Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1175: Ngọa tào có treo

Chương 1175: Ngọa Tào, có gian lận!
Cái chưởng này, lực đạo rất mạnh, đánh Mục Dương Tử bước chân loạng choạng. Cũng phải nhờ Mục Dương Tử tu vi cao thâm, cái chưởng này vẫn chưa làm hắn bị thương. Nhưng lúc này Kiếm Thiên Minh và Tuệ Không, cũng giống như bị người khống chế, trong mắt xoáy nước vẫn còn, hơn nữa điên cuồng ra tay với Mục Dương Tử. Mục Dương Tử hết sức bất đắc dĩ. Hắn không dám ra tay tàn độc, rất sợ làm bị thương Tuệ Không và Kiếm Thiên Minh. Có điều, Tuệ Không và Kiếm Thiên Minh lại không quan tâm, sát chiêu liên tục xuất, hoàn toàn muốn dồn Mục Dương Tử vào chỗ chết. Mục Dương Tử khổ không thể tả, một mặt muốn khống chế, tránh làm bị thương hai người, một mặt vừa phải ứng phó thế công của Tuệ Không và Kiếm Thiên Minh, trong nhất thời căn bản không thể thoát ra để đi tìm người đang âm thầm làm phép.
Trốn ở góc phòng, Diệp Thanh Vân thấy choáng váng. Mẹ kiếp! Kiếm Thiên Minh và Tuệ Không sao đột nhiên lại ra tay với Mục Dương Tử rồi? Bị điên rồi à? Nhưng nghĩ lại, không đúng! Hai người bọn hắn tám chín phần mười là bị khống chế. Giống như trước ở Thư Hương Long Viện, trúng cái văn tự trận pháp kia. Chỉ là lần này, bọn hắn xuất liên tiếp người cũng không phát hiện, tình thế đã trở nên không hay như vậy rồi. Có vẻ lợi hại đó! Trong lòng Diệp Thanh Vân lẩm bẩm.
Đại Mao lại muốn ngẩng đầu ra ngoài xem, kết quả bị Diệp Thanh Vân tay sắt không thương tiếc đè xuống. Dường như rất sợ Đại Mao vừa ló đầu, đầu chó của nó sẽ không còn.
Một đoàn sương mù đen đột nhiên nuốt trọn phi thuyền. Mà Mục Dương Tử ở nơi không xa thấy thế, đã không kịp ngăn cản. Hắn bị Tuệ Không và Kiếm Thiên Minh làm cho không còn cách nào, chỉ có thể trong tình huống không gây thương tổn đến hai người mà tận khả năng chế phục bọn họ. Nhưng việc này sao có thể đơn giản làm được? Kiếm Thiên Minh và Tuệ Không cũng không phải là người tầm thường. Hai người bị khống chế, hoàn toàn như phát điên mà ra tay với hắn. Mục Dương Tử nhất thời nửa khắc, là thật không làm gì được hai người này.
“Xem ra người âm thầm ra tay kia nhắm vào Diệp Cao Nhân.” Trong lòng Mục Dương Tử đã có dự đoán.
Mà khi ý thức được điều này, Mục Dương Tử đột nhiên thả lỏng tinh thần. Thậm chí...... Có chút đồng tình với kẻ âm thầm ra tay. Ngươi nói ngươi không đối ai ra tay lại nhất định phải xuống tay với Diệp Cao Nhân? Diệp Cao Nhân là hạng người nào? Thánh nhân còn khó mà lường được. Huống chi...... con chó vàng kia cũng ở bên cạnh Diệp Cao Nhân. Điều này quá kinh khủng rồi.
Cùng lúc đó.
Dưới màn sương mù đen bao phủ phi thuyền, trước mắt Diệp Thanh Vân xuất hiện một con quạ đen, có chút ngây người. Quạ đen đứng lơ lửng trên không, trong mắt lóe lên xoáy nước, đang nhìn chằm chằm Diệp Thanh Vân.
"Ừ?"
Quạ đen đột nhiên phát ra âm thanh nghi hoặc.
"Vì sao ngươi không trúng ảo thuật của ta?"
Diệp Thanh Vân nhìn ngó xung quanh.
"Ờ, vị quạ đen ca này, ngươi đang nói chuyện với ta à?"
Nghe thấy Diệp Thanh Vân vẫn còn nói chuyện được, quạ ẩn càng thêm khẳng định người này không trúng ảo thuật của mình. Nhưng điều này thật kỳ lạ. Ảo thuật của mình cực kỳ lợi hại, chiếm được chân truyền của sư tôn Âm Cốt lão nhân, cho dù là cường giả bán thánh cảnh, một khi sơ ý, cũng sẽ trúng ảo thuật của mình. Người trước mắt thế mà không bị ảnh hưởng chút nào?
"Xem ra người này thật sự không tầm thường, có khả năng đơn giản ngăn cản ảo thuật của ta." Quạ ẩn ngầm nói trong lòng.
"Diệp Thanh Vân, hôm nay là ngày giỗ của ngươi rồi." Quạ ẩn lại lần nữa mở miệng. "Trước khi chết, ngươi còn có gì muốn nói?"
Diệp Thanh Vân nghe thấy lời này, thần sắc trở nên cổ quái. Người ta nói kẻ ác chết vì nói nhiều. Vị quạ đen ca này cũng mắc phải cái tật xấu này. Ngươi nói ngươi đến giết ta, còn hỏi ta trước khi chết có gì muốn nói? Sao? Ta nói ta không muốn chết, ngươi sẽ tha cho ta à? Cái này không phải nói nhảm sao. Căn bản không phải một sát thủ chuyên nghiệp! Nếu là Diệp Thanh Vân ta, lúc đi giết người, căn bản sẽ không nói nhiều với ngươi, trực tiếp giơ tay chém xuống, như vậy mới gọi là chuyên nghiệp!
"ờ, ta muốn biết ai sai ngươi đến giết ta?" Diệp Thanh Vân hỏi như vậy.
"Tự nhiên là người muốn giết ngươi." Quạ ẩn trả lời.
Diệp Thanh Vân: “……” Ngươi đang đùa ta đấy à? Ta đương nhiên biết là người muốn giết ta rồi. Ta chỉ muốn biết người này là ai thôi mà.
"Quạ đen ca, có việc gì cứ từ từ nói, oan gia nên cởi không nên buộc, chi bằng ngươi thả ta, ngày khác ta sẽ đến tận cửa cảm ơn?" Diệp Thanh Vân mặt không đổi sắc nói.
"Thả ngươi một con ngựa?" Quạ ẩn nghe vậy, không khỏi có chút trêu tức. "Thật ra cũng không phải là không được."
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy con quạ đen ban đầu đột nhiên biến thành ba con. Ba con quạ đen giống nhau y hệt, cứ vậy bay lơ lửng trước mặt Diệp Thanh Vân.
"Chỉ cần ngươi tìm ra chân thân của ta là con quạ đen nào, ta sẽ tha cho ngươi không chết." Quạ ẩn nói như vậy.
Thần sắc của Diệp Thanh Vân càng thêm cổ quái. Ngay cả Đại Mao cũng lộ vẻ bất đắc dĩ. Được thôi! Tên này còn chơi trò. Diệp Thanh Vân có chút phẫn nộ. Sĩ có thể giết chứ không thể nhục! Ngươi cố ý chơi ta đúng không? Vậy ta liền...... Tìm ra chân thân của ngươi xem sao! Nhỡ đoán đúng thì có thể được tha chết còn gì.
Diệp Thanh Vân nhìn ba con quạ đen giống hệt nhau, căn bản không thể nhận ra khác biệt. Chỉ có thể tùy tiện chỉ vào con quạ đen bên trái.
"Con này!"
Con quạ đen bên trái tức khắc lộ ra một tia vẻ kinh ngạc.
Quạ ẩn ngẩn ngơ. Người này thế mà đoán đúng rồi? Chuyện này thật khiến quạ ẩn không thể ngờ được. Vốn định trước khi giết Diệp Thanh Vân, sẽ chơi đùa đối phương một phen, không ngờ đối phương lại may mắn như vậy.
"Ha ha, vận khí ngươi không tệ." Quạ ẩn lúc này mở miệng. "Bất quá, ngươi còn phải đoán thêm hai lần."
“Hả?”
“Nếu đoán đúng cả ba lần, ta sẽ tha cho ngươi một mạng.”
“Được thôi……”
Ba con quạ đen biến đổi vị trí.
“Đến đoán đi.”
Diệp Thanh Vân nhíu mày, rồi chỉ vào con quạ đen bên phải.
“Con này!”
Quạ ẩn: “???” Diệp Thanh Vân lại đoán đúng rồi. Con quạ đen bên phải đúng thật là chân thân của quạ ẩn.
"Được lắm, lại đoán lần nữa!" Trong lòng quạ ẩn có chút không bình tĩnh rồi. "Ta không tin hắn cuối cùng vẫn đoán đúng!"
Ba con quạ đen tiếp tục biến đổi vị trí.
“Đến đoán!”
“Con này!” Diệp Thanh Vân không chút do dự, lại chỉ vào con quạ đen bên phải.
Quạ ẩn người hôn mê. Mẹ kiếp! Có gian lận! Người này có gian lận! Sao có thể ba lần đều đoán trúng chân thân của mình?
"Quạ đen ca? Ta có phải đã đoán đúng cả ba lần rồi không?" Diệp Thanh Vân hết sức cẩn thận hỏi.
Quạ ẩn trên mặt lộ ra một chút gật đầu.
"Lại chơi đi!"
“Còn chơi nữa?”
“Không sai, nếu ngươi muốn sống sót thì đoán thêm năm lần!”
"Thôi được rồi..." Diệp Thanh Vân hết nói nổi rồi. Cảm giác tên này cũng là kẻ vô lại. Nhưng không sao. Diệp Thanh Vân ta...... cũng là vô lại mà!
Quạ ẩn lại lần nữa phân ra hai quạ đen, tổng cộng thành năm con quạ đen.
“Đến đoán đi!” Quạ ẩn giận nói.
Diệp Thanh Vân gãi đầu, tiện tay chỉ một con.
“Con này.”
"Lại chơi!"
“Con này!”
“Lại đoán!!!”
“……”
Liên tiếp đoán hơn mười lần. Mỗi một lần, chân thân của quạ ẩn đều bị Diệp Thanh Vân dễ dàng chỉ ra.
Quạ ẩn điên rồi, trực tiếp bạo nộ.
“Cho ta đi chết!!!”
Quạ ẩn cũng không lãng phí thời gian nữa, tất cả quạ đen đều biến mất, để lộ ra chân thân của quạ ẩn. Một bàn tay khô gầy, bay thẳng đến đầu Diệp Thanh Vân đánh tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận