Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 462: Phật linh kim châu

Răng rắc răng rắc!!!
Vết nứt này thập phần rõ ràng.
Toàn bộ phật duyên kính trực tiếp vỡ thành hai nửa.
Diệp Thanh Vân trợn mắt há mồm.
Huyền Sách và những người khác đều ngây dại.
Các cao tăng trên bầu trời, các tín đồ dưới pháp đàn, ai nấy cũng đều ngây như phỗng.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Đây là tình huống gì?
Phật duyên kính đã được truyền thừa ở Phật Quốc mấy trăm năm, sao đột nhiên lại nứt ra như vậy?
Phật duyên kính: "Ta mẹ nó tại chỗ nứt ra!"
Diệp Thanh Vân lúng túng nhìn Huyền Sách.
"Ách, cái phật duyên kính này nứt rồi."
Huyền Sách: "......"
Diệp Thanh Vân gãi đầu.
"Cái này...... chắc là không liên quan đến ta chứ?"
Huyền Sách: "......"
Bụi tôn giả bên cạnh lại đột ngột nói: "A Di Đà Phật! Thánh tử tu vi cao thâm khôn lường, ngay cả phật duyên kính cũng khó lòng chịu đựng, trực tiếp nứt ra rồi!"
Diệp Thanh Vân: "Hả???"
Cái này mẹ nó có liên quan gì đến ta chứ?
Rõ ràng là cái gương vỡ của các ngươi chất lượng kém, vừa đặt xuống một lát đã nát.
Còn nhất định phải đổ thừa cho ta.
Quá đáng rồi!
Huyền Sách cũng lập tức phản ứng lại.
"A Di Đà Phật! Bụi tôn giả nói không sai, cái phật duyên kính này nhất định là không thể chịu nổi tu vi cao thâm của thánh tử, nên mới vỡ tan ra!"
Mọi người cũng đều gật đầu tán thành lời giải thích này.
Trong khoảnh khắc.
Trên trời dưới đất, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ kính sợ vô cùng đối với Diệp Thanh Vân.
"Thánh tử quả nhiên là cao thâm khó lường!"
"Đúng vậy! Ngay cả phật duyên kính cũng không chịu nổi tu vi của thánh tử!"
"A Di Đà Phật! Thánh tử chắc chắn có thể dẫn dắt Phật môn đến huy hoàng!"
Tiếng nghị luận không ngừng vang lên.
Tất cả mọi người đều cảm thấy chính tu vi thâm hậu của Diệp Thanh Vân đã khiến phật duyên kính vỡ tan ra.
Diệp Thanh Vân triệt để rối bời.
Cái này căn bản là không thể giải thích được.
Cái gương chết tiệt này cũng thật là.
Sớm không nứt muộn không nứt, lại cứ nứt ngay lúc ta soi gương.
Chẳng phải là đang đổ vỏ lên đầu ta sao?
Ta có cái tu vi lông gì chứ.
Diệp Thanh Vân không khỏi dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Huyền Sách và Tứ Đại Phật Tôn.
Hắn có lý do để nghi ngờ, cái gương vỡ này đột ngột nứt ra, có thể là mấy tên này giở trò quỷ?
Nếu không sao lại trùng hợp như vậy?
Nhưng Diệp Thanh Vân không tiện hỏi thẳng.
Hỏi ra thì mấy tên này chắc cũng sẽ không nhận.
Hừ! Quả thật là quá xảo quyệt!
"Thánh tử, ngài đừng từ chối thân phận của mình nữa, ngài là thánh tử của Phật môn chúng ta! Là hóa thân của Phật Đà!"
"Đúng vậy! Chúng ta vẫn đang mong chờ thánh tử có thể phát huy mạnh phật pháp, truyền thụ chân kinh vô thượng!"
"Phật pháp của thánh tử cao thâm khôn lường, chúng ta nguyện ý mãi mãi đi theo thánh tử!"
Mọi người lại hô hào lên.
Diệp Thanh Vân sợ hãi vội vàng xua tay liên tục.
"Đừng vội, không phải nói còn rất nhiều đồ vật có thể nghiệm chứng à? Để nghiệm chứng thêm một chút đi."
Mọi người hết sức nghi hoặc.
Vị thánh tử này rõ ràng rất mạnh, nhưng cứ khăng khăng không thừa nhận thân phận của mình.
Đây là có ý gì?
Chẳng lẽ là một hình thức tu hành đặc biệt?
Mọi người khó mà hiểu được.
"Phật chủ, nhanh chóng mang những bảo bối khác lên, để ta nghiệm chứng một chút."
Diệp Thanh Vân nói với Phật chủ Huyền Sách.
Huyền Sách dở khóc dở cười.
Nhưng không còn cách nào khác.
Vì Diệp Thanh Vân muốn tiếp tục nghiệm chứng, vậy thì phối hợp thôi.
"Mang Phật Linh Kim Châu lên đây."
Rất nhanh, một cái hộp báu đã được đưa đến.
Huyền Sách tự tay mở hộp báu ra.
Bên trong là một viên hạt châu màu vàng kim lớn cỡ nắm tay.
Tròn trịa và sáng bóng.
Diệp Thanh Vân nhìn món đồ này.
"Thứ này có đáng tin không vậy?"
Huyền Sách ngẩn ra, lập tức cười nói: "Thánh tử không biết, bần tăng đã chuyển thế mấy chục lần, mỗi lần chuyển thế thân đều dựa vào Phật Linh Kim Châu này để tìm ra."
"Phật Linh Kim Châu là bảo vật do sư huynh của bần tăng là Huyền Trang đại sư luyện chế, chỉ cần nhỏ một giọt máu tươi lên, sẽ hiện ra tiền thân của người trong Phật môn."
"Thánh tử của Phật môn, tự nhiên là Phật Đà chuyển thế, chỉ cần thánh tử nhỏ máu tươi lên Phật Linh Kim Châu, sẽ thấy được thánh tử là vị Phật Đà nào chuyển thế."
Diệp Thanh Vân nghe vậy.
Ghê thật.
Đồ chơi này lợi hại đấy.
Thế mà có thể thấy được tiền thân của người trong Phật môn?
Khó trách vị Phật chủ này mỗi lần chuyển thế, đều được người của Phật Quốc tìm ra.
Thì ra là có bảo bối này trong tay.
Diệp Thanh Vân nghĩ thầm, bản thân hoàn toàn không phải là Phật Đà chuyển thế.
Đồ chơi này chắc chắn có thể chứng minh sự trong sạch của mình.
"Ờm, một giọt máu là đủ hả?"
Diệp Thanh Vân hỏi.
"Một giọt là đủ rồi."
"Tốt."
Diệp Thanh Vân nhìn ngón tay mình.
Rồi đặt vào miệng cắn một cái.
Đau mẹ nó!
Nhìn lại.
Mẹ nó, thế mà vẫn chưa cắn rách.
Vì sao người khác nhẹ nhàng cắn, ngón tay liền rách?
Đến mình lại không được?
Chẳng lẽ da mình dày hơn người khác một chút?
Diệp Thanh Vân lại thử một chút.
Kết quả vẫn là không cắn rách.
Ngược lại tay bị cắn đau nhức.
Mọi người đều thấy Diệp Thanh Vân đang đầy mặt đau khổ cắn ngón tay.
Đây là đang làm cái gì?
Diệp Thanh Vân vẫn là từ bỏ cái ý nghĩ ngu ngốc cắn ngón tay này.
"Ờm, có dao găm không?"
Diệp Thanh Vân nhìn về phía Huyền Sách.
Huyền Sách ngẩn ra: "Thánh tử muốn dao găm làm gì?"
Diệp Thanh Vân làm một động tác phủi tay.
"Không phải là muốn nhỏ máu sao? Ta không mở ngón tay ra thì làm sao có máu?"
Hắn trái lại rất muốn tùy ý nặn ra chút máu.
Nhưng vấn đề là răng của Diệp Thanh Vân tốt thật.
Không nặn ra được.
Huyền Sách cạn lời.
Những người tu luyện như bọn họ, tạo ra chút máu tươi không phải chuyện dễ như trở bàn tay sao?
Thế mà còn phải dùng dao găm.
"Diệp công tử, chỗ ta có."
Tề Mộc Phong ở trên lầu, từ trong túi trữ đồ lấy ra một con dao găm.
Diệp Thanh Vân liếc mắt nhìn.
Con dao găm này màu sắc rực rỡ, trông có vẻ không ổn nha.
"Cái thứ gì vậy?" Diệp Thanh Vân hỏi.
"Đây là dao găm ta dùng khi còn trẻ, chứa kịch độc, bất quá chỉ có thể có tác dụng với người tu luyện dưới cảnh giới Ngưng Đan." Tề Mộc Phong nói.
Diệp Thanh Vân: "???"
Ta nghi ngờ ngươi muốn hại ta.
Đã vậy ta có chứng cứ!
Diệp Thanh Vân bất đắc dĩ nhìn Tề Mộc Phong.
"Thôi vậy, có dao găm nào bình thường hơn không."
Hắn cũng không muốn chết trẻ.
"Cũng có."
Tề Mộc Phong đổi một con dao găm khác.
Diệp Thanh Vân cảnh giác: "Con dao găm này không có mánh khóe gì chứ?"
Tề Mộc Phong lắc đầu.
Diệp Thanh Vân thở ra một hơi.
Vậy thì tốt.
Hắn cầm lấy dao găm, hít sâu vài hơi.
Sau đó nhẹ nhàng dùng dao găm rạch một đường lên ngón trỏ của mình.
Đau mẹ nó!
Diệp Thanh Vân đau đến nhăn mặt.
Một giọt máu từ trên ngón tay trào ra.
"À Diệp công tử, ta quên nói mất, con dao găm này tuy không có độc, nhưng là chế tạo bằng một loại khoáng thạch đặc thù, sẽ làm vết thương khó khép miệng."
Mẹ nó!
Diệp Thanh Vân hận không thể trực tiếp dùng một dao găm đâm chết tên Tề Mộc Phong này.
Bây giờ mới nói?
Sao ngươi không đợi ta chảy máu chết rồi mới nói?
Diệp Thanh Vân nhìn giọt máu trên ngón tay mình, cảm thấy không thể lãng phí.
Vội vàng nhỏ lên bề mặt Phật Linh Kim Châu.
Máu tươi nhỏ xuống, trực tiếp ngấm vào trong Phật Linh Kim Châu.
Trong lòng Diệp Thanh Vân đầy chờ mong.
Lần này cuối cùng cũng có thể chứng minh bản thân không phải thánh tử của Phật môn rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận