Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 375: Lấy ra a ngươi

Chương 375: Lấy ra a ngươi!
Diệp Thanh Vân nghe thấy động tĩnh phía sau lưng liền quay lại nhìn. Một người mặc áo đen, đội nón lá đang đứng đó, trông rất thần bí. Diệp Thanh Vân nhìn người áo đen, người áo đen cũng nhìn chằm chằm vào Diệp Thanh Vân.
“Ngươi nhìn cái gì?” Diệp Thanh Vân hỏi.
Người áo đen không đáp lời.
“Ngươi từ đâu tới?” Diệp Thanh Vân lại hỏi.
Người áo đen vẫn im lặng.
“Ngươi là người câm à?” Người áo đen: “......” Diệp Thanh Vân thấy hắn vẫn không nói gì, không khỏi lộ ra vẻ đồng cảm: “Thì ra là người câm, khó trách ăn mặc kiểu này không dám gặp ai.”
Ánh mắt người áo đen trở nên lạnh lùng: “Ta không phải người câm.” Diệp Thanh Vân giật mình: “Ra là ngươi biết nói chuyện, vậy sao nãy giờ không mở miệng.” Người áo đen đánh giá Diệp Thanh Vân một hồi, xác định Diệp Thanh Vân chỉ là một phàm nhân không có tu vi, lập tức trong lòng khinh thường: “Chỉ là một phàm nhân nhỏ bé, lại dám vô lễ với ta!”
Người áo đen trực tiếp lấy ra Tang Hồn Phiên: “Tuy đã có chín ngàn chín trăm chín mươi chín linh hồn phàm nhân, nhưng thêm một mình ngươi cũng chẳng sao.” Người áo đen vung Tang Hồn Phiên, tức khắc từng đợt sương mù đen trào ra, bao phủ Diệp Thanh Vân vào bên trong.
“Cái quỷ gì vậy?” Diệp Thanh Vân lập tức không nhìn thấy gì, bốn phương tám hướng đều là sương mù đen kịt. Trong sương mù đen còn truyền đến những âm thanh kỳ quái.
Đại Mao vẫn ngồi bên cạnh Diệp Thanh Vân, không có bất kỳ phản ứng nào.
Sương mù đen nhanh chóng tan đi.
Người áo đen tập trung nhìn vào. Lập tức ngây người. Tại sao tên phàm nhân kia vẫn đứng yên không sao cả vậy?
Diệp Thanh Vân cũng quái lạ nhìn người áo đen. Tên này vừa rồi có phải là đã thả ra một làn khói không? Hắn muốn làm ta nghẹt thở hả?
Người áo đen nhìn Tang Hồn Phiên của mình, rồi lại nhìn Diệp Thanh Vân đối diện. Hắn không tin vào mắt mình, lại tiếp tục vung Tang Hồn Phiên.
Sương mù đen lại xuất hiện. Một lần nữa bao phủ Diệp Thanh Vân cùng Đại Mao. Lần này, sương mù đen đến nhanh mà đi cũng nhanh. Nó chỉ đảo qua người Diệp Thanh Vân một vòng, rồi lập tức rút vào Tang Hồn Phiên.
“Cái gì?” Người áo đen kinh hãi. Phệ hồn sương mù sao lại nhanh chóng rút về Tang Hồn Phiên vậy? Chẳng lẽ Tang Hồn Phiên của mình bị hỏng rồi? Không thể nào! Người áo đen hoàn toàn không tin. Để tạo ra Tang Hồn Phiên này, hắn đã phải bỏ ra không biết bao nhiêu công sức. Hắn đã phải mạo hiểm tính mạng, hút hồn phách trong đô thành, mới có thể nâng Tang Hồn Phiên lên đến cảnh giới này. Theo lý thuyết, đối phó với một phàm nhân thì Tang Hồn Phiên không có bất kỳ vấn đề gì. Chớp mắt có thể rút hồn phách của phàm nhân kia. Nhưng tại sao đã hai lần thi triển Tang Hồn Phiên rồi mà vẫn không thể rút đi hồn phách của phàm nhân này?
“Ta không tin!” Người áo đen kiên quyết, lại tiếp tục vung Tang Hồn Phiên.
Nhưng lần này, phệ hồn sương mù hoàn toàn không xuất hiện. Tang Hồn Phiên không có bất kỳ phản ứng nào.
Người áo đen ngây ngốc. Hắn không ngừng vung Tang Hồn Phiên. Dù hắn có vung thế nào, Tang Hồn Phiên vẫn không có phản ứng, cứ như một món đồ bỏ đi.
Diệp Thanh Vân thấy người áo đen cứ luôn vung Tang Hồn Phiên, cũng cảm thấy khó hiểu. Tên này đang làm gì vậy? Sao cứ đứng đó vẫy cờ? Chẳng lẽ đầu óc có vấn đề?
Diệp Thanh Vân cảm thấy xui xẻo. Tại sao trên núi lại có một tên ngốc thế này? Diệp Thanh Vân không dám lại gần. Lỡ tên này phát điên lên cầm dao đâm mình thì phải làm sao?
“Khụ khụ, thấy ngươi vung mệt quá, hay là ngươi dừng lại một chút đi.” Diệp Thanh Vân không nhịn được lên tiếng.
“Im miệng!” Người áo đen giận dữ quát.
Diệp Thanh Vân lộ vẻ ngại ngùng. Thôi kệ hắn đi. Diệp Thanh Vân xoay người rời đi, không để ý đến cái tên kỳ quái đó nữa.
Đến khi Diệp Thanh Vân đi khuất, người áo đen vẫn không ngừng cố gắng, Tang Hồn Phiên cuối cùng cũng xuất hiện lại phệ hồn sương mù. Người áo đen như sắp khóc. Hắn thực sự đã nghĩ rằng Tang Hồn Phiên của mình đã hỏng rồi. Nếu như thế thật, hắn chắc chắn sẽ bị tức chết.
“Tên phàm nhân vừa nãy, ta nhất định phải rút hồn phách của ngươi!” Trong mắt người áo đen lóe lên hung quang, hắn lập tức đuổi theo.
Không lâu sau, người áo đen lên đến đỉnh núi. Hắn nhìn thấy một cái sân nhỏ, nhất thời ngây người. Nhìn kỹ hơn, thì thấy Diệp Thanh Vân vừa mới bước vào trong viện.
“Dừng lại! Con sâu kiến kia!” Người áo đen quát lớn.
Diệp Thanh Vân đột nhiên quay đầu lại, thấy tên kỳ quái áo đen kia đang đuổi theo mình, không khỏi kinh hãi: “Sao tên này còn đuổi theo vậy?”
Nghe thấy tiếng động, hai chị em Liễu gia cũng đi ra. Các nàng cũng thấy người áo đen, lập tức cảnh giác: “Ừm? Còn có hai người tu luyện? Vừa hay, cùng nhau rút hồn phách!” Người áo đen cười lạnh một tiếng, lập tức vung Tang Hồn Phiên. Hai chị em Liễu gia như lâm đại địch, mặt mày tái mét.
Nhưng Tang Hồn Phiên vung vài cái, cũng không có chuyện gì xảy ra.
Người áo đen lại ngẩn người. Rõ ràng vừa rồi còn dùng được, sao đến chỗ này, Tang Hồn Phiên lại im lìm vậy?
Hai chị em Liễu gia đều tỏ vẻ nghi ngờ. Hoàn toàn không hiểu người áo đen này rốt cuộc muốn làm gì.
“Mặc kệ hắn, chỉ là một tên đầu óc có vấn đề.” Diệp Thanh Vân nói.
Thấy Diệp Thanh Vân nói vậy, hai chị em Liễu gia cũng thả lỏng tinh thần.
Người áo đen không ngừng vung Tang Hồn Phiên, liều mạng thúc giục. Nhưng vẫn không có nửa điểm hiệu quả.
Người áo đen triệt để mê man rồi. Hắn không khỏi nhìn về phía Diệp Thanh Vân. Cứ như chỉ cần có mặt người này, Tang Hồn Phiên của hắn sẽ mất đi tác dụng vậy?
Để xác minh phỏng đoán của mình, người áo đen lập tức chạy xuống sườn núi. Rồi lại vung Tang Hồn Phiên. Sương mù đen lại xuất hiện. Người áo đen lại chạy lên đỉnh núi, trước mặt Diệp Thanh Vân tiếp tục vung Tang Hồn Phiên.
Quả nhiên! Tang Hồn Phiên lại không nhạy nữa rồi!
Người áo đen triệt để hiểu ra. Tang Hồn Phiên của hắn, dường như là bị tên phàm nhân này khắc chế rồi. Nhưng tại sao lại như vậy? Chỉ là một tên phàm nhân mà thôi, theo lý thuyết trước mặt Tang Hồn Phiên cũng chỉ là một con kiến. Hắn đã hấp thu hơn chín nghìn linh hồn phàm nhân, chưa từng có chuyện như vậy.
“Chẳng lẽ trên người người này có bảo vật gì đó có thể khắc chế Tang Hồn Phiên?” Người áo đen không nén được suy đoán.
Đã không dùng được Tang Hồn Phiên, hắn dứt khoát thu Tang Hồn Phiên lại. Rồi vung tay một chưởng, đánh úp về phía Diệp Thanh Vân.
Tang Hồn Phiên không dùng được thì hắn sẽ trực tiếp ra tay đánh chết. Kết quả một chưởng này vỗ vào người Diệp Thanh Vân. Diệp Thanh Vân lay cũng không hề lay động, chỉ lạ lùng nhìn hắn: “Ngươi làm gì vậy?”
Diệp Thanh Vân cảm thấy thật khó hiểu. Người này vừa rồi run rẩy cái cờ hồi lâu, xong lại chạy đến vỗ mình một cái. Ngươi nói ngươi đánh thì cứ đánh đi. Làm gì còn phải tạo ra một tư thế soái khí thế chứ? Ngươi tưởng mình rất soái khí à?
Người áo đen kinh ngạc nhìn Diệp Thanh Vân: “Sao ngươi không bị sao hết vậy?” Diệp Thanh Vân càng thêm khó hiểu: “Ngươi chỉ nhẹ bâng như thế mò vào ta một cái, thì ta làm sao có chuyện gì?”
Nhẹ bâng như sờ một chút?
Người áo đen rối bời rồi. Dù sao hắn cũng có tu vi nửa bước Thần Cảnh. Một chưởng vừa rồi tuy chỉ dùng chưa đến ba phần sức lực, nhưng cũng đủ để đánh chết một phàm nhân vài trăm lần. Trước mắt phàm nhân này, theo lý thuyết phải nát thành thịt rồi mới đúng.
Nhưng sau một khắc, sắc mặt người áo đen trở nên càng thêm khó coi. Hắn đột nhiên phát hiện, cánh tay của mình không cử động được nữa rồi. Nói đúng hơn, là xương cốt đã bị một lực phản chấn trực tiếp làm vỡ nát.
Mặt người áo đen trắng bệch, mồ hôi rơi như mưa, thân hình liên tục lùi về phía sau. Cánh tay phải mềm nhũn buông xuống.
“Sao có thể thế được? Một chưởng này của ta vậy mà không làm bị thương hắn, ngược lại cánh tay ta bị gãy!” Người áo đen khó tin.
Diệp Thanh Vân thấy dáng vẻ người áo đen lại càng khẳng định người này có vấn đề về đầu óc: “Ngươi đừng ở đây làm ồn nữa, mau xuống núi đi thôi.” Diệp Thanh Vân mất kiên nhẫn nói.
Người áo đen nghiến răng nghiến lợi. Trong lòng hắn cực kỳ không cam tâm: “Hôm nay ta nhất định phải tắm máu nơi này!” Người áo đen hét lớn một tiếng. Tang Hồn Phiên lại một lần nữa bay ra. Một ngụm tinh huyết phun lên trên Tang Hồn Phiên. Lấy máu tế phiên! Trực tiếp bộc phát uy lực mạnh nhất!
“Sao ngươi lại lấy cái đồ chơi này ra vậy?” Diệp Thanh Vân trợn mắt, trực tiếp tiến lên, một tay bắt lấy Tang Hồn Phiên.
“Lấy ra a ngươi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận