Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1145: Không hợp thói thường bảo vật

Đủ Thương U quay đầu nhìn Diệp Thanh Vân một cái.
Ngưng Đan cảnh?
Ngươi lừa ai vậy? Ngươi mà thật sự là Ngưng Đan cảnh thì sao có thể khiến Trung Nguyên các nhà tổn binh hao tướng? Sao có thể khiến Mục Dương Tử phải lấy lễ đối đãi? Đùa cái gì vậy!
"Tên này chẳng lẽ cố ý trêu chọc ta?" Đủ Thương U thầm nghĩ trong lòng.
“Đủ cô nương, đừng ngại nói nha, tu vi cao thấp không quan trọng, chúng ta đều là người tu luyện, nên dũng cảm đối mặt với tu vi của bản thân chứ." Diệp Thanh Vân thấy Đủ Thương U im lặng, lại lên tiếng.
Vẻ mặt hắn cứ như một vị đạo sư từng trải vậy.
Đủ Thương U liếc nhìn Diệp Thanh Vân.
“Ta là tu vi Bán Thánh cảnh.”
“Ơ... phiền rồi.”
Diệp Thanh Vân lập tức im bặt. Trong lòng vô cùng chua xót.
Ôi!
Vốn đang nghĩ mình cũng là người tu luyện, có cơ hội được thân cận với mỹ tỷ tỷ.
Kết quả người ta là cường giả Bán Thánh.
Khoảng cách thật là quá xa. Tu vi của ta trong mắt người ta có lẽ chẳng khác gì con kiến.
Thật sự là không thể với tới.
Lúc này. Từng kiện từng kiện bảo vật được mang lên. Đặt ở giữa sảnh. Có cái to cái nhỏ. Tất cả đều được phủ bằng vải đen.
Mục Dương Tử đưa cổ ngó trái ngó phải, dường như nóng lòng muốn nhìn dung mạo thật của những bảo vật này.
"Đây là món bảo vật thứ nhất hôm nay muốn bày ra cho các vị."
Trương Văn Tải tiến lên phía trước một món bảo vật, thong thả vén tấm vải đen lên.
Mọi người đều đồng loạt nhìn tới. Diệp Thanh Vân cũng tò mò nhìn. Vừa nhìn, Diệp Thanh Vân liền ngây người.
Cái đồ này… Sao mà quen mắt vậy?
Mà đối với những người khác, bảo vật này hiển nhiên là chưa từng thấy qua. Ai nấy đều chăm chú quan sát.
“Bảo vật này quả thật rất đặc biệt.”
"Lão phu chưa từng thấy loại đồ vật này."
"Không biết bảo vật này có chỗ huyền diệu nào?"
Trương Văn Tải đứng bên cạnh món bảo vật này.
"Các vị, như những gì các vị thấy, bảo vật này có hình dạng rất đặc biệt, Trương mỗ cũng chưa từng thấy."
"Lật tung nhiều sách cổ, cũng không tìm thấy ghi chép về bảo vật này."
“Nếu có ai biết về bảo vật này, xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Trương Văn Tải vừa dứt lời, ánh mắt liền nhìn về phía mọi người. Mọi người người nhìn ta, ta nhìn người. Có người im lặng không nói. Có người nhẹ nhàng lắc đầu. Hiển nhiên là không ai biết lai lịch của bảo vật này.
Mục Dương Tử nhìn chằm chằm vào bảo vật, mày nhíu lại.
"Đó là cái gì vậy?"
Ngay cả Mục Dương Tử, người vốn yêu thích sưu tầm bảo vật cũng hoàn toàn không nhìn ra chút manh mối nào về bảo vật này.
Trong những người có mặt, chỉ có Diệp Thanh Vân là có phản ứng khác thường nhất. Từ lúc nhìn thấy món bảo vật kia, hắn không ngừng dùng ánh mắt kỳ lạ để nhìn chằm chằm nó. Dường như đã nhận ra.
“Thánh Tử, ngươi nhận ra bảo vật này sao?”
Tuệ Không nhỏ giọng hỏi.
"Ừm, coi như là nhận ra.” Diệp Thanh Vân trả lời.
Tuệ Không gật đầu, thầm nghĩ quả không hổ là thánh tử, trong số những người đang ngồi đều là các vị cường giả hàng đầu. Ai nấy đều không nhận ra, vậy mà Diệp Thanh Vân lại nhận ra. Thánh tử đúng là kiến thức uyên bác. Cứ cảm giác không có gì mà hắn lão nhân gia không biết.
Bên cạnh, Đủ Thương U tự nhiên cũng nghe thấy cuộc trò chuyện nhỏ của Diệp Thanh Vân và Tuệ Không. Đủ Thương U có chút hồ nghi nhìn về phía Diệp Thanh Vân.
“Diệp công tử lại biết bảo vật này sao?” Nàng còn cố ý cất cao giọng hơn. Rõ ràng là muốn để mọi người nghe thấy.
Diệp Thanh Vân có chút lúng túng. Thầm nghĩ cô nương này sao mà to tiếng quá vậy. Cứ như sợ người khác không nghe thấy ấy.
Nghe thấy giọng của Đủ Thương U, mọi người đang có mặt cũng đồng loạt hướng mắt nhìn về phía Diệp Thanh Vân.
Trương Văn Tải cười hỏi: “Chẳng lẽ Diệp công tử nhận ra bảo vật này sao?”
Diệp Thanh Vân gãi đầu: “Cũng là có chút tương tự với một vật ta từng thấy, nhưng cũng không chắc chắn lắm."
Nghe Diệp Thanh Vân nói vậy, mọi người không khỏi tò mò. Tên này chẳng lẽ thực sự nhận ra? Hay là đang cố tình giả vờ?
"Ồ? Xin hỏi Diệp công tử, đó là vật gì?" Trương Văn Tải lại hỏi.
Diệp Thanh Vân không nói gì, mà từ trên ghế dựa bằng vàng ròng đứng dậy, đi đến trước bảo vật. Sau đó vòng quanh nó một vòng. Mọi người đều nhìn hắn, không biết Diệp Thanh Vân đang làm gì.
“À, nếu ta không nhìn nhầm thì vật này phải gọi là quạt.”
Quạt? Mọi người đều ngơ ngác không hiểu gì. Quạt là cái gì vậy? Hoàn toàn chưa từng nghe qua.
Nhất thời, mọi người đều không nén được sự nghi ngờ. Kẻ này có phải đang nói nhăng nói cuội không? Dù sao thì cũng không có ai biết đồ chơi này rốt cuộc là cái gì, hắn tùy tiện bịa đặt ra một cái tên, mọi người cũng không biết hắn nói thật hay giả.
“Xin hỏi Diệp công tử, quạt là như thế nào?” Trương Văn Tải cau mày hỏi.
Trong phút chốc Diệp Thanh Vân cũng không biết phải trả lời như thế nào. Làm sao giải thích với đám người kia cái gì là quạt đây?
Trên thực tế Diệp Thanh Vân cũng rất cạn lời. Má nó, ai có thể ngờ, một bảo vật được giới thiệu long trọng như vậy, mà lại là một cái quạt?
Lần đầu tiên Diệp Thanh Vân nhìn thấy món đồ chơi này, hắn đã trực tiếp ngây người. Bởi vì quá giống quạt. Lại là loại quạt kiểu cũ, vô cùng giản dị mộc mạc. Diệp Thanh Vân có muốn không nhận ra cũng khó. Có điều, vấn đề là. Đây là thế giới tu luyện mà. Tại sao lại xuất hiện một cái quạt? Nếu là ở Phù Vân sơn thì còn đỡ, bản thân dựa vào sự tra tấn của hệ thống, trong mười năm đã làm ra rất nhiều đồ chơi kỳ quái. Nhưng cái quạt này rõ ràng không phải là sản phẩm của Phù Vân sơn. Thậm chí Diệp Thanh Vân đã đi một vòng quanh cái quạt, cũng không thấy bất cứ dây điện nào, chỉ thấy ở phía sau có một lỗ tròn. Hình như là dùng để đặt thứ gì đó vào trong. Điều này khiến Diệp Thanh Vân không khỏi có chút nghi ngờ, cái quạt này có khi nào vẫn là loại bỏ pin để phóng điện không? Nhưng cái lỗ này rõ ràng không phải là dùng để bỏ pin. Rất có khả năng là dùng để bỏ linh thạch, dựa vào linh khí để vận hành.
Đối diện với câu hỏi của Trương Văn Tải, Diệp Thanh Vân cũng chỉ có thể kiên trì tới cùng mà đưa ra một cách giải thích.
“Ừm, quạt là một loại bảo vật vô cùng cổ xưa, tác dụng của nó mà… Khó có thể hình dung bằng lời nói, không thể diễn tả thành lời."
Mọi người: “???” Ngươi nói thế này chẳng khác nào chưa nói gì cả.
“Ha ha, chẳng lẽ Diệp công tử đang trêu đùa bọn ta sao?”
Triệu Đỉnh, thành chủ Mặc gia Thần Công thành, không nhịn được cười lạnh. Trong lời nói mang theo vài phần mỉa mai.
Triệu Đỉnh đứng dậy, đi đến trước quạt.
“Vật này, ta thân là người Mặc gia còn chưa từng thấy, ngươi làm sao biết vật này tên là quạt?”
"Mà Diệp công tử nếu đã biết vật này tên là quạt, sao lại không thể nói ra lý do?"
Lời của Triệu Đỉnh cũng nhận được sự tán thành của không ít người có mặt. Rất nhiều người khi nhìn Diệp Thanh Vân, đều có chút nghi ngờ và không tin.
Mục Dương Tử thấy vậy, trong lòng có chút lo lắng. Rất sợ Diệp Thanh Vân vì sự nghi ngờ của mọi người mà nổi giận.
Diệp Thanh Vân lại không hề tức giận. Vẻ mặt lộ ra vô cùng bình tĩnh. Hắn liếc nhìn Triệu Đỉnh một cái, lại nhìn những người khác. Thầm nghĩ hôm nay mình mà không cho các ngươi xem vài tuyệt kỹ, thật không xem ta ra gì rồi. Nghĩ đến đây, Diệp Thanh Vân hít một hơi thật sâu. Tư thái cao nhân, trong nháy mắt liền xuất hiện.
Quá chuẩn luôn!
“Ếch ngồi đáy giếng, kiến thức nông cạn, cũng dám ở đây nói khoác không biết xấu hổ!” Diệp Thanh Vân trực tiếp quát mắng Triệu Đỉnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận