Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1552 trở về! Trở về!

Diệp Thanh Vân không ngờ đám người kia lại vô tình đến vậy. Khi mình ăn no nê rồi, thì phủi mông một cái liền chạy mất. Một ai cũng không lưu lại cả. Ngay cả cái đầu trọc Tuệ Không kia cũng không biết đã chạy đi đâu. Làm hại đến cả người bưng giấy cho mình cũng không có, còn phải dựa vào Đại Mao đưa cho.
Diệp Thanh Vân tìm được Mục Dương Tử, để hắn nói với các vị Thánh Nhân Bách Gia khác một tiếng, nhất định phải quản lý tốt Bách Gia Trung Nguyên, không thể đi quấy rầy địa bàn của Ngân Đồng Thánh Tộc. Nhất là tài nguyên đã hứa với Ngân Đồng Thánh Tộc cũng không được thiếu. Mục Dương Tử tự nhiên không dám thất lễ, lập tức đem ý của Diệp Thanh Vân truyền đạt cho các vị Thánh Nhân Bách Gia khác.
Diệp Thanh Vân tin tưởng, có sự ước thúc của Mục Dương Tử và các Thánh Nhân Bách Gia khác, Bách Gia Trung Nguyên chắc chắn không dám đi quấy rối Ngân Đồng Thánh Tộc nữa.
Đương nhiên. Diệp Thanh Vân cũng dặn dò Ngân Đồng Thánh Tộc một phen, để bọn họ nghỉ ngơi dưỡng sức cho tốt, chớ có chủ động đi khiêu khích Bách Gia Trung Nguyên. Đối với lời của Diệp Thanh Vân, trên dưới Ngân Đồng Thánh Tộc đều cực kỳ tuân theo. Dù sao trong mắt Ngân Đồng Thánh Tộc, Diệp Thanh Vân chính là Thánh Tổ đại nhân của bộ tộc bọn họ. Thánh Tổ đã lên tiếng, lẽ nào có thể không tuân theo?
Chỉ là Diệp Thanh Vân tự mình hiểu rõ, sự hòa thuận giữa Bách Gia Trung Nguyên và Ngân Đồng Thánh Tộc là xây dựng trên uy tín tuyệt đối của bản thân mình. Có thể khiến cả hai bên đều nghe theo mình. Mà cục diện như vậy, có thể duy trì bao lâu, Diệp Thanh Vân cũng không biết. Có lẽ khi Mục Dương Tử và các Thánh Nhân khác còn tại vị, thì cục diện này sẽ không bị phá vỡ.
Diệp Thanh Vân đoán chừng, chỉ cần Trung Nguyên không xảy ra biến cố gì lớn, Ngân Đồng Thánh Tộc và Bách Gia Trung Nguyên hẳn có thể duy trì tình trạng hiện tại. Về sau này nữa thì quá xa vời rồi. Bản thân Diệp Thanh Vân cũng không thấy có thể sống đến lúc đó, tự nhiên lười suy nghĩ nhiều. Dù sao mình cũng đã cố gắng hết sức rồi. Bất cứ chuyện gì cũng không thể thập toàn thập mỹ được.
......
Trong địa lao Thái Huyền Phủ. Kiếm Thiên Minh và Tuệ Không đi theo sau lưng Diệp Thanh Vân, Mục Dương Tử cũng đứng ở một bên. Mấy người đều nhìn vào đạo thân ảnh bị giam giữ ở sâu trong địa lao kia. Ngũ Độc Yêu Thánh. Lúc này Ngũ Độc Yêu Thánh đang loay hoay một cái vò, mặt mày rất chăm chú. Không biết cái vò này lấy ở đâu ra. Lại càng không biết Ngũ Độc Yêu Thánh loay hoay cái vò để làm gì.
"Khụ khụ."
Diệp Thanh Vân cố ý ho hai tiếng. Ngũ Độc Yêu Thánh cũng chưa kịp phản ứng. Cho đến khi mấy người đi tới gần, Ngũ Độc Yêu Thánh mới nhìn về phía Diệp Thanh Vân.
"Diệp Cao Nhân!" Ngũ Độc Yêu Thánh thấy Diệp Thanh Vân thì nhất thời sáng mắt lên, vứt cái vò trong tay đi, trực tiếp quỳ xuống đất. "Diệp Cao Nhân ở trên, xin nhận của ta một lạy!"
Diệp Thanh Vân thần sắc cổ quái nhìn Ngũ Độc Yêu Thánh, thầm nghĩ cái mạng của người này thật sự là đủ cứng rắn. Ban đầu còn cho rằng Ngũ Độc Yêu Thánh trước đó chỉ là hồi quang phản chiếu, căn bản không sống được bao lâu. Kết quả đã ba bốn ngày trôi qua. Ngũ Độc Yêu Thánh không những không chết, ngược lại càng ngày càng khỏe. Giờ phút này đã như người bình thường không khác gì. Cũng chẳng còn vẻ gì là sắp chết nữa.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, Ngũ Độc Yêu Thánh dù gì cũng là đỉnh phong Yêu Thánh, tuy nói bị thiệt nặng, tu vi tổn hao nhiều, nhưng chỉ cần thở được một hơi, thì không có dễ chết như vậy. Diệp Thanh Vân vẫn chưa ý thức được, Ngũ Độc Yêu Thánh có thể sống sót, thuần túy là nhờ vào bát canh dê kia. Trực tiếp hồi sức cho Ngũ Độc Yêu Thánh đang sắp chết.
"Ngũ Độc Yêu Thánh, Diệp công tử khai ân, muốn cho ngươi một cơ hội." Mục Dương Tử mở miệng nói. "Chỉ cần ngươi thành thật khai báo, Diệp công tử sẽ có thể xử lý nhẹ với ngươi."
Ngũ Độc Yêu Thánh lại chỉ chăm chăm nhìn Diệp Thanh Vân. "Ta đã quên hết tất cả, chỉ hy vọng có thể trở thành một đầu bếp đại sư như Diệp Cao Nhân!" "Bất cứ chuyện gì ta đều sẽ nghe theo."
Diệp Thanh Vân nghe vậy, trong đầu im lặng không thôi. Ngươi nói ngươi đang yên đang lành một cao thủ tuyệt thế, không muốn làm gì tốt, thế nào lại một lòng muốn làm đầu bếp vậy? Như vậy chẳng có tiền đồ gì sao?
"Ta có thể đáp ứng ngươi, điều kiện tiên quyết là ngươi phải để ta tin tưởng ngươi." Diệp Thanh Vân từ tốn nói. Ngũ Độc Yêu Thánh cũng hết sức quả quyết, trực tiếp đem tất cả bí mật liên quan tới Thiên Cương Yêu tộc nói ra một mạch. Kể cả những gì mình biết rất nhiều chuyện cũng cùng nhau nói ra.
Bốn người Diệp Thanh Vân nghe được kinh hãi không hiểu. Nhất là khi Ngũ Độc Yêu Thánh nhắc đến hai đại thánh thú, càng làm sắc mặt của mấy người trở nên cổ quái. Diệp Thanh Vân thì mặt mày kinh hãi. Ngọa Tào thánh thú? Thiên Cương lại có thứ đó sao? Bạch Hổ cùng Chu Tước? Nghe thật hãi hùng. Sao trước kia khi Thiên Cương Yêu tộc xâm lấn, lại không thấy hai đại thánh thú này hiện thân vậy? Chẳng lẽ là tự kiềm chế thân phận, khinh thường tham gia?
"Còn tốt là hai thánh thú kia không đến, bằng không tình huống còn không biết sẽ thế nào nữa." Diệp Thanh Vân hô to may mắn. Mà Mục Dương Tử, Tuệ Không và Kiếm Thiên Minh một bên thì đều có thần sắc cổ quái nhìn Diệp Thanh Vân. Chẳng phải hai con thánh thú kia đều nghe lệnh của ngươi sao? Còn giả vờ không biết ở đây. Nhưng cũng may cả ba đã quá quen rồi, Diệp Thanh Vân từ đầu đến cuối đều là như vậy. Rất thích giả bộ!
"Cao nhân, ta biết hết đã nói, nếu cao nhân vẫn không tin, ta có thể phế bỏ hết tu vi còn lại của mình, trở thành người bình thường." Ngũ Độc Yêu Thánh lại nói thêm. Nghe lời này, mấy người Diệp Thanh Vân đều chấn kinh. Ngoan ngoãn! Ngũ Độc Yêu Thánh này thật đúng là một lòng muốn theo Diệp Thanh Vân học trù nghệ mà. Thậm chí cả tu vi còn lại cũng nguyện ý bỏ đi. Quyết tâm như vậy, cũng đủ để người khác tin tưởng rồi.
"Được rồi, xem ở thành ý của ngươi, về sau ngươi theo ta đi." Diệp Thanh Vân cuối cùng cũng đồng ý.
"Đa tạ cao nhân! Đa tạ cao nhân!" Ngũ Độc Yêu Thánh cuồng hỉ, nằm rạp trên mặt đất dập đầu liên tục với Diệp Thanh Vân.
"Đúng rồi, tên thật của ngươi là gì?" Diệp Thanh Vân lại hỏi. Nếu muốn mang Ngũ Độc Yêu Thánh đi, cũng không thể cứ gọi mãi hắn là Ngũ Độc Yêu Thánh được. Nghe lên thật tốn sức.
"Ta bái nhập Tung Hoành Gia lúc, tên thật là Vệ Trường Hoan."
"Vệ Trường Hoan? Tên cũng không tệ, vậy sau này ta gọi ngươi là lão Vệ vậy." Diệp Thanh Vân thuận miệng nói. "Ngươi cũng đừng gọi ta là cao nhân cao nhân gì, người khác gọi ta thế nào thì ngươi gọi thế ấy."
"Dạ, công tử!"
Thiên Cương chi địa. Sư Đà Thành.
Bá Thiên Hổ và gà trống lớn cùng nhau bay lên không trung. Dọa cho Sư Còng Tam Thánh ôm chặt lấy nhau run lẩy bẩy, còn tưởng hai vị đại lão này lại định gây chuyện nữa. Ngoài Bá Thiên Hổ và gà trống lớn, Thỏ Yêu, Ngưu Yêu, Hầu Yêu, Hồ Yêu đều lần lượt hiện thân. Còn có một con Đại Hắc Cẩu. Chính là một con chó khác ở Phù Vân Sơn trừ Đại Mao, tên là Đại Hắc. Đại Hắc cũng đã hoàn toàn biến thành yêu thú. Chỉ là chẳng hiểu sao, nó dường như không thể hóa hình, vẫn giữ nguyên dáng vẻ ban đầu.
"Chó lão đại phân phó, chủ nhân sắp về núi rồi, chúng ta cũng nên trở về." Thỏ Yêu thiếu nữ nói. Bá Thiên Hổ, gà trống lớn và ba yêu đều gật đầu. Đại Hắc Cẩu thì lại bộ dạng ngu ngơ.
"Đi thôi, cũng nên về rồi." Bá Thiên Hổ nói xong, lập tức hóa thành một con hổ đi đầu, hướng nơi xa bay đi. Các yêu khác thì theo sát phía sau. Nhìn Bá Thiên Hổ bọn chúng bay đi, Sư Còng Tam Thánh đều ngây người. Ba huynh đệ hai mặt nhìn nhau.
"Đại ca, bọn chúng đi rồi sao?"
"Chắc là đi rồi chứ?"
"Ta cảm thấy không giống, có khi lát nữa lại trở về."
"Đúng vậy, chúng ta lại ôm nhau thêm một lát nữa đi."
Dưới chân Phù Vân Sơn. Trong miếu Nhân Hoàng.
Rất nhiều dân chúng đang dâng hương bái lễ trong miếu. Bên cạnh cũng có tăng nhân lặng lẽ tụng kinh. Đúng lúc này. Kim thân tượng nặn Nhân Hoàng Quách Tiểu Vân đột nhiên hào quang tỏa sáng. Cả kinh đám dân chúng trợn mắt há mồm.
"Nhân Hoàng hiển linh! Nhân Hoàng hiển linh!"
"Mau tranh thủ hướng Nhân Hoàng bệ hạ cầu nguyện!"
"Nhân Hoàng bệ hạ, xin phù hộ chúng con!"
Không chỉ miếu Nhân Hoàng ở dưới chân Phù Vân Sơn này, mà toàn bộ 9999 miếu Nhân Hoàng trên khắp Nam Hoang đại địa, lúc này đều đang phát sinh chuyện giống vậy. Tất cả tượng nặn Nhân Hoàng đều đang phát ra kim quang lấp lánh. 9999 đạo kim quang, từ khắp các nơi Nam Hoang đại địa hiện lên, xông thẳng lên trời, hội tụ lại một chỗ. Khiến cho mọi người khắp nơi Nam Hoang đều chú mục nhìn theo.
Đám người Vân Thiên Thành tự nhiên cũng thấy cảnh tượng này. Lão già mù vô cùng kích động, bấm đốt ngón tay suy tính.
"Trở về rồi, Tiểu Vân muốn trở về!"
"Ba năm kỳ hạn đã đến, hương hỏa trên Nam Hoang đại địa đã đủ để Tiểu Vân tái tạo Nhân Hoàng chi thân rồi!"
"Nhanh! Thông báo cho tất cả mọi người, thành lập Đại Vân vương triều!"
"Nghênh đón Tiểu Vân... không, là nghênh đón Nhân Hoàng Nam Hoang trở về!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận