Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 543: Đeo kiếm thiếu nữ

Diệp Thanh Vân một mặt cảnh giác nhìn bọn chúng.
“Các ngươi làm gì?”
“Hờ hờ hờ, vị tiểu ca này, trứng gà của ngươi tươi ngon đấy.”
Tên ăn mày trung niên đầu trọc mắt lé cầm đầu cười tươi rói nói.
“Thế nào? Các ngươi muốn mua à?”
Diệp Thanh Vân nhíu mày hỏi.
Đám ăn mày vừa nghe, tức khắc đều mừng rỡ.
“Tiểu ca, ngươi xem chúng ta đều là ăn mày, lấy đâu ra tiền mua chứ?”
Tên ăn mày trung niên cười khổ nói.
“Vậy các ngươi vây lại làm gì?”
Diệp Thanh Vân không vui nói.
“Tiểu ca, ngươi có biết Cái Bang không?”
Tên ăn mày trung niên thần bí nói.
Diệp Thanh Vân gật đầu.
“Ta biết.”
Tên ăn mày trung niên chỉ vào giỏ trứng gà.
“Tiểu ca, chúng ta Cái Bang vì thiên hạ người nghèo khổ, ngươi đem trứng gà này tặng cho bọn ta, coi như ngươi vì người nghèo khổ dưới gầm trời này làm chút việc thiện.”
Vừa nói, tên ăn mày trung niên liền muốn đưa tay lấy giỏ.
Diệp Thanh Vân vội vàng kéo giỏ ra sau lưng.
“Ngươi làm gì?”
Tên ăn mày trung niên có chút lúng túng.
Mà mấy tên ăn mày khác lộ vẻ không kiên nhẫn.
“Vị tiểu ca này, trứng gà của ngươi dù sao cũng cho người khác ăn, không bằng cho Cái Bang chúng ta, chúng ta đều là người nghèo mà.”
Tên ăn mày trung niên cố giữ nụ cười nói.
Diệp Thanh Vân nhìn chằm chằm tên ăn mày trung niên kia.
“Ngươi đang bắt cóc đạo đức ta à?”
Tên ăn mày trung niên ngẩn người.
“Bắt cóc đạo đức? Cái gì là bắt cóc đạo đức?”
Diệp Thanh Vân chỉ vào bọn họ.
“Hành vi của các ngươi hiện tại, chính là bắt cóc đạo đức.”
Hắn lại hừ một tiếng.
“Đáng tiếc các ngươi không bắt cóc được ta, Diệp Thanh Vân này.”
“Bởi vì ta… không có đạo đức!”
Đám ăn mày: “???”
Tên này sao lại không biết xấu hổ hơn cả ăn mày bọn mình vậy?
Một kẻ thích đại tiểu tiện bừa bãi, sao lại có thể có đạo đức được chứ?
Vẻ tươi cười giả tạo trên mặt tên ăn mày trung niên rốt cuộc có chút không nhịn nổi.
Trong mắt hắn, lộ ra một tia hung ác.
“Tiểu ca, ta hỏi lại ngươi một lần, trứng gà này ngươi có chịu tặng cho Cái Bang ta không?”
Diệp Thanh Vân cũng có chút khẩn trương.
Đám ăn mày này thoạt nhìn có vẻ không phải người tốt.
Mấy tên ăn mày ùa lên phía trước, đã bắt đầu xắn tay áo.
Chỉ cần Diệp Thanh Vân còn dám nói một chữ "Không", bọn chúng sẽ trực tiếp động thủ cướp đoạt.
Hơn nữa chẳng ngại việc đánh Diệp Thanh Vân thành bầm dập.
“Các ngươi muốn làm gì? Đây là giữa ban ngày ban mặt, chẳng lẽ các ngươi muốn cướp bóc à?”
Diệp Thanh Vân quát lên.
“Cướp bóc? Chúng ta xin ăn đâu dám cướp bóc? Trứng gà này là chính ngươi muốn cho chúng ta mà.”
Tên ăn mày trung niên cười lạnh một tiếng, trực tiếp phất tay.
Mấy tên ăn mày lập tức nhào về phía Diệp Thanh Vân.
Diệp Thanh Vân giật nảy mình.
Cái đệch, thật sự động thủ à?
Đại Mao ở bên cạnh thấy cảnh tượng này, lại ngáp một cái.
Hoàn toàn lười động thủ.
Đùa gì thế.
Ta đường đường Yêu Vương tôn quý, là hạng người nào chứ?
Còn muốn ra tay đối phó mấy tên ăn mày sao?
Ta Yêu Vương Đại Mao không muốn mặt mũi à?
Còn chuyện Diệp Thanh Vân có bị đánh hay không?
Chuyện đó hoàn toàn không nằm trong phạm vi lo lắng của Đại Mao.
Ngay khi Diệp Thanh Vân đang kinh hoàng thất thố thì.
“Dừng tay!”
Một tiếng quát lạnh vang lên.
Mấy tên ăn mày đồng loạt dừng tay, nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Chỉ thấy ở nơi không xa đứng một thiếu nữ mặc áo đỏ đi giày đen.
Sau lưng cô ta đeo một thanh đại kiếm to như ván cửa.
Thiếu nữ này nhìn mới mười lăm mười sáu tuổi, thân hình nhỏ nhắn.
So với thanh đại kiếm ván cửa sau lưng thì tạo thành sự đối lập rõ rệt.
Trông rất cổ quái.
“Mấy người xin ăn các ngươi thật quá đáng, đến cả một người bán trứng gà cũng muốn bắt nạt à?”
Thiếu nữ đeo kiếm chỉ vào đám ăn mày, vẻ mặt chán ghét trách cứ.
Diệp Thanh Vân mặt lộ vẻ như thấy được cứu tinh.
“Nữ hiệp cứu ta!”
Hắn vội vàng kêu lên.
Thiếu nữ đeo kiếm từng bước tiến đến, thân hình nhanh như thỏ chạy, đột nhiên đã tới trước mặt Diệp Thanh Vân.
“Người bán trứng gà, ngươi yên tâm đi, hôm nay có Lăng Tiểu Tiểu ta ở đây, không ai có thể bắt nạt ngươi.”
Diệp Thanh Vân nhìn thanh đại kiếm rộng bản sau lưng thiếu nữ, cảm giác an toàn tự nhiên mà sinh.
Đây nhất định là một cao thủ!
Nếu không sao có thể đeo một thanh kiếm lớn như vậy?
Hôm nay mình coi như đã thấy cao nhân rồi.
“Tiểu nha đầu, đừng tưởng đeo một thanh kiếm là có thể dọa người? Đệ tử Cái Bang ta hàng triệu, ngươi dám chọc chúng ta?”
Tên ăn mày trung niên đầy mặt hung ác.
Thiếu nữ tên Lăng Tiểu Tiểu hừ một tiếng.
Một tay rút thanh đại kiếm sau lưng xuống.
Vung mạnh trong tay.
Ầm!!!
Một tiếng vang lớn.
Kiếm nặng nện xuống mặt đất.
Tức thì mặt đất vỡ nát.
Mấy tên ăn mày trung niên sắc mặt tức thì biến sắc.
Bọn chúng vốn tưởng rằng thanh đại kiếm sau lưng Lăng Tiểu Tiểu chỉ là đồ trang trí.
Ai ngờ lại là hàng thật giá thật.
Cái này nếu mà đánh vào người chúng, chẳng phải là bị chém thành thịt vụn ngay tại chỗ à?
“Đi thôi, đi thôi!”
Tên ăn mày trung niên sợ hãi, vội vàng dẫn mấy tên kia chạy trối chết.
Diệp Thanh Vân thở ra một hơi.
Cũng may có cô gái này ra tay giúp đỡ.
Nếu không hôm nay, mình không những không giữ được trứng gà.
Chỉ sợ còn bị đám ăn mày này đánh cho một trận.
“Nữ hiệp, đa tạ ngươi!”
Diệp Thanh Vân vội vàng chắp tay nói.
Lăng Tiểu Tiểu liếc nhìn Diệp Thanh Vân.
“Ngươi đúng là gan lớn, hiện tại Cái Bang đang hoành hành, ngươi lại cứ như vậy đi bán trứng gà, bọn chúng không bắt nạt ngươi thì bắt nạt ai?”
Diệp Thanh Vân cười khổ.
“Nữ hiệp nói phải.”
Lăng Tiểu Tiểu lại nhìn Đại Mao đang nằm một mắt.
“Đây là chó của ngươi à?”
Diệp Thanh Vân gật đầu.
“Nó tên là Đại Mao.”
Lăng Tiểu Tiểu ngồi xổm xuống, nhìn ngắm Đại Mao.
Đại Mao cũng hé một mắt, liếc nhìn Lăng Tiểu Tiểu.
“Con chó này lớn lên hơi xấu.”
Đại Mao: “Cô có lễ phép không đấy?”
Diệp Thanh Vân cũng cười: “Nó chỉ là một con chó ta thôi.”
Đại Mao: “……”
Thôi vậy.
Không thèm chấp nhặt với lũ người ngu xuẩn các ngươi.
“Ngươi ở đâu? Ta đưa ngươi về, tránh cho lát nữa đám ăn mày kia lại tới tìm ngươi gây sự.”
Lăng Tiểu Tiểu nói.
Diệp Thanh Vân: “Ta ở Phù Vân sơn gần đây.”
Lăng Tiểu Tiểu gật đầu.
“Vậy ta đưa ngươi về.”
“Đa tạ nữ hiệp!”
Diệp Thanh Vân vội vàng tỏ vẻ cảm kích.
Nhưng trước khi về núi, Diệp Thanh Vân ghé qua nhà Hoàng Phúc Sinh một chuyến.
Nhà Hoàng Phúc Sinh không bị ảnh hưởng của hồng thủy.
Bởi vì nhà hắn ở ngay cạnh nhà Lương Niệm Tú.
Lúc lũ quét kéo đến, Ma Phật Ba Tuần cùng với cả nhà Hoàng Phúc Sinh cùng nhau bảo vệ nên đều bình yên vô sự.
Diệp Thanh Vân đến nhà Hoàng Phúc Sinh, đưa một giỏ trứng gà cho họ.
Giỏ trứng gà còn lại, thì đưa cho cha con Lương Niệm Tú.
Sau đó, Diệp Thanh Vân đi theo Lăng Tiểu Tiểu, chuẩn bị trở về Phù Vân Sơn.
Kết quả vừa ra khỏi chợ.
Một đám ăn mày ở đằng xa đã ùa tới.
Tên nào tên nấy cũng hung thần ác sát.
Tên ăn mày trung niên từng bị Lăng Tiểu Tiểu đuổi đi cũng ở trong đó.
“Là bọn chúng!”
Tên ăn mày trung niên nhìn thấy Diệp Thanh Vân và Lăng Tiểu Tiểu liền gầm lên một tiếng.
Lăng Tiểu Tiểu sắc mặt thay đổi, lập tức nắm chặt đại kiếm trong tay, cảnh giác nhìn đám ăn mày.
“Ngươi mau đi đi!”
Lăng Tiểu Tiểu quay đầu nói với Diệp Thanh Vân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận