Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 109: Cùng Ta Không Có Quan

"Tình huống gì vậy?"
"Gã này lại dễ dàng như vậy, liền cầm được t·h·i·ê·n Vận Thạch lên?"
"Tiểu tử này không phải là người phàm sao?"
"Mẹ ơi, một người phàm mà lại có thể cầm được t·h·i·ê·n Vận Thạch lên?"
Sau một lúc ngây người, mọi người nhao nhao kinh hô.
Thật sự là cảnh này quá mức r·u·ng động.
Trước đó rất nhiều người đã thử qua, đừng nói là cầm được t·h·i·ê·n Vận Thạch lên.
Ngay cả nhúc nhích một chút cũng không được.
Bây giờ thì hay rồi.
Kẻ phàm nhân bị mọi người chế giễu này, lại cầm được t·h·i·ê·n Vận Thạch lên.
Hơn nữa thoạt nhìn thoải mái thích ý như vậy, căn bản cũng không có chút khó khăn nào.
Điều này làm sao mọi người có thể chấp nhận?
Lẽ nào những người tu luyện như chúng ta, thật sự không bằng một người phàm sao?
Lúc này Diệp Thanh Vân cũng đang ngơ ngác.
Hắn cầm t·h·i·ê·n Vận Thạch trong tay, không cảm thấy chút trọng lượng nào của tảng đá này.
Giống như là đang cầm một miếng bông.
Cái này cũng quá đơn giản đi?
Những người vừa rồi, ai nấy đều dồn hết sức lực, mà ngay cả một tảng đá như thế cũng không nhấc lên nổi?
Diệp Thanh Vân không khỏi có chút hoài nghi nhân sinh.
Lẽ nào nói, Diệp Thanh Vân ta thật sự rất giỏi?
Thật ra trước giờ ta vẫn không p·h·át hiện ra?
Nhưng Diệp Thanh Vân rất nhanh liền gạt bỏ suy đoán này của mình.
Mình sao có thể là nhân vật lợi hại gì được chứ?
Từ khi x·u·y·ê·n việt đến nay, ngay cả nửa ngày cũng chưa từng tu luyện qua, là một người phàm thuần túy.
Diệp Thanh Vân không hề nghi ngờ, mỗi một người ở đây đều có thể một quyền đ·ánh c·hết mình.
Diệp Thanh Vân cân nhắc t·h·i·ê·n Vận Thạch một chút, liếc nhìn lão giả mặt đỏ kia.
"Lão đầu, ngươi dùng thứ này l·ừ·a gạt nhiều linh thạch như vậy, bây giờ bị ta vạch trần rồi?"
Lão giả mặt đỏ: "???"
"Vị c·ô·ng t·ử này, lão phu không có lừa gạt ai cả."
Hắn cảm thấy vô cùng oan uổng.
Bởi vì đây chính là t·h·i·ê·n Vận Thạch thật sự.
"Hừ, không lừa gạt người?"
Diệp Thanh Vân không khỏi cười lạnh.
"Theo lời ngươi vừa nói, t·h·i·ê·n Vận Thạch này trừ phi là người có đại khí vận mới có thể cầm lên được, ngoài ra không có ai có thể cầm được."
"Vậy ngươi có thể cầm nó lên được không?"
Lão giả mặt đỏ lắc đầu.
"Lão phu cũng không cầm lên n·ổi."
"Haiz, vậy là đúng rồi."
Vẻ mặt Diệp Thanh Vân như đã nhìn thấu mọi chuyện.
Giờ phút này, hắn cảm thấy mình giống như bao c·ô·ng nhập vào người.
"Nếu chính ngươi cũng không cầm lên được, vậy ngươi làm sao mang được t·h·i·ê·n Vận Thạch này đến đây?"
"Cũng không lẽ vừa xuất hiện, nó đã ở ngay nơi này rồi?"
Sau khi Diệp Thanh Vân nói xong, dương dương tự đắc nhìn xung quanh.
Vốn tưởng rằng mọi người sẽ vì suy luận này của hắn mà lộ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ.
Thật không ngờ.
Mọi người xung quanh đều lộ vẻ cổ quái.
Ngay cả ba lão già mù cũng giật giật khuôn mặt.
Trong lòng Diệp Thanh Vân có chút hoảng hốt.
Lẽ nào ta nói không đúng sao?
Ta suy luận đặc sắc như vậy, những người này đáng lẽ phải vỗ tay mới đúng chứ.
Như vậy chẳng phải sẽ khiến ta rất x·ấ·u hổ sao.
Ngay lúc Diệp Thanh Vân x·ấ·u hổ.
Lão giả mặt đỏ kia lên tiếng.
"Vị c·ô·ng t·ử này, t·h·i·ê·n Vận Thạch không thể trực tiếp cầm lên được, nhưng có thể dùng ngọc thạch, vật liệu gỗ, kim loại để nâng nó lên."
"Cũng giống như vậy."
Trong lúc nói chuyện, lão giả mặt đỏ này cầm một phiến đá đặt ở dưới t·h·i·ê·n Vận Thạch.
"Làm phiền c·ô·ng t·ử đặt t·h·i·ê·n Vận Thạch lên tr·ê·n."
Diệp Thanh Vân liền đem t·h·i·ê·n Vận Thạch đặt ở trên.
Quả nhiên.
Lão giả mặt đỏ có thể cầm phiến đá để nâng t·h·i·ê·n Vận Thạch lên.
"Còn có thể như vậy?"
Diệp Thanh Vân vẻ mặt kinh ngạc.
Hắn đưa tay cầm t·h·i·ê·n Vận Thạch, nhưng vẫn không thấy nặng.
"Lão mù, ngươi lại thử xem."
Diệp Thanh Vân nói với lão già mù ở phía sau.
Lão già mù lập tức tiến lên, Diệp Thanh Vân đặt t·h·i·ê·n Vận Thạch lên phiến đá.
Kết quả lão mù đã dùng hết khí lực, cũng không cách nào nhấc t·h·i·ê·n Vận Thạch lên khỏi phiến đá.
Nhưng nếu lão mù vẫn có thể thong dong cầm được phiến đá có đặt t·h·i·ê·n Vận Thạch lên.
"Diệp c·ô·ng t·ử, t·h·i·ê·n Vận Thạch quả thực là như vậy."
Lão già mù thấp giọng nói.
Diệp Thanh Vân lập tức lúng túng.
Vừa rồi mình còn dương dương tự đắc, cho rằng đã vạch trần được âm mưu của lão già này.
Bây giờ xem ra.
Thì ra mình bị m·ấ·t mặt.
Cũng may da mặt Diệp Thanh Vân cũng dày, lúc này cố gắng trấn định.
Mặt ngoài như c·h·ó già.
Thật ra hắn ta đang rất hoảng sợ.
"Diệp c·ô·ng t·ử, có cảm nhận được t·h·i·ê·n địa đại đạo không?"
Lão già mù tò mò hỏi.
Không chỉ có hắn.
Những người khác ở đây cũng đều nhìn chằm chằm vào Diệp Thanh Vân.
Ngay cả lão giả mặt đỏ kia cũng không ngoại lệ.
Trong t·h·i·ê·n Vận Thạch có chứa đại đạo.
Đây là chuyện mà ai cũng biết.
Chẳng qua là thật hay giả, ai cũng không rõ ràng.
Hiện tại vừa lúc có người có thể cầm t·h·i·ê·n Vận Thạch, tự nhiên muốn xem người này có thể cảm nhận được t·h·i·ê·n địa đại đạo hay không.
Diệp Thanh Vân gãi đầu.
"Hình như chẳng cảm nhận được gì cả."
"Không thể nào?"
Tất cả mọi người đều không tin.
Cảm thấy Diệp Thanh Vân đang cố tình giấu giếm.
"Có lẽ người này đã cảm nhận được t·h·i·ê·n địa đại đạo."
"Chắc chắn, đổi lại là ta, cũng sẽ không nói ra."
"Quả nhiên là đáng ghen tị a."
Diệp Thanh Vân thấy bọn họ đều không tin, cũng không nói gì.
Hắn thật sự là không cảm giác được gì cả.
Ngay lúc này.
Răng rắc răng rắc răng rắc!
Từng tiếng vỡ vụn vang lên.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía t·h·i·ê·n Vận Thạch trong tay Diệp Thanh Vân.
Chỉ thấy trên t·h·i·ê·n Vận Thạch, vậy mà xuất hiện từng vết nứt.
"Cái gì?"
Mọi người quá sợ hãi.
Lão giả mặt đỏ càng sợ đến mức hồn vía lên mây.
t·h·i·ê·n Vận Thạch!
t·h·i·ê·n Vận Thạch lại sắp vỡ rồi?
Đây rốt cuộc là tình huống gì?
Diệp Thanh Vân cũng giật nảy mình.
Tay hắn run lên.
t·h·i·ê·n Vận Thạch trực tiếp rơi xuống đất.
Răng rắc!!!
Lần này, t·h·i·ê·n Vận Thạch hoàn toàn vỡ vụn.
Nó đã trở thành một đống đá vụn.
Mọi người lặng ngắt như tờ.
Đều có chút choáng váng.
Không còn sức lực.
Lão giả mặt đỏ kia bịch một cái, trực tiếp ngồi xuống mặt đất, mặt mũi ngơ ngác.
"t·h·i·ê·n Vận Thạch a!!!"
Lão giả mặt đỏ kêu t·h·ả·m t·h·iết.
Diệp Thanh Vân vẻ mặt lúng túng.
"Lão đại gia, ta... ta thật sự không cố ý."
"Ta còn tưởng tảng đá này rất c·ứ·n·g, kết quả tay r·u·n lên liền rơi xuống."
Diệp Thanh Vân vội vàng giải thích.
"Cũng không thể đổ lỗi cho ta, tất cả mọi người đều thấy, lúc tảng đá kia rơi xuống, cũng đã rạn nứt."
"Đây chắc chắn là một hòn đá giả, không phải t·h·i·ê·n Vận Thạch gì đó."
Không ai lên tiếng.
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều có chút hoài nghi nhân sinh.
Diệp Thanh Vân thấy thế, vội vàng kéo mấy lão mù đi.
"Mau chuồn đi, lỡ như bị quấn lấy thì phiền phức lớn."
Ba người cũng thấy có lý.
Sau đó vội vàng cùng Diệp Thanh Vân rời đi.
Mãi đến khi lão giả mặt đỏ kia phản ứng lại.
Mấy người Diệp Thanh Vân đã chạy mất dạng từ lâu.
"Người này có thể nhấc được t·h·i·ê·n Vận Thạch, còn có thể khiến cho t·h·i·ê·n Vận Thạch vỡ vụn, rốt cuộc là thần thánh phương nào?"
Lão giả mặt đỏ vội vàng đứng dậy.
Sau đó cũng chạy.
Chờ đến một nơi xung quanh không người, lão giả mặt đỏ dừng chân lại, nhìn trái nhìn phải một chút, lập tức lấy ra một khối ngọc giản đưa tin.
"Khởi bẩm giáo chủ, thuộc hạ đã phát hiện!"
"Nói."
Trong ngọc giản truyền đến một giọng nói lạnh như băng, không nghe ra là nam hay nữ.
"t·h·i·ê·n Vận Thạch thuộc hạ mang đến, bị một người nhấc lên."
"Là ai? Đông Phương Túc? Dương Thần Đình? Hay là Từ Trường Phong?"
"Đều không phải, mà là một người trẻ tuổi, không rõ lai lịch."
Bạn cần đăng nhập để bình luận