Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 390: Tu nhà xí

Từ Trường Phong không dám chậm trễ, vội vàng lên núi. Tư Mã Trọng mày nhíu chặt, trong lòng nghi hoặc, lúc này cũng đi theo hướng lên núi. Đến đỉnh núi. Từ Trường Phong không thấy cái thế Ma Quân nào cả. Cũng không thấy vô địch đế tôn nào cả. Càng không có bất kỳ tồn tại cường đại khủng bố nào. Chỉ có một đám hòa thượng đang ngơ ngác. Cùng một Diệp Thanh Vân mặt mày ủ rũ. Còn có bãi đất bừa bộn. Từ Trường Phong ngẩn người. Đây là tình huống gì? "Thánh tử, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Tuệ Không đi tới trước mặt Diệp Thanh Vân, có chút nghi hoặc hỏi. Diệp Thanh Vân chỉ vào nhà xí của mình. "Này, chính là cái này." Tuệ Không nhìn về phía nhà xí. Nhà xí đã sụp đổ, tan hoang. Hố phân cũng nổ tung, xung quanh toàn là nước bẩn. Mùi hôi thối nồng nặc. "Thánh tử, cái này......" Tuệ Không nhất thời có chút không phản ứng kịp. "Ta cũng không biết là cái thằng trời đánh nào, thế mà đem nhà xí của ta làm nổ, làm hại ta hôm nay chỉ có thể tùy tiện đại tiểu tiện." Diệp Thanh Vân mặt oán giận nói. Tuệ Không cùng các tăng toàn bộ hóa đá. Nhà xí bị nổ? Chỉ vì chuyện này, vội vã gọi bọn họ qua đây? Mà Từ Trường Phong ở không xa nghe thấy lời này, lập tức nhìn về phía Tư Mã Trọng sau lưng. Đối diện với ánh mắt cổ quái của Từ Trường Phong, mặt Tư Mã Trọng già đỏ lên, vô cùng lúng túng. Hận không thể trực tiếp tìm cái lỗ nẻ nào đó chui xuống. Ánh mắt của Từ Trường Phong tựa như chưa nói gì, lại như đã hiểu hết tất cả. "Tiền bối, cái nhà xí này......" Từ Trường Phong không nén nổi hỏi. "Khụ khụ, đây là ngoài ý muốn, đừng nhắc lại nữa!" Dù sao Tư Mã Trọng vẫn còn chút mặt mũi. Khóe miệng Từ Trường Phong co giật. Hắn đã xác nhận, chính là Tư Mã Trọng bọn họ đã nổ nhà xí của Diệp Thanh Vân. Chỉ là Từ Trường Phong căn bản không cách nào tưởng tượng, vì sao Tư Mã Trọng lại cùng nhà xí của Diệp Thanh Vân gây khó dễ? Đây là có thâm cừu đại hận lớn bao nhiêu chứ? Nhất định phải cho nổ nhà xí của Diệp Thanh Vân? "Tuệ Không à, gọi các ngươi lên đây, là muốn mời các ngươi giúp đỡ." Diệp Thanh Vân vỗ vai Tuệ Không một cái, bộ dạng rất thấu tình đạt lý. "Thánh tử có gì phân phó?" Tuệ Không lập tức trở nên nghiêm trang. "Thật ra cũng không có chuyện gì đặc biệt quan trọng, chính là muốn mời các ngươi giúp ta thu dọn chút nhà xí, sau đó sẽ giúp ta xây lại một cái." Diệp Thanh Vân cười hề hề nói. Tuệ Không: “......” Các tăng: “???” Chúng ta nghi ngờ ngươi đang vũ nhục người khác. Nhưng chúng ta không có chứng cứ! Chuyện này tức quá đi! Tuệ Không lại nghĩ khác với các tăng. Hắn nhìn Diệp Thanh Vân, rồi nhìn nhà xí. Nhìn nhà xí, rồi lại nhìn Diệp Thanh Vân. Sau đó bừng tỉnh ngộ! "Thánh tử, bần tăng đã hiểu rồi!" Diệp Thanh Vân giật nảy cả mình. Ghê thật. Ngươi đã hiểu cái đồ chơi gì rồi? Chỉ nhờ ngươi sửa nhà xí mà ngươi làm như xem kịch thế hả? "Thánh tử là muốn khảo nghiệm chúng ta, để chúng ta có khả năng chịu đựng khổ cực thế gian, từ đó đạt tới không ngại không sợ, cảnh giới vô tâm vô niệm!" Tuệ Không mặt xúc động. Diệp Thanh Vân: "???" Tên này đang nói cái gì vậy? Vì sao ta không hiểu một câu nào? "Thì ra là như vậy à!" Một vị tăng nhân liên tục gật đầu. "Thánh tử quả nhiên dụng tâm lương khổ!" "A Di Đà Phật, thánh tử thì ra là đang khảo nghiệm chúng ta!" "Đa tạ thánh tử!" Trong nhất thời, các tăng cũng giống như là đã hiểu ra rồi. Đồng loạt hướng về phía Diệp Thanh Vân cúi đầu hành lễ. Diệp Thanh Vân gãi đầu. Hắn cảm thấy đám hòa thượng này có phải đều có bệnh nặng gì không? Chuyện này là cái gì với cái gì vậy trời? Ta chỉ đơn giản là muốn nhờ các ngươi giúp sửa cái nhà xí mà thôi. Cần gì phải nghĩ nhiều vậy chứ? Thôi kệ. Theo bọn họ vậy. Chỉ cần giúp ta sửa xong nhà xí là được rồi. "Các ngươi cẩn thận làm nha." Diệp Thanh Vân cạn lời nói với Tuệ Không. "Thánh tử yên tâm, chúng ta nhất định sẽ tử tế cảm nhận sự khảo nghiệm của thánh tử!" "Tuyệt đối sẽ không để thánh tử thất vọng!" "Chư vị đồng tu, chúng ta cùng nhau trùng tu nhà xí cho thánh tử!" "A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai!" Tuệ Không và các tăng lập tức khí thế ngất trời làm việc. Từng người từng người tinh thần mười phần. Chỉ thiếu điều nhảy vào hố xí để dọn đống đồ đó nữa thôi. Diệp Thanh Vân thở ra một hơi. Cũng may dưới núi có một đám người làm công cụ như thế. Nếu chỉ dựa vào một mình Diệp Thanh Vân mà nói, cái nhà xí này muốn sửa phải mất ít nhất nửa tháng mới xong. Diệp Thanh Vân tuy thích tùy tiện đại tiểu tiện. Nhưng không có nhà xí thật đúng là không được. Dù sao còn có hai chị em Liễu gia ở đây, nếu mình ngày nào cũng tùy tiện đại tiểu tiện thì cũng kỳ cục quá. Lúc này. Từ Trường Phong dẫn Tư Mã Trọng đã đi tới. "Diệp công tử, quấy rầy rồi." Từ Trường Phong mặt mỉm cười, hướng Diệp Thanh Vân cúi đầu hành lễ. "Là Từ tông chủ nha, đã lâu không gặp." Diệp Thanh Vân nhiệt tình lên tiếng. "Diệp công tử, vị này là bạn tốt của ta, cũng là ân nhân của ta, tên gọi Tư Mã Trọng." Từ Trường Phong giới thiệu Tư Mã Trọng cho Diệp Thanh Vân. Diệp Thanh Vân nhìn Tư Mã Trọng. Mà Tư Mã Trọng cũng đang dò xét Diệp Thanh Vân. "Vì sao lại là một phàm nhân không có tu vi?" Tư Mã Trọng trong lòng nghi hoặc. Lúc trước hắn nghe Từ Trường Phong nói về Diệp Thanh Vân lợi hại như vậy, còn tưởng rằng tu vi của Diệp Thanh Vân rất khủng bố. Nhưng hiện tại xem ra. Đây không phải là một người phàm nhân sao? Đừng nói tu vi, trong cơ thể hắn thậm chí nửa điểm linh khí cũng không có, thuần túy chỉ là một tên phế vật không thể tu luyện. Với loại phế vật này, ở nhà Tư Mã bọn họ mà nói, thì ngay cả chó cũng không bằng. Mà Từ Trường Phong sao lại coi trọng người như vậy là thế ngoại cao nhân? Chẳng lẽ là bị lừa rồi sao? Tư Mã Trọng mang vẻ nghi ngờ. Mà Diệp Thanh Vân thì trên dưới đánh giá Tư Mã Trọng. "Ngươi họ Tư Mã?" Tư Mã Trọng sững sờ. "Ừm, có gì chỉ giáo?" Diệp Thanh Vân sờ sờ cằm. Trước Đông Phương Túc trời còn nói về chuyện gia đình Tư Mã ở đây, hơn nữa nói cho Diệp Thanh Vân biết, trong vương triều liên tiếp xảy ra án mạng, chuyện này có liên quan đến nhà Tư Mã. Cho nên Diệp Thanh Vân bản năng đã không có thiện cảm với người nhà Tư Mã. "Ngươi có quen Tư Mã Anh không?" Diệp Thanh Vân bất ngờ nói ra. Tư Mã Trọng ngẩn ra: "Cái gì?" "Tư Mã Anh, ngươi có quen không?" Diệp Thanh Vân hỏi lại lần nữa. Tư Mã Trọng nhất thời không biết có nên nói mình quen hay không. Còn Từ Trường Phong thì có chút nghi hoặc. "Diệp công tử, ngươi quen Tứ tiểu thư của nhà Tư Mã sao?" Diệp Thanh Vân gật đầu. "Ta đương nhiên quen, trước đây ngay ở trên trời, ngươi nói cái vị Tứ tiểu thư này, còn chạy đến chỗ ta trộm dưa hấu đó." "A?" Từ Trường Phong lập tức đơ người. Tư Mã Trọng cũng một mặt mờ mịt. Đậu má cái tình huống gì vậy? Tư Mã Anh đến đây trộm dưa hấu? Không đúng, dưa hấu là cái gì vậy? Diệp Thanh Vân chỉ vào ruộng dưa của mình. "Ngươi xem xem, ruộng dưa hấu của ta tốt đẹp như thế, bị đạp hư thành như vậy rồi, tức chết ta đi được." Từ Trường Phong đã từng ăn qua dưa hấu. Biết rõ dưa hấu là loại thiên tài địa bảo, có thể tăng cường thể phách, tăng lên khí huyết lực. Mà Tư tiểu thư của nhà Tư Mã, lại chạy tới đây trộm dưa? Đây quả thực là tìm đường chết. Đồ của Diệp Thanh Vân, sao có thể tùy tiện bị người khác đánh cắp như vậy được? "Diệp công tử, vậy Tư Mã Anh sau này thế nào rồi?" Từ Trường Phong vội hỏi. "Ta kêu Võ Hoàng bệ hạ đến, người đã bị bệ hạ mang đi rồi." Diệp Thanh Vân qua loa nói. Mà nghe thấy lời này, Tư Mã Trọng hoảng sợ thất sắc. "Xong rồi!" "Toàn bộ xong rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận