Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1837 người hữu duyên là ai?

Chương 1837: Người hữu duyên là ai?
Mang theo nghi hoặc cùng chờ mong, Diệp Thanh Vân cất mặt nạ Chu Tước vào trong túi, sau đó cùng Tuệ Không cùng nhau tiến vào Phượng Tiên phủ. Vì Ngụy Vô Kỵ đã dặn dò trước, Diệp Thanh Vân và Tuệ Không có thể tự do ra vào Phượng Tiên phủ. Biết được Diệp Thanh Vân và Tuệ Không trở về, Mao Dịch dẫn đầu đã tìm đến hai người bọn họ. Hỏi han một phen về tình huống gặp mặt với Nhan Chính. Diệp Thanh Vân cũng ngầm lưu ý phản ứng của mặt nạ Chu Tước, nhưng lúc Mao Dịch đến lại không có bất kỳ dị thường nào. Rõ ràng, những động tĩnh dị dạng trước đó của mặt nạ Chu Tước không liên quan đến Mao Dịch. Mao Dịch chỉ đơn giản hỏi thăm một chút tình hình, cũng không nói chuyện nhiều với bọn họ, dù sao đang ở trong tiên phủ, khắp nơi đều có tai mắt. Nếu mình kết giao quá thân với Diệp Thanh Vân và Tuệ Không, sẽ khiến người ta nghi ngờ bọn họ sớm đã cấu kết với nhau. Tình hình hiện tại vẫn chưa công khai, mối quan hệ của Mao Dịch với đám người Diệp Thanh Vân nhất định phải giữ kín.
Không lâu sau khi Mao Dịch rời đi, lại có người đến bái phỏng Diệp Thanh Vân. Người đến lại là Chu Vô Vi, vị Tổng trấn Huyền Trần Hải. “Chu Tổng trấn?” Thấy Chu Vô Vi tươi cười đứng ở ngoài phòng, Diệp Thanh Vân có chút kinh ngạc. “Chu mỗ mạo muội làm phiền.” Chu Vô Vi vội vàng ôm quyền hành lễ, hoàn toàn không có dáng vẻ của một tổng trấn. “Mời vào.” Diệp Thanh Vân mời Chu Vô Vi vào phòng, hai bên ngồi xuống. “Không biết Chu Tổng trấn đến thăm có việc gì?” Diệp Thanh Vân hờ hững hỏi, Tuệ Không thì đứng ở phía sau, như một vị kim cương hộ pháp. “Ha ha, không có chuyện gì, chỉ là Chu mỗ luôn thích kết giao với các cao nhân ẩn thế, đặc biệt là những đại tông sư luyện khí siêu phàm thoát tục như tôn giá, Chu mỗ càng thêm ngưỡng mộ trong lòng.” Vừa nói, Chu Vô Vi rất tự nhiên lấy từ trong túi trữ vật ra một hộp gấm, đẩy đến trước mặt Diệp Thanh Vân. “Đây là ý gì?” Diệp Thanh Vân giả bộ kinh ngạc, kỳ thực đã biết lão tiểu tử này đến để tặng lễ cho mình. Hắn không hiểu rõ về Chu Vô Vi, chỉ biết gia hỏa này trước đây là tổng trấn Huyền Trần Hải, nhưng vì Thất Hải Đại Loạn, Huyền Trần Hải bị đám yêu ma của ba hải kia công phá, Chu Vô Vi liền luôn đi theo bên cạnh Phong Huyền tử. “Tôn giá không cần nghi ngại, đây chỉ là chút tâm ý của Chu mỗ thôi.” “Cũng không phải vật gì tốt, mong rằng tôn giá đừng ghét bỏ.” Nói xong, Chu Vô Vi chủ động mở hộp gấm ra. Bên trong hộp gấm, một viên ngọc trai ánh bạc rực rỡ hiện ra, vừa mở ra đã sáng rực cả căn phòng. Nó còn tỏa ra một mùi hương sữa nhàn nhạt. “Đây là vật gì?” Diệp Thanh Vân nhíu mày, không nhận ra thứ này, trông có vẻ giống trân châu, nhưng kích thước lại khá lớn, gần bằng nắm đấm của mình. “Đây là vật đặc hữu của Thất Hải, chính là Vạn Niên Hải Ngọc Châu chỉ có ở biển sâu vạn trượng mới có thể tìm thấy.” Chu Vô Vi cười giới thiệu. “Vật này tích tụ khí tức biển sâu vô cùng lớn, có thể thư giãn Tiên Thể, ôn dưỡng tiên khí, rất có ích cho việc chữa thương và tu luyện.” “Một chút lễ mọn, không thành kính ý.” Chu Vô Vi mặt đầy vẻ ân cần tươi cười, thậm chí còn có chút nịnh nọt. Điều này khiến Diệp Thanh Vân cảm thấy rất kỳ lạ. Dù gì thì ngươi, Chu Vô Vi cũng là một phương tổng trấn, một khi dậm chân có thể khiến cả một vùng biển run rẩy. Dưới mắt dù đang thất thế, cũng không nên hèn mọn đến mức vội vàng đến tặng quà cho mình như thế này chứ? Chắc chắn là có mưu đồ gì đây? Diệp Thanh Vân không hề ngốc, hắn biết tên này tặng quà cho mình như vậy, tuyệt đối không đơn giản chỉ là kết giao bạn bè. Chắc chắn là có chuyện gì đó. Bảo bối này tuyệt đối không dễ nhận. Nghĩ đến đây, Diệp Thanh Vân mỉm cười, đưa tay đóng hộp gấm lại. Nhưng lại không trực tiếp cất vào trữ vật giới chỉ, mà cứ đặt tay lên trên hộp gấm như vậy. Ánh mắt nhìn thẳng vào Chu Vô Vi. Chu Vô Vi bị Diệp Thanh Vân nhìn chằm chằm như vậy cũng không xấu hổ, thậm chí cũng không hề mất tự nhiên. “Chu Tổng trấn, đại lễ như vậy, tại hạ không dám nhận đâu.” Diệp Thanh Vân cười như không cười. Chu Vô Vi vốn là người ranh ma, nghe những lời này sao có thể không hiểu ý của Diệp Thanh Vân? Lúc này liền nói thẳng. “Thực không dám giấu giếm, Chu mỗ quả thật có chút chuyện, muốn làm phiền tôn giá.” Chu Vô Vi nói. “Chu Tổng trấn cứ nói đừng ngại.” “Khụ khụ, Phong Huyền tử Thượng Tiên chẳng mấy chốc sẽ trở về Ngũ Trang, ta…ta muốn tiếp tục đi theo bên cạnh Phong Huyền tử, cùng nhau đi đến Ngũ Trang.” “Nhưng chuyện này không phải do ta quyết định được, Phong Huyền tử Thượng Tiên cũng chưa chắc đã muốn mang ta đi theo.” “Cho nên, mong rằng tôn giá có thể nói giúp mấy lời tốt đẹp trước mặt Phong Huyền tử Thượng Tiên, tại hạ vô cùng cảm kích.” Diệp Thanh Vân nghe xong, ra là chuyện như vậy. Tên này muốn cùng Phong Huyền tử đến Ngũ Trang. Chỉ có thế thôi. Diệp Thanh Vân không nói gì, trong lòng thì đang tính toán có nên khống chế tên họ Chu này không? Phong Huyền tử là nhất định phải bắt cho bằng được. Nếu ngay cả Chu Vô Vi này cũng khống chế được, để hắn đi theo Phong Huyền tử đến Ngũ Trang, thì đến lúc đó mình cứu Nguyệt Nha Hà càng có thêm nắm chắc. Tuy nhiên Chu Vô Vi dù không lợi hại bằng Phong Huyền tử, nhưng dù sao cũng là một phương tổng trấn, thực lực chắc cũng không kém những cường giả như Dương Phượng Sơn. Muốn khống chế hắn cũng không dễ dàng. Cứ làm cứng thì chắc chắn không được, không nói đến việc có đánh lại hay không, đây chính là Phượng Tiên phủ, một khi giao đấu hậu quả sẽ khó lường. Mà ngoài cách cứng rắn ra, thủ đoạn duy nhất Diệp Thanh Vân có thể dùng để khống chế Chu Vô Vi, cũng chỉ có Địa Tạng bảo châu mà đã lâu không dùng đến. “Không biết Địa Tạng bảo châu có thể khống chế nổi cao thủ như vậy không?” Diệp Thanh Vân trong lòng có chút không chắc chắn. Hắn tuy đã dùng Địa Tạng bảo châu, nhưng chỉ khống chế được những người thực lực không cao. Đối với một cường giả tổng trấn như vậy, thật sự có chút không nắm chắc. Nếu khống chế không nổi, vậy thì phiền phức lớn. Càng nghĩ, Diệp Thanh Vân vẫn cảm thấy cần phải thận trọng hơn. Không thể nóng vội được. Dù sao nơi này là địa bàn Phượng Tiên phủ, suy nghĩ quá nhiều sẽ không thể thoải mái hành động được. Thấy Diệp Thanh Vân không nói gì, Chu Vô Vi còn tưởng đối phương không muốn giúp mình việc này. “Cao nhân!” Chu Vô Vi bỗng nhiên đứng dậy, hướng về phía Diệp Thanh Vân cúi đầu thật sâu. “Xin cao nhân có thể nói giúp một hai lời trước mặt Thượng Tiên.” Diệp Thanh Vân vội vàng đứng dậy đỡ. “Chu Tổng trấn không cần như vậy, ta sẽ tự mình nói với Phong Huyền tử Thượng Tiên chuyện này giúp Chu Tổng trấn.” Chu Vô Vi lập tức vui mừng khôn xiết. “Đa tạ cao nhân! Đa tạ cao nhân!” “Vậy ta sẽ không quấy rầy cao nhân tu luyện nữa, xin cáo từ!” Chu Vô Vi liền rời đi. Còn hộp gấm đựng Vạn Niên Hải Ngọc Châu thì tự nhiên lưu lại ở chỗ Diệp Thanh Vân. Diệp Thanh Vân cầm Vạn Niên Hải Ngọc Châu trong hộp gấm, tùy ý xoay xoay vài vòng, sau đó ném thẳng cho Tuệ Không. “Đồ chơi này ta không cần, cho ngươi đó.” “Đa tạ Thánh tử.” Tuệ Không đương nhiên không từ chối, lập tức nhận lấy Vạn Niên Hải Ngọc Châu. Diệp Thanh Vân lại lấy mặt nạ Chu Tước trong túi trữ vật ra, thấy vật này vẫn đang phát sáng lấp lánh, trong lòng càng thêm hiếu kỳ. “Rốt cuộc trong Phượng Tiên phủ ai là người hữu duyên với món đồ này?”
Lại một ngày nữa trôi qua. Diệp Thanh Vân và Tuệ Không đến chỗ Phong Huyền tử để tu bổ Thất Tinh Kiếm. Vẫn là ở đại điện trong tiên phủ. Phong Huyền tử, Chu Vô Vi và Ngụy Vô Kỵ đều ở đây. Thấy Diệp Thanh Vân đến, ba người đều chắp tay ôm quyền với Diệp Thanh Vân. Diệp Thanh Vân ôm quyền đáp lễ, ánh mắt lướt qua từng khuôn mặt của ba người. Đúng lúc này. Diệp Thanh Vân cảm nhận được mặt nạ Chu Tước trong túi trữ vật đột nhiên rung động mãnh liệt. Điều này khiến Diệp Thanh Vân giật mình. “Mặt nạ phản ứng lớn như vậy? Lẽ nào người hữu duyên của mặt nạ này chính là Phong Huyền tử hoặc là Ngụy Vô Kỵ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận