Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 737: Ta thật sự là Đại Đường quốc sư

Diệp Thanh Vân đần cả người ra rồi. Hắn không ngờ rằng, bản thân vất vả lắm mới tranh thủ được một tháng thời gian cho Trích Tinh lão tổ. Lão già này ngược lại không hề chạy trốn. Thật sự muốn ở lại đây một tháng, sau đó định đánh một trận với đao khôi sao? Ngươi có phải đầu óc có vấn đề rồi không? Sao không tranh thủ bỏ chạy đi? Sống thêm mấy ngày có phải tốt hơn không? Nhất định phải ở đây chờ chết? Quan trọng là ngươi chờ chết thì thôi đi, ta cũng đâu có muốn đi theo ngươi ở đây chờ chết chứ. Ta chỉ mong sớm chút trở về Trường An thôi a. Diệp Thanh Vân quay đầu nhìn về phía chỗ vừa sụp xuống. Nơi đó chất đống không ít bùn đất và nham thạch. Bản thân hình như có thể theo đống bùn đất nham thạch này mà leo ra khỏi cái hang. Nghĩ đến đây, Diệp Thanh Vân trong lòng liền linh hoạt hẳn lên. Ta không thể ở lại chỗ này được. “Ấy, sư tôn à, ta nhớ ra ta còn có việc quan trọng, ta đi trước đây, đợi một tháng sau, ta sẽ trở về nhặt x.á.c cho ngài... À không đúng, là thăm hỏi ngài lão nhân gia.” Diệp Thanh Vân nói xong, cũng chẳng để ý Trích Tinh lão tổ phản ứng thế nào. Vội vàng chạy đến chỗ đống đất. Sau đó bảy tay tám chân leo lên trên. Trích Tinh lão tổ cứ thế nhìn chăm chú vào Diệp Thanh Vân. Đến khi Diệp Thanh Vân leo ra khỏi hang. Trích Tinh lão tổ thở một hơi sâu. Nhớ lại những chuyện vừa xảy ra. Thật giống như đang mơ vậy. “Kẻ này, rốt cuộc là thật sự không biết chỗ bất phàm của bản thân, hay là cố ý giả vờ bộ dạng như thế này?” Trích Tinh lão tổ trong lòng nghi hoặc khó giải. Nhưng hắn nghĩ, giả hay không giả cũng được. Bản thân đã coi như hoàn thành tâm nguyện rồi. Thiên Tinh cửu ca quyết coi như đã tìm được truyền nhân. Nhưng lại là một yêu nghiệt k.h.ủ.n.g b.ố. Chớp mắt đã tu luyện đến tầng thứ chín. Bản thân một tháng sau đánh một trận với đao khôi, cho dù có c.h.ế.t trong tay đao khôi, cũng đủ để nhắm mắt rồi. Diệp Thanh Vân leo ra khỏi hang. Về đến trên mặt đất. Lúc này trời đã tối đen. Diệp Thanh Vân có chút sợ hãi. Trời tối thế này, một mình ở trong rừng sâu núi thẳm, cảm giác thật không an toàn. Hay là cứ quay về hang đi? Nhưng nghĩ lại, mình đã cố leo ra ngoài rồi. Quay lại chẳng phải càng mất mặt sao? Vốn dĩ mình đã chạy ra khỏi hang như vậy, đã có chút không hay rồi. Hắn thật sự không có mặt mũi nào để quay lại. Không còn cách nào khác. Diệp Thanh Vân đành phải cầm quỷ vương chuỳ trong tay. Sau đó can đảm xuất phát trong bóng đêm. Một mạch hướng về phía Trường An. Tuy rằng không biết còn xa hay không. Nhưng chỉ cần đi đúng hướng, sớm muộn gì cũng sẽ đến được Trường An. Đến khi trời hửng sáng. Diệp Thanh Vân thật sự đi không nổi nữa. Hắn ngồi tựa vào một gốc cây đại thụ phía dưới. Rồi móc ra một ít đồ ăn trong túi trữ đồ, ăn một cách ngấu nghiến. “Không được, chờ ta trở về Trường An, nhất định phải kiếm một cái bảo vật biết bay mang theo bên mình.” Diệp Thanh Vân quyết định, trở về Trường An nhất định phải sắm cho mình một món bảo vật có thể bay được. Loại không cần linh khí cũng có thể sử dụng ấy. Cứ chỉ dựa vào hai cái chân đi bộ như thế này, thật sự quá là khổ sở. Ngọc giản liên lạc trong túi trữ đồ liên tục rung lên. Diệp Thanh Vân cũng muốn dùng ngọc giản liên lạc với người ở Trường An, bảo họ nhanh chóng đến đón mình. Nhưng vấn đề là, ngọc giản liên lạc cũng cần linh khí mới có thể sử dụng được. Diệp Thanh Vân cầm lấy ngọc giản, lại căn bản không dùng được. Trong lòng cảm thấy vô cùng bất lực. Cũng may có quỷ vương chùy ở bên cạnh làm chỗ dựa, nếu không Diệp Thanh Vân thật sự chỉ có thể tìm một chỗ trốn đi thôi. Ăn chút đồ xong, Diệp Thanh Vân dựa vào thân cây ngủ thiếp đi. Còn không quên dặn Trần Vân Hương trông chừng cho mình. Không biết ngủ bao lâu. “C.ô.n.g t.ử mau tỉnh dậy!” Giọng của Trần Vân Hương vang lên bên tai Diệp Thanh Vân. Diệp Thanh Vân mơ màng tỉnh dậy. “Sao vậy?” Hắn dụi dụi khóe miệng còn dính nước miếng, nhìn xung quanh. Liền thấy bên cạnh mình, không biết từ khi nào đã xuất hiện một đám người. Những người này đều mặc đồng phục giống nhau, có nam có nữ, trông đều rất trẻ tuổi. Diệp Thanh Vân có chút ngơ ngác. Còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thì thấy một người đàn ông trẻ tuổi giơ kiếm trong tay, chắn ngang trước mặt Diệp Thanh Vân. Diệp Thanh Vân tức thì căng thẳng lên. Không dám manh động. “Vị huynh đài này, mọi chuyện cứ từ từ, chúng ta không cần phải động d.a.o động k.i.ế.m đúng không?” Diệp Thanh Vân vội vàng lên tiếng. Sắc mặt của người thanh niên trầm xuống: “Ngươi là ai? Vì sao lại xuất hiện trên địa bàn của Thanh Hà Tông?” Thanh Hà Tông? Diệp Thanh Vân hoàn toàn chưa từng nghe qua. Nhưng nếu đây là địa bàn của người ta, vậy thì mình ngủ ở đây quả thực không thích hợp. “Xin lỗi, ta không biết đây là địa bàn của quý tông, ta đi ngay đây, ta đi ngay đây.” Diệp Thanh Vân muốn bỏ đi. Nhưng những người này đột ngột vây lại. Chặn đường Diệp Thanh Vân. Diệp Thanh Vân không đi được nữa rồi. Nhìn sắc mặt từng người từng người không tốt của các đệ tử Thanh Hà Tông, Diệp Thanh Vân càng thêm sợ hãi. Mình sẽ không bị đánh chứ? Nghĩ đến đây, Diệp Thanh Vân không khỏi nắm chặt chiếc b.úa trong tay. Nếu thật sự phải đ.ộ.n.g t.h.ủ, hắn ngược lại cũng không sợ lắm. Dù sao vẫn còn Trần Vân Hương mà. “Ngươi lai lịch không rõ ràng, lại tự dưng xuất hiện ở địa phận của Thanh Hà Tông, ta nghi ngờ ngươi là kẻ gây rối.” Thanh niên nghiêm nghị nói. Diệp Thanh Vân dở khóc dở cười. Hắn chỉ là đang ngủ gật ở đây thôi. Chẳng làm gì cả. Sao lại thành kẻ gây rối rồi? “Đi theo chúng ta về tông môn, để chúng ta thẩm vấn ngươi cẩn thận!” Diệp Thanh Vân vội vàng giải thích. Đáng tiếc. Chẳng ai để ý Diệp Thanh Vân nói gì. Trực tiếp áp giải Diệp Thanh Vân đi. Diệp Thanh Vân vô cùng bất đắc dĩ. Hắn cũng không có giận dữ, tính toán đến Thanh Hà Tông rồi, sẽ cùng người ta giải thích tử tế sau. Rất nhanh. Một tòa sơn môn xuất hiện trước mắt Diệp Thanh Vân. Diệp Thanh Vân ngẩng đầu lên xem. Quả thật là Thanh Hà Tông. Vào sơn môn, đi không bao lâu. Diệp Thanh Vân đã bị dẫn đến trước mặt một lão giả áo lam. “Trưởng lão, đệ tử xuống núi tuần tra, phát hiện người này ngủ say tại địa giới Thanh Hà Tông.” “Các đệ tử liền mang người này về tông môn, giao cho trưởng lão thẩm vấn.” Lão giả áo lam gật đầu, nhìn Diệp Thanh Vân. “Ngươi là người phương nào? Vì sao lại ở địa phận của Thanh Hà Tông?” Diệp Thanh Vân thấy đối phương có vẻ như là một trưởng lão trong tông môn, chắc là có thể dễ nói chuyện hơn một chút. “Vị trưởng lão này, tại hạ chính là Diệp Thanh Vân.” Diệp Thanh Vân nói thẳng tên của mình. “Diệp Thanh Vân?” Lão giả áo lam ngẩn người ra. Không khỏi cảm thấy cái tên này quen tai. Hình như đã nghe ở đâu đó rồi. Nghĩ kĩ lại một chút. Vị quốc sư Đại Đường danh chấn Đông Thổ, chẳng phải cũng tên là Diệp Thanh Vân sao? Người này thế mà lại trùng tên? Đúng là quá trùng hợp. “Ngươi từ đâu đến?” “Ấy, ta đến từ Trường An.” “Trường An? Vậy ngươi có thân phận gì ở Trường An?” “Ấy, ta là quốc sư Đại Đường.” Lão giả áo lam: “???” Mấy đệ tử dẫn Diệp Thanh Vân tới cũng đều ngơ ngác cả người. Ai nấy đều dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Diệp Thanh Vân. “Ăn nói bừa bãi!” Lão giả áo lam quát lớn. Thằng nhãi này thật sự điên rồi. Thế mà dám tự xưng là quốc sư Đại Đường? Diệp Thanh Vân rất là lúng túng. “Ấy, ta thật sự là quốc sư Đại Đường mà.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận