Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 849: Thần bí người đeo mặt nạ

Chương 849: Người đeo mặt nạ thần bí
Cơ Hạo Huyền điên cuồng gào thét, điên cuồng tột độ!
Đám người có mặt vội vàng lùi lại phía sau.
Ngọn lửa khổng lồ trong nháy mắt đã nuốt sống Cơ Hạo Huyền.
Tiếng cười điên cuồng của Cơ Hạo Huyền vẫn không ngừng vang lên trong ngọn lửa.
Nhưng ngay sau đó liền chuyển thành tiếng kêu thảm thiết thê lương.
“A a a a ah!!!”
Mọi người có mặt cùng nhau nhìn đoàn lửa.
Bọn họ chỉ có thể mơ hồ thấy Cơ Hạo Huyền bên trong ngọn lửa, dường như đang thống khổ vặn vẹo giãy dụa.
Đám người Đại Chu thần triều ai nấy đều lộ vẻ bi thống tuyệt vọng.
“Bệ hạ!”
“Các tổ tông hiển linh đi!”
“Ai mau tới cứu bệ hạ a!”
Trong tiếng kêu thảm thiết.
Một bộ chiến giáp màu vàng kim đột nhiên bay ra.
Từng đợt khí tức hoàng giả không ngừng hiện lên từ bên trong bộ chiến giáp màu vàng kim kia.
Chính là Địa Hoàng Giáp!
Dưới ngọn lửa thiêu đốt, Địa Hoàng Giáp được xưng là bảo vật phòng ngự mạnh nhất trời ban, vốn không gì có thể phá, lại chủ động thoát khỏi thân thể Cơ Hạo Huyền.
Hơn nữa.
Địa Hoàng Giáp bay thẳng về phía Quách Tiểu Vân.
Quách Tiểu Vân ngẩn ra, vừa định vươn tay.
Địa Hoàng Giáp lại vòng qua Quách Tiểu Vân, trực tiếp bay về hướng Phù Vân Sơn.
"Chuyện gì xảy ra?"
Tất cả mọi người đều nghi hoặc.
Địa Hoàng Giáp này lại không giống Nhân Hoàng Kiếm, chủ động quy phục Quách Tiểu Vân?
Nó muốn đi đâu?
Địa Hoàng Giáp gào thét xé gió, một đường bay nhanh, trực tiếp bay đến chân núi Phù Vân Sơn.
Bay vào trong Thiếu Lâm Tự.
Bên trong chùa miếu, một bé gái chỉ mới ba tuổi đang chơi đùa với một con chim gỗ nhỏ trên bàn.
Đó chính là thứ mà Quách Tiểu Vân đã điêu khắc cho nàng.
Cô Nguyệt đứng bên cạnh, ánh mắt nhu hòa nhìn bé gái.
Đây là huyết mạch duy nhất của Võ Hoàng Đông Phương Túc, Linh Lung công chúa.
Đúng lúc này.
Địa Hoàng Giáp bay đến.
Cô Nguyệt giật mình, còn tưởng rằng có người sẽ gây bất lợi cho Linh Lung công chúa.
Vội vàng đưa tay định ngăn Địa Hoàng Giáp lại.
Nhưng Địa Hoàng Giáp dễ dàng vòng qua Cô Nguyệt.
Lập tức hóa thành một đạo kim quang, trực tiếp chui vào trong cơ thể Linh Lung công chúa.
Ông!!!
Thân thể Linh Lung công chúa run lên, lập tức lộ ra vẻ mờ mịt.
“Công chúa!”
Cô Nguyệt kinh hãi.
Vẻ mặt khẩn trương, rất sợ Linh Lung công chúa gặp nguy hiểm.
Nhưng Linh Lung công chúa chỉ hơi ngẩn người, lập tức liền khôi phục bình thường.
Tiếp tục chơi con chim gỗ nhỏ trên bàn.
Cô Nguyệt thấy vậy, khẽ thở phào.
Nhưng trong lòng vẫn còn kinh ngạc không yên.
Vừa rồi thứ kia bay tới rốt cuộc là cái gì?
Tại sao lại chui vào trong cơ thể của công chúa?
Có nên mang công chúa đi gặp Diệp Cao Nhân kiểm tra một chút không?
Cùng lúc đó.
Phía trên Đại Chu quốc đô, ngọn lửa đã thiêu đốt Cơ Hạo Huyền gần hết một chén trà công phu.
Nhưng tiếng kêu thảm thiết vẫn chưa dừng lại.
Nhưng Quách Tiểu Vân có thể cảm nhận được, tu vi của Cơ Hạo Huyền đang không ngừng mất đi một chút trong ngọn lửa.
Từ nửa bước Hóa Nguyên!
Rớt xuống Quy Khiếu hậu kỳ.
Tiếp đó là Quy Khiếu trung kỳ.
Bất quá Cơ Hạo Huyền có Thiên Hoàng Ấn ở thân, chung quy không có khả năng bị thiêu chết.
Chỉ cần có bất kỳ vết thương nào trên người, Thiên Hoàng Ấn đều có thể chữa lành cho hắn.
Nhưng chỉ có như vậy.
Cơ Hạo Huyền phải chịu đựng sự đau khổ tột cùng.
Dưới sự đau khổ này, ý thức điên cuồng hỗn loạn của Cơ Hạo Huyền lúc này vậy mà càng trở nên thanh tỉnh hơn.
“Đây là kết cục của ta, Cơ Hạo Huyền sao?”
Trong lòng Cơ Hạo Huyền lộ ra vẻ sầu thảm.
Hắn không khỏi có chút hoảng hốt.
Bản thân là huyết mạch hoàng tộc Cơ thị, là hy vọng phục hưng Đại Chu thần triều.
Đăng lâm Nam Hoang, trùng kiến Đại Chu, quét ngang thiên hạ!
Đây là số mệnh của bản thân!
Vốn nên gây dựng lại Đại Chu huy hoàng!
Nhưng vì sao?
Bản thân lại dẫn đến kết cục như thế này?
Một chút ngọn lửa này, chỉ là của dân đen nhà bếp tầm thường, lại khiến mình rơi vào hoàn cảnh cầu sinh không được muốn chết cũng không xong như vậy.
Thật chẳng lẽ bản thân đã sai rồi sao?
Trong thoáng chốc.
Cơ Hạo Huyền phảng phất lại nhìn thấy bóng dáng của mười tám vị đế vương kia.
Mười tám vị hoàng đế Đại Chu.
Lúc này đích xác đã xuất hiện.
Nhưng ngoài Cơ Hạo Huyền ra, không ai khác có thể nhìn thấy họ.
Mười tám vị đế vương, ánh mắt phức tạp nhìn Cơ Hạo Huyền.
Bọn họ không mở miệng răn dạy, càng không thất vọng về Cơ Hạo Huyền.
Bất kể Cơ Hạo Huyền đã làm gì.
Nhưng dù sao đều là huyết mạch Cơ thị của bọn họ.
Đã phục hưng Đại Chu thần triều.
Xem như không phụ lòng tổ tiên bọn họ rồi.
Chỉ tiếc.
Đi sai một bước, có thể là vạn kiếp bất phục.
Bóng dáng mười tám vị đế vương từng người tan biến.
Cuối cùng.
Chỉ còn lại một đạo bóng dáng của Đại Chu Cổ Hoàng.
Hắn nhìn Cơ Hạo Huyền đang giãy dụa trong ngọn lửa, trầm mặc rất lâu.
Cuối cùng khẽ thở dài.
Duỗi một ngón tay, điểm vào giữa mi tâm Cơ Hạo Huyền.
Tiếp đó.
Bóng dáng Đại Chu Cổ Hoàng cũng biến mất.
Tu vi của Cơ Hạo Huyền không ngừng rớt xuống.
Rớt khỏi cảnh giới Quy Khiếu.
Rớt khỏi cảnh giới Luyện Thần.
Một đường tụt cảnh giới!
Cuối cùng.
Tu vi toàn thân Cơ Hạo Huyền đều tan biến.
Không còn chút nào.
Giờ phút này, Cơ Hạo Huyền chỉ là một phàm phu tục tử.
Nếu không có Thiên Hoàng Ấn ở thân, Cơ Hạo Huyền sớm đã tan thành mây khói rồi.
Lò Vương bức họa bay tới.
Lơ lửng trên ngọn lửa.
Hút tất cả ngọn lửa đang bao quanh Cơ Hạo Huyền vào bên trong bức họa.
Thân ảnh Cơ Hạo Huyền cũng từ không trung rơi xuống.
Ánh mắt hắn đờ đẫn, trong mắt không có chút thần thái nào.
Giống như một cái xác không hồn đã mất đi tinh khí thần.
Mất đi hết thảy tu vi.
Mất đi Nhân Hoàng Kiếm cùng Địa Hoàng Giáp.
Quách Tiểu Vân chau mày.
Trong nhất thời hắn lại có chút do dự, không biết có nên giết chết Cơ Hạo Huyền triệt để không.
“Vân Thiên lão tổ, vì sao còn không ra tay?”
Một cường giả Nam Hoang mở miệng hỏi.
“Đúng vậy! Tu vi của Cơ Hạo Huyền đã phế, ngay cả Địa Hoàng Giáp cũng bỏ hắn mà đi, lúc này chính là thời cơ tốt nhất để chém giết hắn!”
“Cơ Hạo Huyền bất tử, chỉ sợ ngày sau ngóc đầu trở lại, chúng ta cũng khó thoát khỏi độc thủ của hắn!”
Không chỉ một người thúc giục Quách Tiểu Vân ra tay.
Trong mắt quần hùng Nam Hoang, Cơ Hạo Huyền chỉ cần còn sống, trong lòng bọn họ sẽ bất an.
Ai biết Cơ Hạo Huyền có thể quật khởi lần nữa hay không?
Đến lúc đó đám người bọn họ có mặt ở đây, chỉ sợ không ai thoát được.
Toàn bộ sẽ phải đối mặt với sự trả thù của Cơ Hạo Huyền.
Biện pháp tốt nhất là nhổ cỏ tận gốc!
Giết Cơ Hạo Huyền ở đây để diệt trừ hậu họa!
Quách Tiểu Vân nhìn Cơ Hạo Huyền đang rơi xuống, ngần ngại rất nhiều lần.
Rốt cuộc vẫn là ra tay.
Một đao chém về phía Cơ Hạo Huyền.
Cơ Hạo Huyền không hề phản ứng.
Mắt thấy đao sắp tới gần, Cơ Hạo Huyền thậm chí còn lộ ra nụ cười.
Hắn đã hoàn toàn điên rồi!
Không biết sống chết, như kẻ ngốc.
Quách Tiểu Vân nhắm mắt lại, chuẩn bị một đao kết liễu Cơ Hạo Huyền.
Nhưng đúng lúc này.
Đột nhiên có một bóng người xuất hiện giữa không trung.
Búng tay.
Vậy mà làm cho đao của Quách Tiểu Vân chệch ra ngoài.
Không thể chém giết Cơ Hạo Huyền.
Quách Tiểu Vân giật mình, nhìn kỹ lại.
Chỉ thấy một người mặc áo choàng xám, đeo mặt nạ đen thần bí đang bắt lấy thân thể Cơ Hạo Huyền.
"Ngươi là ai?"
Quách Tiểu Vân trầm giọng hỏi.
Mọi người có mặt cũng hết sức kinh ngạc, không ngờ sẽ đột nhiên có người xuất hiện cứu Cơ Hạo Huyền.
Người đeo mặt nạ thần bí không trả lời, chỉ đánh một chưởng về phía Quách Tiểu Vân.
Quách Tiểu Vân lập tức vung đao chống đỡ.
Nhưng vẫn bị một chưởng này đánh cho toàn thân lảo đảo bay ngược ra ngoài.
Nồi thiết lớn sau lưng không ngừng nhấp nháy, hóa giải công kích cho Quách Tiểu Vân.
Quách Tiểu Vân kinh hãi trong lòng.
Người áo choàng xám đeo mặt nạ này vậy mà lại lợi hại như vậy!
Tuyệt đối là có tu vi Hóa Nguyên cảnh!
Người này rốt cuộc là ai?
Bạn cần đăng nhập để bình luận