Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 468: Hoan Hỉ Thiền

Chương 468: Thiền Hoan Hỉ.
Viện Thiền Hoan Hỉ.
Nơi này cách Phật Quốc chưa đầy hai trăm dặm. Cũng là một trong những chùa miếu phụ thuộc của Phật Quốc. Bất quá, dù nói là phụ thuộc, quy thuận Phật Quốc, nơi này cũng là một trong số ít những chùa miếu có thực lực nhất dưới trướng Phật Quốc. Hơn nữa, viện Thiền Hoan Hỉ, lại còn là đại biểu cho Thiền Hoan Hỉ của Phật môn, được xem như người đứng đầu trong rất nhiều nhánh của Phật môn. Vì thế tự nhiên nó có một địa vị độc đáo. Diễm Thiền Tâm ở trong Phật Quốc, cũng chỉ đứng sau Phật Chủ và Tứ Đại Phật Tôn.
Diệp Thanh Vân và mọi người rất nhanh đã đến viện Thiền Hoan Hỉ. Một ngôi chùa không quá lớn. Bên ngoài chùa, một đám nữ đệ tử đang chờ đợi ở đó. Dường như họ đã sớm nhận được tin tức về việc Diệp Thanh Vân sẽ đến đây.
Diệp Thanh Vân nhìn kỹ lại. Chậc! Đám nữ đệ tử này, ai ai tư sắc cũng đều không tồi. Hơn nữa trang phục đều rất mát mẻ. Nhìn tổng thể. Tất cả đều xinh đẹp như hoa như ngọc! Thật là tuyệt vời! Mắt của Diệp Thanh Vân ngay lập tức nhìn thẳng.
Còn Tề Mộc Phong ở bên cạnh cũng không nhịn được liếc mắt nhìn vài cái, trêu cho Mai Nhược Lan trừng mắt Tề Mộc Phong một cái rõ mạnh. Tề Mộc Phong hơi xấu hổ, vội vàng thu ánh mắt lại.
Diệp Thanh Vân thì tự nhiên chẳng hề kiêng kị. Mắt hận không thể lồi cả ra ngoài. Mấy người xuống đất. Đám nữ đệ tử nhao nhao tiến lên. "Cung nghênh Thánh Tử đến viện Thiền Hoan Hỉ!"
Diệp Thanh Vân mặt đầy nụ cười. "Các ngươi khỏe, các ngươi khỏe." Diễm Thiền Tâm tự nhiên khoác lên tay Diệp Thanh Vân. Việc này khiến Diệp Thanh Vân có chút không tiêu nổi.
Oan oan! Thân mật như vậy sao? Hương thơm trên người Diễm Thiền Tâm, không ngừng tràn vào mũi Diệp Thanh Vân. Khiến Diệp Thanh Vân có chút tâm viên ý mã. "Thánh Tử, theo ta vào viện nha." "Tốt tốt tốt!" Diệp Thanh Vân tay trong tay với Diễm Thiền Tâm, Tề Mộc Phong và Mai Nhược Lan theo sau.
Dưới sự vây quanh của đám nữ đệ tử viện Thiền Hoan Hỉ, bọn họ tiến vào bên trong viện Thiền Hoan Hỉ. Khi vừa mới vào, mọi thứ đều không có gì khác so với các ngôi chùa bình thường. Nhiều nhất chỉ là tượng Phật ở bên trong phần lớn đều là nữ giới. Cho đến khi tiến vào bên trong phật đường. Diệp Thanh Vân trực tiếp trợn tròn mắt. Đây là chùa miếu ư? Rõ ràng đây là kỹ viện mà.
Trên hai bên tường của phật đường, đều khắc rất nhiều bức đồ án. Các đồ án này đều giống nhau, tất cả đều là nữ giới yêu diễm. Thậm chí có vài đồ án, còn vô cùng quá giới hạn. Người trên đồ án sinh động như thật, từng người từng người không một mảnh vải che thân. Có những đồ án Diệp Thanh Vân xem hiểu. Có những đồ án, đến cả một tên dê cụ như Diệp Thanh Vân cũng phải trợn mắt há mồm. "Ta đi! Còn có thể như thế sao?" Diệp Thanh Vân xem mấy cái đồ án này, tặc lưỡi lạ lùng.
Tề Mộc Phong, Mai Nhược Lan cũng đang nhìn mấy bức song tu đồ này. Bất tri bất giác, mấy bức song tu đồ này, trong mắt vợ chồng hai người, tựa hồ như đang sống lại. Hơn nữa, còn truyền đến từng đợt tà âm. Làm cho tâm thần người ta hoảng hốt, khó mà tự kiềm chế. Hai người trong lòng kinh hãi. Lẫn nhau nhìn nhau một cái. Quả nhiên! Vô luận là Tề Mộc Phong hay là Mai Nhược Lan, trên mặt đều xuất hiện một vệt đỏ ửng. Ánh mắt cũng mất đi mấy phần tỉnh táo. Nhất là Mai Nhược Lan, cắn nhẹ môi. Trong lông mi mang theo vẻ nhẫn nại. Tề Mộc Phong biết là không ổn. Cứ thế này tiếp tục, bản thân hai người thật sự sẽ không thể khống chế được. Chuyện này nếu là xung quanh không có ai thì cũng thôi đi. Nhưng nơi đây còn có nhiều người như vậy ở đây. Nhất là Diệp Thanh Vân còn ở đây, hai vợ chồng bọn họ sao có thể làm ra mấy chuyện hoang đường như vậy? "Giữ vững tâm thần, không cần xem mấy thứ này nữa." Tề Mộc Phong âm thầm truyền âm cho Mai Nhược Lan.
Mai Nhược Lan kinh hãi, sờ sờ gò má mình, lập tức toát ra một thân mồ hôi lạnh. Nàng vội vàng ổn định tâm thần, âm thầm vận chuyển công pháp, lúc này mới khiến loại kích động kia trong cơ thể được kiềm chế lại. "Mấy đồ này, sao lại đáng sợ đến thế, tu vi của ta mà cũng suýt nữa không chống đỡ nổi!" Mai Nhược Lan kinh hãi không thôi. Nàng là một cao thủ luyện Thần Cảnh, tu vi được xem là rất cao rồi. Thế mà chỉ vừa nhìn thoáng qua mấy bức song tu đồ ở đây, kết quả suýt chút nữa là tâm thần thất thủ, làm ra mấy chuyện hoang đường. Cũng may là Tề Mộc Phong kịp thời nhắc nhở, mới miễn cho xấu mặt. "Mấy bức song tu đồ này, nếu bị người có tu vi thấp trông thấy, hoặc bị phàm nhân nhìn thấy, chỉ sợ hậu quả không thể lường được!" Tề Mộc Phong cau chặt mày, trong lòng đối với viện Thiền Hoan Hỉ càng thêm vài phần cảnh giác.
"Khụ khụ, phong cách phật đường của quý viện, quả nhiên là...rất đặc biệt!" Diệp Thanh Vân ngữ khí có chút cổ quái nói ra. Diễm Thiền Tâm hơi hơi ngạc nhiên. Vừa rồi nàng thật sự đã thu hết phản ứng của ba người Diệp Thanh Vân vào trong mắt. Tề Mộc Phong và Mai Nhược Lan rõ ràng đã chịu ảnh hưởng, thậm chí gần như đã có chút thất thố rồi. Nhưng vẫn kịp thời thanh tỉnh lại. Diễm Thiền Tâm không hề cảm thấy bất ngờ. Bởi vì những bức song tu đồ ở trong phật đường, thật sự có thể gây ra ảnh hưởng đối với luyện Thần Cảnh. Nhưng chỉ cần tu vi không quá yếu, đều có thể kịp thời tỉnh lại. Nhưng thứ làm Diễm Thiền Tâm chú ý, lại là phản ứng của Diệp Thanh Vân. Trong mắt Diễm Thiền Tâm, Diệp Thanh Vân vừa nãy gần như bị hút vào trong sức hấp dẫn của mấy bức song tu đồ. Cả người không thể phân biệt rõ hiện thực và hư ảo nữa. Nhưng sau một khắc, Diệp Thanh Vân vậy mà như người không có chuyện gì, mặt không đỏ, thở không gấp, ánh mắt cũng vẫn cứ sáng suốt. Việc này làm Diễm Thiền Tâm kinh ngạc. Lẽ nào nói mấy bức song tu đồ này, đối với Diệp Thanh Vân không có chút hiệu quả nào sao? "Chậc chậc, viện Thiền Hoan Hỉ của các ngươi quả nhiên là danh bất hư truyền a." Diệp Thanh Vân cười nói một câu.
Mấy đồ này đích xác rất kích thích. Nhưng muốn làm Diệp Thanh Vân không kiềm chế được, vẫn là quá thấp rồi một chút. Để mà nói về độ dê cụ, Diệp Thanh Vân từng thấy những đồ còn kích thích gấp mười lần như vậy rồi. Xem đồ có ý nghĩa gì? Mà Diệp Thanh Vân bình tĩnh như vậy, trong mắt Diễm Thiền Tâm thì đã trở nên khác biệt rồi. "Xem ra vị Thánh Tử này đích thật là có phật pháp tinh thâm, thủ đoạn của Thiền Hoan Hỉ chúng ta, e là trong mắt hắn chỉ như đang diễn trò thôi." Diễm Thiền Tâm âm thầm nói. "Thánh Tử mời ngồi." "Tốt." Diệp Thanh Vân ngồi xuống. Tề Mộc Phong và Mai Nhược Lan ngồi bên cạnh Diệp Thanh Vân. Diễm Thiền Tâm thì ngồi đối diện với Diệp Thanh Vân.
Khi nàng vừa mới ngồi xuống, đã bắt chéo một chân lên, vạt váy theo đó lướt xuống một bên. Diệp Thanh Vân nuốt nước miếng. Hai mắt không chút kiêng dè nhìn chằm chằm Diễm Thiền Tâm. Đúng là muốn mệnh mà. Diệp Thanh Vân cũng chỉ sơ sơ nhúc nhích thân mình, để hai tay trước ngực. Không còn cách nào. Sợ sẽ bị người khác trông thấy chỗ lúng túng của bản thân. "Thánh Tử mời dùng trà." Mấy nữ đệ tử bưng trà tới. Diệp Thanh Vân lại không chút kiêng kị nhìn ngắm mấy cô nàng nữ đệ tử kia. Vóc dáng cũng không tệ. Đáng tiếc là so với Diễm Thiền Tâm thì vẫn là kém rất nhiều. "Viện chủ Diễm, bình thường thì nữ đệ tử quý viện hay làm những gì vậy?" Diệp Thanh Vân hiếu kỳ hỏi. Diễm Thiền Tâm mỉm cười. "Tự nhiên là tu hành." "Tu hành ư? Có giống với các tăng nhân bình thường tụng kinh niệm phật không?" Ánh mắt đơn thuần của Diệp Thanh Vân, tràn đầy sự ngây thơ và hiếu kỳ như một đứa trẻ con. "Ha ha, Thánh Tử nói đùa, nữ đệ tử bổn viện không giống với tăng nhân bình thường tụng kinh niệm phật." "Ngay cả ta ở trong đó, tất cả mọi người trong viện Thiền Hoan Hỉ, đều chỉ nghiên cứu song tu chi đạo."
Bạn cần đăng nhập để bình luận