Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 373: Án mạng liên phát

Chương 373: Án mạng liên phát Đế đô thảm án, chấn kinh triều đình.
Ngày hôm sau trời vừa sáng, tại triều hội, mười ba nhà dân bỏ mạng, thi thể nhất loạt được mang lên trên đại điện.
Tổng cộng có hơn hai mươi cỗ thi thể.
Già trẻ đều có.
Hơn nữa, những thi thể này đều giống nhau, đều không có bất kỳ ngoại thương nào, nhưng trên mặt đều giữ vẻ mặt thống khổ.
Đông Phương Túc tự mình xem xét những thi thể này, rất nhanh đã tra ra manh mối.
“Hồn phách bị rút đi rồi.” Đông Phương Túc mặt âm trầm nói.
Quần thần cũng lộ vẻ kinh hãi.
Những người này đều chỉ là dân thường rất phổ thông mà thôi.
Vì sao lại bị rút đi hồn phách?
Quả thực là hành vi mất trí phát rồ.
“Hiện trường có thể tra được manh mối gì không?” Đông Phương Túc nhìn về phía mấy vị thần tử.
Mấy vị thần tử đều lắc đầu.
Đông Phương Túc lại nhìn về phía Cô Nguyệt ở nơi không xa.
Cô Nguyệt hơi gật đầu một cái.
Sau khi chuyện xảy ra, Đông Phương Túc đã phái Cô Nguyệt đi xem xét hiện trường.
Rõ ràng Cô Nguyệt hẳn đã tra ra được gì đó.
“Đem thi thể khiêng xuống trước đi thôi.” “Vâng!” Bọn thị vệ trước tiên khiêng thi thể ra ngoài.
Sau đó Đông Phương Túc hạ lệnh, giới nghiêm đô thành, bốn cửa thành phong tỏa ba cái, chỉ để lại một cái có thể ra vào.
Hơn nữa, người ra vào cửa thành, cũng phải chịu kiểm tra nghiêm ngặt, nếu có nửa điểm thân phận không rõ, tức khắc bắt giam.
Tuần phòng trong đô thành cũng tăng cường rất nhiều.
Vốn chỉ có mười đội cấm quân tuần tra trong đô thành.
Hiện tại tăng lên đến hai mươi đội.
Sau khi bãi triều, Cô Nguyệt mới đi đến bên người Đông Phương Túc.
“Ngươi tra ra được gì sao?” Đông Phương Túc lập tức hỏi.
“Tại một hộ dân thường, ta phát hiện một dấu chân.” Cô Nguyệt nói xong, lấy từ trong túi chứa đồ ra một khối ngọc giản.
Bên trong ngọc giản, khắc hình dáng của dấu chân.
Đông Phương Túc nhìn qua một lượt, lông mày không khỏi nhíu lại.
Dấu chân này, trông không lớn.
Hẳn là dấu chân của nữ giới.
“Nữ giới?” Cô Nguyệt gật đầu.
Đông Phương Túc hít sâu một hơi.
“Manh mối vẫn quá ít, cũng không biết hung thủ có còn ở trong thành không.” Đến ngày hôm sau.
Thảm án lại xảy ra.
Lại có ba hộ dân thường chết không rõ lý do.
Cũng giống như những người chết trước, trên người không tìm thấy chút thương tích nào, mà là hồn phách bị trực tiếp rút đi.
Đông Phương Túc rất phẫn nộ.
Bản thân đã phái người ngày đêm tuần tra, vậy mà còn có chuyện như vậy xảy ra.
Hắn mắng cấm vệ thống lĩnh một trận.
Sau đó tự mình đến nơi xảy ra sự việc.
Chỉ tiếc.
Không tìm ra manh mối.
Mọi thứ đều lộ ra rất bình thường.
Không có nửa điểm dị thường nào.
Đông Phương Túc chỉ có thể tiếp tục cho người nghiêm mật tuần tra, ngoài ra cũng không có thủ đoạn ứng phó hữu hiệu khác.
Buổi tối lại lần nữa buông xuống.
Trên bầu trời đế đô.
Đông Phương Túc đứng lơ lửng trên không.
Sau lưng đi theo Cô Nguyệt cùng hơn mười thân vệ.
Đêm nay Đông Phương Túc muốn đích thân giám sát.
Hết thảy đô thành, bất kỳ động tĩnh nào, đều trốn không được tai mắt Đông Phương Túc.
Đầu hôm gió êm sóng lặng.
Cái gì cũng không xảy ra.
Trên đường cũng không có một dân thường nào qua lại.
Dù sao hai đêm liên tiếp xảy ra chuyện như vậy, nhà nhà đều sợ chết khiếp.
Ngay khi trời tối, nhà nhà cửa sổ đều đóng chặt.
Đầu đường cuối ngõ, cấm vệ các đang không ngừng dò xét.
Hết thảy đô thành, lộ ra mười phần nghiêm mật.
Đến sau nửa đêm.
Mọi thứ dường như vẫn còn rất bình tĩnh.
Nhưng ngay lúc này đột nhiên.
Ánh mắt Đông Phương Túc ngưng tụ.
Hắn trông thấy một bóng đen ở dưới các gian nhà chợt lóe lên.
“Truy!” Đông Phương Túc lập tức đuổi theo.
Tốc độ bóng đen cực nhanh, Đông Phương Túc tuy trông thấy bóng đen, nhưng trong nhất thời căn bản không đuổi kịp.
Rất nhanh.
Bóng đen biến mất không thấy.
Đông Phương Túc sắc mặt cực kỳ khó coi.
“Vậy mà để người này chạy thoát!” Cô Nguyệt đám người lập tức đi xem xét tình hình dân thường gần đó.
Kết quả!
Có hai hộ dân gặp nạn.
Đông Phương Túc rất phẫn nộ.
Bản thân tự mình tọa trấn, giám sát nhất cử nhất động trong đô thành.
Đáng tiếc vẫn để kẻ kia thực hiện được.
Thậm chí có thể nói là đào tẩu ngay dưới mắt Đông Phương Túc.
Điều này khiến Đông Phương Túc sao có thể chấp nhận?
Mấy đêm tiếp theo.
Đông Phương Túc vẫn như trước tự mình tọa trấn.
Nhưng y như trước.
Mỗi lần đều có thảm án xảy ra.
Hơn nữa mỗi lần, Đông Phương Túc đều chỉ thấy bóng đen đào tẩu, mà không cách nào bắt được.
Vài lần như vậy, Đông Phương Túc triệt để mất kiên nhẫn.
Hắn trực tiếp phái tất cả cao thủ trong hoàng cung ra ngoài.
Hơn nữa mời ba tông môn lớn đến tương trợ.
Hết thảy đô thành, nghiêm mật phòng thủ.
Ngay cả một con ruồi bay qua cũng không thể trốn thoát.
Lại một đêm buông xuống.
Đông Phương Túc đứng dưới bầu trời đêm, ánh mắt nhìn xung quanh.
Lần này, hắn có lòng tin bắt được bóng đen kia.
Nhưng đêm nay.
Không có bất cứ chuyện gì xảy ra.
Bóng đen không xuất hiện.
Cũng không có dân thường tử vong.
Mọi người bày trận chờ địch như vậy, dĩ nhiên là phí công.
“Người này nhất định nhận thấy ra tay không dễ, nên ẩn núp.” Đông Phương Túc phán đoán.
Một đêm này coi như bình an vượt qua.
Mấy ngày đêm tiếp theo, đô thành vẫn phòng thủ nghiêm ngặt như thế.
Thủ đoạn này xác thực có hiệu quả.
Nhưng cũng không thể duy trì quá lâu.
Cao thủ hoàng cung cùng cao thủ ba tông môn lớn, không thể nào cả ngày đều nhìn chằm chằm đô thành.
Nhất là ba tông môn lớn.
Bọn họ đến giúp đỡ.
Chứ không phải đến để Đông Phương Túc sai khiến.
Ba năm ngày còn được.
Mười ngày nửa tháng cũng chấp nhận được.
Nhưng nếu một ngày không bắt được hung thủ, chẳng lẽ bọn họ cứ phải tiêu hao trong đô thành mãi sao?
Điều này hiển nhiên không thực tế.
Cho nên trong lòng Đông Phương Túc rất sốt ruột.
Lại không bắt được hung thủ này, dân chúng hoang mang, phía mình cũng phải chịu áp lực rất lớn.
Ngay lúc Đông Phương Túc đang phiền não.
Hung án vậy mà xảy ra ở bên ngoài đô thành.
Ở một thôn trang cách đô thành chưa đầy một trăm dặm, trong một đêm chết mười mấy người.
Đều giống mấy vụ án mạng trong đô thành, hồn phách bị rút đi.
Tin tức truyền đến đô thành, Đông Phương Túc vô cùng phẫn nộ.
Bởi vì điều này cho thấy mấy ngày bao vây chặn đánh của bọn họ, hoàn toàn không có ý nghĩa.
Người ta đã chạy khỏi đô thành, bắt đầu gây án bên ngoài.
Khó trách mấy ngày nay không xuất hiện.
Và cùng với việc thảm án xảy ra, một số lời đồn cũng bắt đầu lan truyền trong dân gian.
Có người nói những người này bị yêu quái hút hồn phách.
Cũng có người nói, những vụ án mạng này, là do hoàng đế thất đức, thượng thiên giáng tội.
Còn có người liên lụy những vụ án mạng này đến Linh Lung công chúa mới sinh.
Nói Linh Lung công chúa là một tai tinh, sự ra đời của nàng sẽ mang đến tai họa lớn cho Thiên Võ Vương Triều.
Lời đồn loại này, một khi bắt đầu lan truyền, thì tự nhiên sẽ càng ngày càng nghiêm trọng, thậm chí càng ngày càng không hợp lý.
Ban đầu, Đông Phương Túc không để những lời đồn này trong lòng.
Nhưng cho đến khi trong cung cũng bắt đầu có lời đồn vang lên, Đông Phương Túc mới ý thức được không ổn.
Hắn lập tức hạ lệnh, cấm bất cứ ai lan truyền những lời đồn này.
Hơn nữa một khi có người tung tin đồn, lập tức bắt giam vào thiên lao.
Kể từ đó, lời đồn tuy giảm bớt đôi chút.
Nhưng cũng không loại trừ được tận gốc.
Vẫn lén lút gieo rắc.
Và thảm án, vẫn xảy ra từng ngày.
Hung thủ này mỗi lần đều ra tay ở những nơi khác nhau.
Khiến Đông Phương Túc không có cách nào đuổi tới.
Một tháng thời gian.
Đã có gần hai trăm người, chết dưới tay người này.
Người vô tư loạn! Người người hoảng sợ!
Toàn bộ Thiên Võ Vương Triều, đều lâm vào một bầu không khí khủng hoảng.
Thậm chí, phiên chợ dưới Liên Phù Vân Sơn, cũng đã xảy ra án mạng.
Hôm nay.
Diệp Thanh Vân mang theo Đại Mao xuống núi đến phiên chợ.
Lại phát hiện phiên chợ trở nên vắng vẻ khác thường.
Phiên chợ vốn náo nhiệt, giờ này nửa ngày không thấy một bóng người.
Nhà nào cũng đóng chặt cửa.
“Chuyện gì xảy ra?” Diệp Thanh Vân có chút kỳ lạ.
Ngày thường vào giờ này, phiên chợ hẳn là rất náo nhiệt mới đúng.
Vì sao hôm nay lại khác thường như vậy?
Diệp Thanh Vân đi dạo nửa ngày, kết quả chỉ có nơi các tu luyện giả tụ tập hơi có người, dân thường thì không thấy ai.
Diệp Thanh Vân bèn đến chỗ những tu luyện giả đó.
“Chư vị huynh đài, có biết phiên chợ này xảy ra chuyện gì? Vì sao ban ngày mà một dân thường cũng không thấy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận