Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 614: Thuần dương kiếm

Chương 614: Thuần dương kiếm
Thuần dương? Diệp Thanh Vân ngẩn người. Trong ấn tượng của hắn, thuần dương dường như là một đạo hiệu. Nhưng nhất thời lại không nhớ ra ai có đạo hiệu đó.
“Quốc sư đại nhân, thanh kiếm này là do tổ sư Thái Huyền kiếm tông ta ngẫu nhiên có được, vẫn luôn truyền lại qua các đời, nhưng lai lịch của nó thì không ai biết.” Mạc Kiếm Dương nhìn chiếc hộp kiếm với vẻ mặt phức tạp, nói với Diệp Thanh Vân.
“Nhất là hai chữ ‘thuần dương’ trên hộp kiếm này, càng là bí ẩn chưa có lời giải.”
“Không biết quốc sư có thể nhìn ra lai lịch của thanh kiếm này không?”
Diệp Thanh Vân nghĩ thầm, thanh kiếm này từ thời tổ sư Thái Huyền kiếm tông của các ngươi đến giờ, vẫn luôn truyền đến tay ngươi. Biết bao đời truyền xuống rồi, mà còn không biết lai lịch của thanh kiếm này? Ngươi để ta nhìn hai mắt thì có thể nhìn ra được cái gì chứ?
Bất quá hai chữ ‘thuần dương’ này, ngược lại làm Diệp Thanh Vân có cảm giác rất quen thuộc. Dường như đáp án đang ở trong đầu hắn. Nhưng thế nào cũng không nghĩ ra được.
“Rút kiếm ra xem sao.”
Trong lòng Diệp Thanh Vân suy nghĩ, trực tiếp muốn rút thanh kiếm trong hộp ra.
“Quốc sư, thanh kiếm này…” Thấy Diệp Thanh Vân muốn rút kiếm, Mạc Kiếm Dương vội vàng muốn nhắc nhở rằng thanh kiếm này không thể tùy tiện rút ra. Nếu cưỡng chế rút, còn có thể bị kiếm khí tuôn ra, gây thương tổn cho người rút kiếm. Thái Huyền kiếm tông của họ trước đây từng có một vị tông chủ cưỡng chế rút kiếm, kết quả không những không rút được kiếm mà còn bị kiếm khí trọng thương, chưa đến năm năm đã qua đời. Thấy Diệp Thanh Vân muốn rút kiếm, Mạc Kiếm Dương sợ Diệp Thanh Vân cũng bị kiếm khí gây thương tích, nên vội vàng nhắc nhở.
Kết quả lời của Mạc Kiếm Dương còn chưa nói hết.
Vụt! Trường kiếm rời khỏi vỏ!
Diệp Thanh Vân vậy mà trực tiếp rút kiếm trong hộp ra rồi. Thuận lợi vô cùng. Dễ như trở bàn tay. Giống như là nhổ củ cải vậy. Việc này khiến Mạc Kiếm Dương và những người khác ngơ ngác nhìn theo. Rút ra rồi ư? Dễ dàng vậy sao? Các đời tông chủ Thái Huyền kiếm tông của bọn họ, toàn bộ đều không rút ra được mà.
Mạc Kiếm Dương chỉ cảm thấy bản thân như vừa nhận phải đả kích cực lớn, nhất thời không hoàn hồn được.
“Mạc tông chủ, ngươi vừa mới muốn nói gì?” Diệp Thanh Vân rút kiếm ra một nửa, thấy Mạc Kiếm Dương có vẻ muốn nói gì đó, không khỏi hỏi.
“Không… không có gì.” Mạc Kiếm Dương còn có thể nói gì chứ? Kiếm đã bị ngươi rút ra rồi, nếu ta còn nhắc nhở thì chẳng phải là chứng tỏ các đời tông chủ Thái Huyền kiếm tông cực kỳ vô dụng hay sao?
Diệp Thanh Vân cũng không để ý, trực tiếp rút trọn thanh kiếm ra khỏi hộp.
Đây là một thanh kiếm trông rất tầm thường. Không có gì đặc biệt cả. Cùng lắm thì trông hơi cũ kỹ. Diệp Thanh Vân cầm trường kiếm trên tay, cảm thấy nó khá nhẹ. Còn có thể vung qua lại vài lần. Còn mọi người Thái Huyền kiếm tông thì nhìn mà kinh hồn bạt vía. Đây chính là bảo vật của Thái Huyền kiếm tông của bọn họ đó. Vậy mà, còn là một trong tám bảo vật mà Vạn Thánh Các sưu tầm được. Thái Huyền kiếm tông, thực ra chính là một trong những thế lực dưới trướng của Vạn Thánh Các.
“Thanh kiếm này cũng không có gì đặc biệt cả.” Diệp Thanh Vân vung kiếm hai ba lần rồi nói.
Mạc Kiếm Dương mặt mày lúng túng.
“Quốc sư nói đùa, thanh kiếm này không hề tầm thường, chắc chắn là đồ cổ, chỉ là còn chưa nắm được phương pháp sử dụng chính xác của nó.”
Diệp Thanh Vân gật đầu.
“Cũng có lý.”
Lúc này, Diệp Thanh Vân lật ngược thanh kiếm lại nhìn. Ở chỗ chuôi kiếm. Phát hiện một chữ nhỏ không hề thu hút – Lữ! Diệp Thanh Vân nhìn thấy chữ Lữ này, thần sắc đột nhiên thay đổi. Lại cầm hộp kiếm lên xem kỹ. Thuần dương! Diệp Thanh Vân trong lòng lập tức thông suốt. Vừa là Lữ, vừa là thuần dương. Chẳng phải là đang nói Lữ Động Tân sao? Đạo hiệu của Lữ Động Tân, chính là Thuần Dương Tử đấy. Đó chính là một nhân vật nổi tiếng lừng lẫy. Một trong Bát Tiên, tổ sư của kiếm tông đạo môn! Kiếm tiên đứng đầu thiên hạ! Diệp Thanh Vân có chút kinh ngạc không chắc chắn nhìn thanh kiếm này.
“Lẽ nào đây là kiếm của Lữ Động Tân?” Nhưng nghĩ lại, không đúng. Lữ Động Tân là nhân vật ở thế giới trước kia của hắn, thế giới này sao có thể có Lữ Động Tân xuất hiện chứ? Thật kỳ quái.
Diệp Thanh Vân không nói ra điều này, cả người tỏ ra bình thản không chút động tĩnh.
“Mạc tông chủ, kiếm này có được từ đâu vậy?” Diệp Thanh Vân hỏi.
“Kiếm này do tổ sư Thái Huyền kiếm tông ta tìm được trong một di tích cổ.” Mạc Kiếm Dương trả lời.
Thực ra hắn cũng nói dối. Thanh kiếm này đích thực được tìm thấy trong một di tích cổ. Nhưng không phải một mình nó. Mà là tám món! Tám bảo vật! Thanh kiếm này chỉ là một trong số đó mà thôi. Bảy bảo vật khác đều nằm trong tay những cao tầng của Vạn Thánh Các. Thái Huyền kiếm tông của hắn chỉ bảo quản mỗi thanh kiếm này.
“Chỉ có thanh kiếm này thôi sao?” Diệp Thanh Vân nghi ngờ hỏi.
Thấy Diệp Thanh Vân có vẻ ngờ vực, tim Mạc Kiếm Dương chợt hẫng một nhịp. Ý gì đây? Lẽ nào Diệp Thanh Vân này đã nhận ra hắn đang nói dối sao? Hay là hắn đã nhìn thấu tất cả rồi? Trong lòng Mạc Kiếm Dương có chút hoảng loạn. Nhưng vẻ mặt ngoài vẫn cố tỏ ra trấn định.
“Đúng là chỉ có thanh kiếm này.”
Diệp Thanh Vân như có điều suy nghĩ gật đầu.
“Lai lịch của thanh kiếm này, ta cũng không rõ lắm.”
“Làm phiền quốc sư rồi.” Tâm trạng Mạc Kiếm Dương có chút phức tạp. Vừa có vài phần đáng tiếc, vừa thấy nhẹ nhõm. Diệp Thanh Vân cất trường kiếm lại vào trong hộp. Rồi ngẩng đầu nhìn lên bức tường tranh kia.
Nhưng một cảnh bất ngờ đã xảy ra. Đã thấy trên bức tường tranh kia, từng vết rách xuất hiện. Rất nhanh đã bao phủ toàn bộ bức tường. Mặt tường có thể đổ sập bất cứ lúc nào. Việc này khiến mọi người đều không biết làm sao. Mạc Kiếm Dương thì lại càng kinh hãi.
“Tường tranh do tổ sư tự tay lưu lại, sao lại như thế được?” Nguyên lai bức tường tranh này chính do tổ sư Thái Huyền tông để lại. Cho đến ngày nay, vẫn không có gì thay đổi. Kết quả bây giờ, lại đột nhiên nứt ra. Mà lại nứt trước mắt mọi người. Việc này thật quá đột ngột. Khiến Mạc Kiếm Dương và những người khác khó lòng chấp nhận.
Diệp Thanh Vân cũng ngạc nhiên không kém. Khá lắm! Bức tường tranh này nói nứt là nứt luôn ư. Bất quá chuyện này dường như không liên quan gì đến mình. Mình còn chưa hề chạm vào nó. Chắc là người của Thái Huyền kiếm tông cũng không thể đổ chuyện này lên đầu mình được.
Cùng lúc đó. Trong những vết nứt trên tường tranh, từng luồng hào quang bay ra. Dần dần tụ lại một chỗ. Mọi người kinh ngạc. Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Mạc Kiếm Dương thì mừng rỡ khôn xiết.
“Là cơ duyên tổ sư lưu lại!” Mạc Kiếm Dương khi kế thừa vị trí tông chủ Thái Huyền tông, đã biết được một bí mật từ vị tông chủ trước đó. Trong tường tranh tổ sư lưu lại có chứa một đạo cơ duyên. Nhưng hậu nhân không được cưỡng chế đi tìm kiếm, chỉ khi thời cơ đến, cơ duyên tự khắc sẽ xuất hiện. Chỉ là trải qua biết bao đời tông chủ, cái gọi là cơ duyên đó vẫn chưa từng xuất hiện. Mạc Kiếm Dương cũng chỉ biết chuyện này, nhưng không để tâm lắm. Không ngờ. Hôm nay vậy mà lại thấy cơ duyên này xuất hiện! Mạc Kiếm Dương đương nhiên là vô cùng kinh hỉ.
Nhưng một khắc sau. Mạc Kiếm Dương đột nhiên nhìn về phía Diệp Thanh Vân. “Lẽ nào... Lẽ nào là do Diệp Thanh Vân này nhìn ra bí mật trong tường tranh? Nên cơ duyên mới xuất hiện?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận