Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 572: Chúng ta đều hiểu

“A Di Đà Phật, Hư Lâm sư đệ, tu vi của ngươi còn thấp, tự nhiên không cách nào lĩnh hội được cái khí tức đại đạo này.”
“Đúng vậy, đây là thánh tử cố ý lưu lại cơ duyên cho chúng ta, tu vi ngươi quá thấp, không thể cảm nhận được.”
“Đừng có nói bậy! Tất cả chúng ta đều có thu hoạch, đây chính là đại đạo khí!”
Một đám tăng nhân căn bản không tin lời tiểu sa di Hư Lâm.
Theo bọn họ, Hư Lâm mới nhập môn chưa lâu, tu vi quá nhỏ bé, căn bản không cảm nhận được đại đạo khí.
Mà bọn họ đều có thể cảm nhận được chút ít khí tức bên trong bồ đoàn này và thu được một vài lợi ích.
Cái này không phải đại đạo khí thì là cái gì?
Tuệ Không cũng liếc nhìn tiểu sa di Hư Lâm.
“Thánh tử ban tặng, không thể báng bổ, phạt ngươi chép kinh Di Đà mười lần!”
Hư Lâm mặt đầy ấm ức.
Nhưng cũng không dám nói thêm gì.
Trong lòng đồng thời cũng bắt đầu có chút nghi ngờ.
Chẳng lẽ cái này thật không phải mùi rắm?
Thật là do bản thân tu vi quá thấp, cho nên không cảm nhận được đại đạo khí như lời sư phụ các sư huynh sao?
Có lẽ thật là như vậy ấy nhỉ!
Đáng thương Hư Lâm, chỉ vì một cái rắm của Diệp Thanh Vân, đã bị phạt chép kinh văn.
Còn Tuệ Không và những người khác, vẫn cứ vây quanh cái bồ đoàn đầy “đại đạo khí” kia, không ngừng nghiên cứu, tìm tòi.
“Sư phụ Tuệ Không, hay là ngươi thử ngồi lên cái bồ đoàn này một lần xem sao?”
Một tăng nhân đột nhiên đề nghị.
Tuệ Không khựng lại, vốn định lắc đầu từ chối.
Nhưng nghĩ lại.
Bản thân bồ đoàn là dùng để ngồi.
Thánh tử để lại đại đạo khí trên bồ đoàn, có lẽ ý định thật sự của ngài là muốn bọn họ ngồi lên để cảm nhận một chút.
Chứ không phải là ôm bồ đoàn ở đó hút hít liên tục.
Nghĩ đến đây, Tuệ Không gật đầu.
Đặt bồ đoàn xuống đất.
Sau đó mang trong mình sự ngoan đạo, vô cùng cẩn thận ngồi lên trên bồ đoàn.
Các tăng nhân khác cũng không chớp mắt quan sát.
Rất chờ mong có thể xảy ra chuyện gì.
Nhưng Tuệ Không ngồi một lát, ngoài việc mông hơi ấm nóng thì chẳng cảm nhận được gì khác.
“Sư huynh Tuệ Không, có thu hoạch gì không?”
Một tăng nhân không nhịn được hỏi.
Tuệ Không hai tay chắp lại lắc đầu.
“Không có thu hoạch gì.”
Các tăng nhân nghe vậy, đều lộ ra vẻ nghi hoặc.
Chẳng lẽ bọn họ nghĩ sai rồi sao?
Bồ đoàn này không phải dùng để ngồi?
Mà là dùng để ngửi?
Tuệ Không đứng dậy.
Còn các tăng nhân khác thì nhìn bồ đoàn, ai nấy đều sốt ruột muốn thử.
Tuệ Không cười.
“Các ngươi cũng lại cảm nhận một chút đi.”
Tức thì, một trung niên tăng nhân liền lập tức ngồi lên trên bồ đoàn.
Vốn tưởng rằng cũng sẽ giống như Tuệ Không, không cảm nhận được gì thay đổi.
Nhưng có lẽ ngồi trên bồ đoàn mà thánh tử đã từng ngồi một chút thôi cũng coi như là một vinh hạnh lớn rồi.
Không ngờ.
Ngay khi trung niên tăng nhân vừa ngồi xuống, bồ đoàn lại đột nhiên phát ra kim quang rực rỡ.
Bao trùm lấy trung niên tăng nhân.
Các tăng nhân kinh hãi.
Lộ vẻ không thể tin được.
Tuệ Không cũng ngây người.
Đây là tình huống gì?
Kim quang hiện lên, nhưng rất nhanh đã rút đi.
Thân ảnh trung niên tăng nhân lại một lần nữa xuất hiện.
Chỉ thấy trung niên tăng nhân vẻ mặt đốn ngộ.
Ánh mắt trở nên thanh minh hơn rất nhiều so với trước đây.
Làn da cũng trở nên thông thấu ôn nhuận như ngọc.
Cả người như thể trẻ ra mười tuổi.
Các tăng nhân kinh ngạc nhìn hắn.
Mà trung niên tăng nhân lại đầy vẻ kích động.
“Ta hiểu rồi! Ta hiểu rồi!”
Hắn liên tục hô đã hiểu, đã hiểu.
Nhưng mọi người đều không biết rốt cuộc hắn đã hiểu được cái gì.
“Sư huynh, rốt cuộc ngươi đã hiểu cái gì?”
“Đúng đó! Nói nhanh đi.”
“Làm chúng ta nóng hết cả ruột rồi!”
Các tăng nhân đều sốt ruột, muốn biết trung niên tăng nhân này rốt cuộc có thu hoạch gì.
Trung niên tăng nhân hít sâu một hơi.
“A Di Đà Phật, ta đã hiểu một đoạn phật pháp cao thâm, chỉ hiểu được mà không diễn đạt được bằng lời.”
“Mà lần lĩnh hội này, giúp cho thể phách và tư chất của ta, đều được cải thiện rất lớn, sau này cho dù là phật pháp hay là tu luyện, đều có thể đạt được hiệu quả cao với nỗ lực ít.”
Nghe vậy, các tăng nhân ai nấy đều kinh hãi.
Lĩnh hội được một đoạn phật pháp cao thâm!
Cải thiện được thể phách và tư chất!
Hơn nữa, sau này cho dù là phật pháp hay tu luyện, đều có thể làm ít công to!
Đây quả thực là một cơ duyên lớn như trời vậy!
Như thể là cho trung niên tăng nhân một tiền đồ rộng lớn hơn.
Tiền đồ vô lượng!
Tương lai đầy mong đợi!
Trung niên tăng nhân nước mắt giàn giụa.
Thật ra hắn đã gần bảy mươi tuổi.
Tu vi cũng mới chỉ ở Ngưng Đan cảnh mà thôi.
Vốn nghĩ rằng kiếp này có thể may mắn tu luyện tới Thông Thiên cảnh, coi như đã thắp hương cầu nguyện rồi.
Nhưng không ngờ.
Hôm nay lại đạt được một cơ duyên lớn như vậy.
Giúp mình bỗng nhiên có hy vọng.
Thông Thiên cảnh tính là gì?
Trung niên tăng nhân còn tin tưởng bản thân có thể tu luyện tới luyện Thần Cảnh nữa ấy chứ.
Tất cả những điều này đều là cơ duyên mà Diệp Thanh Vân ban cho!
Trung niên tăng nhân lập tức quỳ xuống đất.
Hai tay chắp trước ngực.
Thần sắc xúc động và ngoan đạo.
“Thánh tử ở trên, bần tăng mãi mãi ghi nhớ ân đức của thánh tử!”
Nói xong, liền rầm rầm dập đầu liên tiếp ba cái.
Các tăng nhân khác cũng mặt đầy nghiêm túc.
Sau đó từng người chen chúc nhau đến trước để ngồi lên bồ đoàn.
Kết quả.
Ai cũng giống như trung niên tăng nhân kia.
“Hiểu rồi! Ta hiểu rồi!”
“Ta cũng hiểu rồi!”
“Ta đại triệt đại ngộ rồi!”
“Ta ngộ ra quá nhiều thứ!”
Nhìn bộ dạng các tăng nhân kêu la om sòm, Tuệ Không có chút rối bời.
Hắn lại lên thử ngồi một chút.
Kết quả vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
Liên tục ngồi ba lần.
Vẫn cứ như vậy.
Tuệ Không hoàn toàn từ bỏ...
“Chỗ này không tệ, tông môn Thanh Vân tông cứ xây ở đây đi.”
Một đám ăn mày, trèo đèo lội suối.
Cuối cùng cũng tìm được một nơi non xanh nước biếc.
Đây là một đỉnh núi xanh um tươi tốt, xung quanh còn có ba đỉnh núi hơi thấp hơn bao bọc.
Phía trên đỉnh núi, hoàn toàn không có người ở.
Chỉ có một ít thú hoang chiếm cứ.
“Tất cả mọi người nghe kỹ đây, lập tức đuổi hết thú hoang trong núi đi, sau đó bắt đầu kiến lập tông môn!” Cẩu Bất Lợi chống nạnh, bộ dạng như một thủ lĩnh, ra lệnh cho đám ăn mày.
Các ăn mày tuy không phục dáng vẻ đắc thế tiểu nhân của Cẩu Bất Lợi.
Nhưng cũng không còn cách nào khác.
Chỉ có thể nghe lời làm theo.
Ngay cả sư tôn của Cẩu Bất Lợi là Tống Hữu Lương, giờ cũng phải nghe theo sự sắp xếp của Cẩu Bất Lợi.
Quả thật là phong thủy luân chuyển.
Không phục cũng không được.
Ai bảo bản lĩnh gió chiều nào che chiều ấy của Cẩu Bất Lợi lại quá giỏi chứ.
Thấy tình hình không ổn liền đầu phục Thỏ cùng Tam Yêu đầu tiên.
Hiện tại đã nghiễm nhiên thành thủ lĩnh của mọi người rồi.
Đám ăn mày tiến vào trong núi, bắt đầu xua đuổi thú hoang.
Ba ngày sau.
Một tấm bia đá đã đứng ở dưới chân núi.
Phía trên khắc ba chữ to sáng bóng.
Thanh Vân tông!
Tuy tông môn vẫn chưa được xây dựng, nhưng bia đá tông môn đã được dựng lên trước.
Điều này biểu thị rằng ngọn núi này đã có chủ rồi.
Mà chủ nhân của ngọn núi này chính là Thanh Vân tông.
Thỏ bay qua tới.
Tự mình thị sát nơi đây.
Lượn lờ một vòng quanh ngọn núi, thỏ vô cùng hài lòng.
“Các ngươi làm rất tốt.” Thỏ bay trước mặt đám ăn mày, mở miệng nói.
Các ăn mày toàn bộ quỳ rạp xuống, ai nấy đều đầy vẻ kính sợ.
Cẩu Bất Lợi xoa tay, mặt dày mở miệng: “Tổ sư gia, ai sẽ là môn chủ của Thanh Vân môn chúng ta?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận