Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1551 nghịch thiên cơ duyên!

Chương 1551: Cơ duyên nghịch thiên!
"Đây là chuyện gì?" Thanh Loan Yêu Thánh nhìn đám cường giả Trung Nguyên ở đây, mỗi người trên thân đều xuất hiện ánh sáng kỳ dị, không khỏi lộ vẻ kinh ngạc.
"A di đà Phật, đây tự nhiên là thủ bút của Thánh Tử." Tuệ Không một mặt bình tĩnh nói.
"Diệp công tử?" Thanh Loan Yêu Thánh có chút mờ mịt.
Có điều nàng cũng không thấy Diệp Thanh Vân đã làm gì.
Hơn nữa, những ánh sáng trên người cường giả Trung Nguyên này rất bất phàm, dường như là một loại cảm ngộ đại đạo đặc biệt.
Với thủ đoạn như vậy, Diệp Thanh Vân làm thế nào mà được?
"Chúng ta rời khỏi đây trước đi, tránh làm phiền đến bọn họ." Tuệ Không nói.
Thanh Loan Yêu Thánh gật đầu, sau đó cùng Tuệ Không rời khỏi sân.
Ngay sau khi Tuệ Không và Thanh Loan Yêu Thánh rời đi, đám người trong viện đã đồng loạt ngồi xếp bằng trên mặt đất.
Trên thân các Thánh Nhân Bách Gia đều có một đạo ánh sáng màu xanh nhạt lúc ẩn lúc hiện.
Ánh sáng màu xanh này trông có vẻ bình thường, nhưng chỉ có cường giả chân chính mới nhận ra, ánh sáng màu xanh này ẩn chứa cảm ngộ đại đạo đặc biệt.
Còn cặp huynh đệ Vân Vô Tương, Phong Vô Ngấn thì lại khác với những người khác.
Lượn lờ trên người hai người bọn họ là một luồng kiếm ý màu tím.
Luồng kiếm ý màu tím này không ngừng biến hóa, dường như đang diễn luyện một loại thần thông kiếm đạo vô thượng cho Vân Vô Tương và Phong Vô Ngấn.
Đặc biệt nhất là Nhan Chính!
Trên người hắn không có ánh sáng màu xanh của các Thánh Nhân Bách Gia, cũng không có kiếm ý màu tím của Vân Vô Tương, Phong Vô Ngấn.
Trên thân Nhan Chính chỉ có một luồng khí tức thuần khiết, ôn hòa.
Tiên thiên chi khí!
Chỉ có tiên thiên linh bảo mới có tiên thiên chi khí, giờ phút này lại xuất hiện trên người một người đọc sách như Nhan Chính.
Đồng thời, luồng tiên thiên chi khí này và chính khí Nho gia của Nhan Chính đang dần dần dung hòa vào nhau.
Không còn phân biệt!
Tiên thiên chi khí là thứ mà sinh linh không thể tu luyện ra được.
Cũng khó có thể thu được thông qua những phương thức khác.
Chỉ có những bảo vật được thiên địa ý chí giao phó, được thiên địa bồi dưỡng thành thì mới có tiên thiên chi khí.
Đây cũng là lý do vì sao tiên thiên linh bảo lại cường đại đến thế.
Nhưng Nhan Chính lúc này lại phá vỡ thiết luật rằng nhục thể không thể có được tiên thiên chi khí.
Trong cơ thể tự nhiên xuất hiện tiên thiên chi khí.
Đây là một cơ duyên vô thượng!
Thời khắc này, Nhan Chính chìm đắm trong một loại huyền diệu không thể nào diễn tả được.
Ý thức của hắn dường như đã hòa làm một với vùng thiên địa này.
Có thể cảm nhận được mọi động tĩnh trong thiên địa.
Dù là một bông hoa phiêu động ngoài mười vạn dặm.
Dù là cát chảy dưới đáy biển sâu.
Hoặc là chim vỗ cánh trên vách đá.
Nhan Chính đều có thể cảm nhận rõ ràng.
Không phải bằng mắt thường nhìn thấy.
Mà là một loại trải nghiệm trong tâm thần.
Tất cả những sách thánh hiền đọc từ trước đến nay cũng không bằng loại thể ngộ mà giờ phút này mang lại cho Nhan Chính nhiều lợi ích lớn như vậy.
Nhưng chính vì Nhan Chính đã từng đọc sách, đi qua con đường này mà mới tạo nên thành tựu hiện tại cho Nhan Chính.
Tiên thiên chi khí là cơ duyên.
Mà nền tảng để Nhan Chính có được cơ duyên này chính là sự tích lũy trước đây của Nhan Chính.
Hắn không phải người tu luyện.
Không có bất kỳ tu vi nào bên mình.
Chỉ có một chút Hạo Nhiên chi khí trong lồng ngực.
Nhưng con đường mà Nhan Chính đi, lại là con đường siêu thoát chân chính và xác thực nhất giữa vùng thiên địa này.
Cho dù là dựa vào sức mạnh của ngũ đại thánh thú để thành tiên.
Hay là ngưng tụ ngũ đại linh châu để thành tiên.
Đều là tự mở ra lối đi riêng.
Mà đại đạo thành tiên chân chính, chỉ có Nhan Chính tự mình đi ra.
Thời khắc này, một khi tiên thiên chi khí dung hợp hoàn toàn với hắn, Nhan Chính chính là người duy nhất được vùng thiên địa này tán thành, đặt chân vào cảnh giới Tiên Nhân.
Đồng thời, trong cơ thể Nhan Chính còn có một sợi bản nguyên thiên địa lấy được từ Huyền Uyên Cổ Thành.
Một sợi bản nguyên thiên địa này trở thành cầu nối giữa Nhan Chính và vùng thiên địa này.
Vừa giao cho Nhan Chính tiềm lực to lớn, cũng vừa trở thành trợ lực lớn nhất giúp Nhan Chính đặt chân vào cảnh giới Tiên Nhân.
Cùng lúc đó.
Trong một tế vân xuyên, Mộ Dung Phong áo lam đang khoanh chân tĩnh tọa.
Trước mặt hắn trưng bày một kiện tiên thiên linh bảo.
Mộ Dung Phong đang cố gắng hấp thụ tiên thiên chi khí trong bảo vật để trị thương cho mình.
Chỉ có người thành tiên mới có thể dựa vào tiên khí để cưỡng ép luyện hóa tiên thiên chi khí.
"Hửm?" Đúng lúc này, Mộ Dung Phong chợt giật mình.
Dường như cảm nhận được điều gì đó.
"Khí tức này...đại đạo thành tiên?" Sắc mặt Mộ Dung Phong lập tức biến đổi, đứng dậy ngay.
"Chuyện đó không thể nào! Vùng thiên địa này không thể có Tiên Nhân mới đúng!"
"Sao lại có khí tượng đại đạo thành tiên xuất hiện?"
"Chết tiệt! Rốt cuộc là ai?"
Mộ Dung Phong không chỉ tức giận mà còn sinh ra một loại sợ hãi đối với điều chưa biết.
Hắn vốn cho rằng vùng thiên địa này căn bản không có cường giả nào đáng để mình bận tâm.
Ngay cả một Địa Tiên cũng không có.
Bản thân tuy bị thương nhưng không có Tiên Nhân tồn tại, thì mình sẽ không gặp bất cứ nguy hiểm nào.
Nhưng bây giờ.
Mộ Dung Phong cảm nhận được khí tức đại đạo thành tiên, tám chín phần mười là có người đang thành tiên.
Điều này khiến Mộ Dung Phong trong lòng lập tức thấy sợ hãi.
Nếu trong vùng thiên địa này có Tiên Nhân, vậy là đủ để uy hiếp hắn.
Hơn nữa.
Mộ Dung Phong cũng không thể xác định liệu giữa vùng thiên địa này có còn Tiên Nhân nào khác tồn tại hay không?
Một khắc sau.
Mộ Dung Phong bay thẳng đến biên giới một tế vân xuyên, sắp bay ra khỏi một tế vân xuyên.
"Không được! Ta không thể ra ngoài từ đây được!" Mộ Dung Phong sợ hãi cả kinh, thân hình cứng rắn dừng lại.
"Nếu ta ra ngoài, chỉ sợ sẽ bị người đang thành tiên kia phát giác!"
Nghĩ đến đây, Mộ Dung Phong liền lập tức vận chuyển tiên pháp, áp chế khí tức của bản thân đến cực hạn.
Đồng thời cấp tốc trốn vào chỗ sâu của một tế vân xuyên...
Trong đình viện.
Tất cả mọi người dường như vừa tỉnh dậy từ trong mộng.
Nhao nhao mở mắt.
Các Thánh Nhân Bách Gia ngạc nhiên phát hiện, mỗi người đều có sự tăng lên rất lớn.
Mục Dương Tử và những người khác vốn chỉ có tu vi Thánh Nhân hai ba tầng.
Giờ phút này đều đã đạt đến Thánh Nhân tứ trọng.
Còn Thuật Thánh vốn đã có tu vi Thánh Nhân tứ trọng, thì lại càng nhảy vọt tấn thăng lên Thánh Nhân ngũ trọng.
Về phần Thánh Tiêu Tử vốn là Thánh Nhân ngũ trọng, tuy tu vi không có thay đổi rõ rệt.
Nhưng trong hồn phách của nàng lại có thêm một hạt giống.
Tiên chủng!
Nếu có Tiên Nhân Trấn Nguyên Giới ở đây, chắc chắn sẽ biết được tiên chủng này có ý nghĩa như thế nào.
Có được tiên chủng thì đồng nghĩa với việc người này trong tương lai nhất định có thể thành tiên.
Đồng thời, cấp độ tiên chủng càng cao thì tiền cảnh sau khi thành tiên sẽ càng rộng mở.
Việc cấy tiên chủng vào trong hồn phách là thủ đoạn của các đại thế lực Tiên Tông ở Trấn Nguyên Giới.
Tiên Nhân tầm thường căn bản không có năng lực này.
Tuy nhiên, tiên chủng tuy có thể giúp thành tiên nhưng cũng cần bản thân không ngừng tu luyện để tiên chủng lớn mạnh.
Nếu lười biếng tu luyện, chỉ trông chờ tiên chủng tự trưởng thành thì không chỉ mất thời gian rất dài.
Mà tinh hoa của tiên chủng cũng sẽ bị bào mòn theo thời gian.
Đến lúc đó cho dù thành tiên, cũng chỉ có thể là một Địa Tiên bình thường, sau này muốn tăng lên tu vi Tiên Nhân cũng sẽ trở nên khó khăn hơn bình thường.
Nói tóm lại, tiên chủng tuy tốt nhưng cũng không thể hoàn toàn ỷ lại vào tiên chủng, nỗ lực của bản thân cũng cần thiết không kém.
Nếu không thì tiên chủng ngược lại sẽ trở thành sự hạn chế lớn nhất.
Thánh Tiêu Tử có thể cảm nhận được trong hồn phách của mình có thêm thứ gì đó, nhưng nàng cũng không biết đây là tiên chủng, chỉ cảm thấy thứ thêm vào này hẳn là không có chỗ xấu gì đối với mình.
Hai huynh đệ Phong Vô Ngấn và Vân Vô Tương cũng thu hoạch được rất lớn.
Kiếm khí toàn thân hai người đều tràn đầy, gần như muốn tràn ra.
Đây là dấu hiệu kiếm đạo sắp đột phá!
Hai huynh đệ không kịp bái tạ Diệp Thanh Vân, vội cùng nhau bay khỏi Thái Huyền phủ, đi tìm một nơi thích hợp để hai người thuận lợi đột phá.
Hai huynh đệ tin chắc, lần đột phá này, thực lực kiếm đạo của bọn họ, không nói là đuổi kịp ba vị trí đầu của Kiếm Tôn.
Ít nhất cũng có thể so cao thấp với Kiếm Tôn thứ tư và thứ năm.
Đương nhiên, hai người từ lâu đã buông bỏ chấp niệm xếp hạng Kiếm Tôn, một lòng say mê kiếm đạo.
Chỉ cầu đời này có thể đi càng xa hơn trên con đường kiếm đạo.
Nhan Chính là người cuối cùng đứng dậy.
Khi hắn mở mắt, các Thánh Nhân ở đây chỉ cảm thấy thiên địa chi lực đều dường như dừng lại một lát.
Nhan Chính cũng không thành tiên.
Không phải vì tích lũy của hắn không đủ, cũng không phải cơ duyên có được không đủ thâm hậu.
Mà là trong lòng Nhan Chính, còn có một vài chuyện mà mình chưa thông suốt.
Nhưng đây cũng không phải là vấn đề lớn.
Nhan Chính đã đi được 99 bước rồi, chỉ còn một bước cuối cùng nữa mà thôi.
Sớm muộn cũng sẽ bước vào!
Mọi người nhìn về phía Nhan Chính, trong lòng đều có chút hâm mộ.
Bọn họ đều nhìn ra được, Nhan Chính mới là người có thu hoạch lớn nhất trong số mọi người.
Đồng thời đã đi trước bọn họ.
Sắp siêu thoát thành tiên!
"Đây đều là cơ duyên vô thượng do Diệp Cao Nhân ban cho chúng ta!"
"Diệp Cao Nhân quả nhiên là quỷ thần khó lường, đơn giản không thể tưởng tượng."
"Chúng ta chịu ơn huệ của ngài, thật sự là quá lớn!"
Tâm trạng mọi người rất phức tạp, vừa vô cùng kính nể, cảm kích Diệp Thanh Vân, cũng vừa cảm thấy nhóm người mình chịu ân đức quá lớn.
Thậm chí có chút sợ hãi.
Giờ phút này, đám người cùng nhau nhìn về phía nhà xí.
Diệp Thanh Vân vẫn chưa ra.
Nhưng có thể mơ hồ nghe thấy một chút tiếng ào ào.
"Diệp Cao Nhân cố ý như vậy, ngài ấy luôn luôn khiêm tốn làm việc, chúng ta chỉ cần trong lòng ghi nhớ ân của Diệp Cao Nhân, không cần nói lời cảm tạ trước mặt, như thế ngược lại sẽ làm Diệp Cao Nhân không vui." Mục Dương Tử nói với mọi người.
Đám người nghe xong, như thể rất có lý, nhao nhao gật đầu.
Mục Dương Tử có chút đắc ý.
Đây đều là hắn học được từ Tuệ Không.
Nhưng Mục Dương Tử tự mình biết, hỏa hầu của mình vẫn còn kém xa, căn bản không bằng ba thành của Tuệ Không!
Mọi người lập tức nhao nhao rời đi.
Trong viện không có ai.
Mà lúc này Diệp Thanh Vân ở trong nhà xí, cũng không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Hắn cảm thấy mình có thể bị đau bụng.
Đau một trận dài! Đúng là nhẹ nhàng vui vẻ hả dạ.
Bụng không đau, đang nghĩ đến việc lấy giấy lau mông.
Nhưng nhìn quanh thì thấy.
Trong nhà xí thế mà không có giấy.
Lại đưa tay vào túi trữ vật tìm, cũng không có giấy dùng lau mông.
Diệp Thanh Vân lập tức hoảng hốt.
Không phải chứ? Chuyện này cũng có thể không có giấy sao?
"Tuệ Không, đưa cho ta ít giấy vào đây!"
"Tuệ Không? Tuệ Không?"
"Có ai không? Có ai ở bên ngoài không?"
"Cứu mạng a! Ta cần giấy a!"
Diệp Thanh Vân gọi nửa ngày, bên ngoài một chút đáp lại đều không có.
"Không phải chứ? Người này đều đi đâu rồi?"
Diệp Thanh Vân mặt đầy bất đắc dĩ.
Cái này phải làm thế nào?
Ngay lúc Diệp Thanh Vân chuẩn bị bỏ mặc mọi thứ.
Cửa nhà xí mở ra.
Diệp Thanh Vân lập tức như thấy được cứu tinh.
Chỉ thấy một cái đầu chó chui vào từ bên ngoài.
Trong miệng còn ngậm một bó giấy.
"Hàng da!" Diệp Thanh Vân cảm động đến phát khóc.
"Đến thời khắc mấu chốt, vẫn là phải dựa vào ngươi a!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận