e rằng sẽ gặp nguy hiểm đấy.” Mai Trường Hải thấy Diệp Thanh Vân đi thẳng về hướng cửa thành liền lên tiếng nhắc nhở. “Lão Mai.” Diệp Thanh Vân nhìn Mai Trường Hải. “Ngươi cứ ở lại Thiên Khuyết Tiên Thành trước.” Mai Trường Hải hơi giật mình. “Chờ ta về đến Thủy Nguyệt Tông rồi, ta sẽ gửi tin cho ngươi trở về sau.” Mai Trường Hải hiểu ra. Bản thân sẽ liên lụy đến Diệp Thanh Vân và Tuệ Không. Thà cứ ở lại trong thành, chờ hết nguy hiểm rồi trở lại Thủy Nguyệt Tông. “Lão tổ tiền bối...” Mai Trường Hải vô cùng áy náy. Thực lực của bản thân quá yếu, đi theo bên cạnh Diệp Thanh Vân cũng chẳng giúp được gì. Mai Trường Hải chỉ có thể tạm ở lại trong thành. Diệp Thanh Vân liền cùng Tuệ Không rời khỏi Thiên Khuyết Tiên Thành trước. Vừa ra khỏi Thiên Khuyết Tiên Thành, Tuệ Không liền nhìn Diệp Thanh Vân. “Thánh tử, để tiểu tăng đi đầu mở đường.” Diệp Thanh Vân nhếch miệng cười. “Đường này cũng không dễ đi đâu, chướng ngại vật e rằng không chỉ có một đâu.” Tuệ Không cũng nở nụ cười. “Dù cho ngàn khó vạn hiểm, tiểu tăng cũng không sợ.” “Vậy thì đi thôi, vừa hay ta cũng lâu rồi không chém người.” Diệp Thanh Vân vỗ túi trữ vật. Dao phay dẫn đầu bay ra. Ngay sau đó, chùy cũng được giữ trong tay Diệp Thanh Vân. Tay trái dao, tay phải chùy! Đã lâu rồi Diệp Thanh Vân mới trở lại hình thái chiến đấu song binh khí! “Đi!” Hai người lập tức xuất phát, hướng về phía Thủy Nguyệt Tông bay đi. Chưa đến thời gian một nén nhang. Đối diện đã có ba người gào thét lao tới. Người cầm đầu là một thiếu niên mặc hắc bào, mặt mũi âm trầm, sát khí nghiêm nghị. Chính là Lâm Trần! Hồ Kiếm Sơn và Chu Khang Khẩn theo sát phía sau. Ngoài ra, phía sau Diệp Thanh Vân và Tuệ Không cũng xuất hiện một đám người khác. Tổng cộng có năm người. Đều mặc trường bào có hoa văn lửa, cầm đầu là một thanh niên cao lớn, giữa lông mày có một ấn ký ngọn lửa, tay cầm một cây trường thương vàng. Oai phong lẫm liệt, khí khái phi phàm. Còn ở một phương khác, một người cầm quạt xếp, nam tử tuấn lãng phiêu dật chậm rãi bay đến, phía sau là một lão tăng mặc áo bào đen. Còn có hơn mười mỹ nữ dung mạo xinh đẹp vây quanh. Rõ ràng là Đoàn Gia nhị công tử Đoàn Ngọc. Lăng Tiên Thành! Kim Đỉnh Đoàn Gia! Thần Đăng Cốc! Ba thế lực vậy mà cùng lúc xuất hiện ở đây. Dường như mục tiêu đều là Diệp Thanh Vân! Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, khi nhìn thấy trận thế này, Diệp Thanh Vân cũng không khỏi căng thẳng trong lòng. Nhưng vẻ ngoài, hắn vẫn không hề bận tâm. Cứ như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay hắn. “Ha ha, thật là náo nhiệt.” Diệp Thanh Vân cười nhạt một tiếng, ánh mắt liếc nhìn ba phe nhân mã. “Lập tức giao đồ vật ra đây, ta sẽ tha cho ngươi một con đường sống!” Lâm Trần chỉ thẳng vào Diệp Thanh Vân, miệng nghiêm nghị quát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận