Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1680 lời đồn!

Chương 1680: Lời đồn! Vốn dĩ ba bên cầu hôn, đến gần thời khắc cuối cùng, lại vì Long Hương Hương bỏ trốn mà dừng lại. Long Hương Hương mang theo hai nha hoàn thân cận, cùng nhau lén lút trốn khỏi Ngọc Long Tông, mãi đến mấy canh giờ sau, người Ngọc Long Tông mới phát hiện Long Hương Hương đã biến mất. Long Vấn Thiên giận dữ, lập tức phái người trong tông môn tìm kiếm khắp nơi. Về phần chuyện cầu hôn, tự nhiên cũng không thể tiếp tục tiến hành. Long Vấn Thiên đích thân hướng Hàn Phu Nhân mẹ con và Đoàn Ngọc xin lỗi, đồng thời đưa ra một ít tiên tinh để bồi thường. Hàn Phu Nhân có chút tức giận, nhưng cũng không phát tác tại Ngọc Long Tông, vội vàng mang theo con trai Hàn Tông Nguyên rời đi. Về phần Đoàn Ngọc và Cưu Ma Không, thì cùng Diệp Thanh Vân, Tuệ Không cùng nhau rời khỏi Ngọc Long Tông. Hai bên cùng chung đường. “Đoàn công tử, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, khiến cho ngươi đến Ngọc Long Tông một chuyến tay không.” Trên đường phi hành, Diệp Thanh Vân nói với Đoàn Ngọc. Đoàn Ngọc lắc đầu: “Thiết Trụ Huynh không cần để ý, ta vốn không quá muốn đến cầu hôn, là do áp lực của trưởng bối Đoàn Gia mới tới.” “Coi như là ta cũng được giải thoát, trưởng bối Đoàn Gia sẽ không trách tội ta.” Diệp Thanh Vân hơi kinh ngạc. “Ngươi không muốn đến cầu hôn?” Đoàn Ngọc cười khổ: “Ta đương nhiên không muốn, nữ nhân đối với ta mà nói đã là vướng víu, lẽ nào ta còn muốn tự khiến mình càng thêm phiền não sao?” Diệp Thanh Vân: “......” Lời này nghe đúng là tức giận mà. Đúng là kẻ thì chết đói, kẻ thì ngập lụt chết chìm! Ta Diệp mỗ sao lại không có số mệnh tốt như vậy chứ? “Bất quá lần này vẫn phải đa tạ Thiết Trụ Huynh, nhiều lần ngấm ngầm tương trợ, Đoàn Mỗ ghi nhớ trong lòng.” Đoàn Ngọc hướng về phía Diệp Thanh Vân ôm quyền cúi đầu. “Không có gì, chúng ta là bạn bè, huống hồ tên Hàn Tông Nguyên và Lâm Trần kia trước đó còn chặn giết ta, vậy thì ta chắc chắn phải hảo hảo uốn nắn bọn chúng.” Diệp Thanh Vân khoát tay nói. Không lâu sau, Diệp Thanh Vân và Đoàn Ngọc cũng chia tay nhau. Diệp Thanh Vân cùng Tuệ Không hướng Thủy Nguyệt Tông mà đi. Một đường ngược lại rất bình lặng. Không có chuyện gì phát sinh. Nhưng khi đến Thủy Nguyệt Tông, đã thấy hai bóng người đứng ở trên bầu trời cách đó không xa, tựa hồ đang chờ đợi điều gì. “Ừm?” Diệp Thanh Vân định thần nhìn lại, không khỏi thần sắc khẽ biến. “A di đà phật, là Hàn Phu Nhân kia cùng Hàn Tông Nguyên.” Tuệ Không nhỏ giọng nói, quanh thân phật quang có chút hiện lên, đã chuẩn bị tùy thời ra tay. Diệp Thanh Vân gật đầu. “Tuệ Không, lát nữa nếu đánh nhau, ngươi cần phải cho ta đứng vững!” “Thánh tử yên tâm, tiểu tăng nhất định sẽ đứng vững.” Tuệ Không trịnh trọng trả lời. “Vậy thì được.” Diệp Thanh Vân không có tránh mặt. Chỉ thấy hắn hai tay chắp sau lưng, tư thái ngạo nghễ, chậm rãi hướng phía Hàn Phu Nhân và Hàn Tông Nguyên bay đi. “Mẹ, bọn chúng tới.” Hàn Tông Nguyên ánh mắt có chút lạnh lẽo nhìn chằm chằm Diệp Thanh Vân, nói với mẫu thân đang ở trước mặt. Hàn Phu Nhân đôi mi thanh tú nhíu chặt, trên khuôn mặt xinh đẹp có một vòng giận dữ. Nàng đến tìm Diệp Thanh Vân để tính sổ. “Hàn Phu Nhân, trùng hợp vậy sao? Ở chỗ này gặp các ngươi.” Diệp Thanh Vân bay đến gần, chủ động mở miệng. “Thiết Trụ lão tổ, ngươi……” Hàn Phu Nhân vừa định mở miệng chất vấn, nhưng đã bị Diệp Thanh Vân trực tiếp ngắt lời. “Ta biết Hàn Phu Nhân là đến cảm tạ bản tọa, nếu không phải thủ hạ của bản tọa lưu tình, thương thế của lệnh lang không khá hơn tên Lâm Trần kia đâu.” “Hơn nữa, Hàn Phu Nhân chẳng phải cũng đáp ứng cho bản tọa chút lợi ích sao?” “Đã tới rồi, vậy thì mời Hàn Phu Nhân thực hiện lời hứa đi.” Diệp Thanh Vân một bộ dáng vẻ đương nhiên. Ngược lại làm Hàn Phu Nhân đang chuẩn bị nổi giận bị mơ hồ. Nhất thời ngẩn người, không biết nên mở miệng thế nào. “Mẹ, người đáp ứng hắn cái lợi ích gì? Cái gì mà hạ thủ lưu tình? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Hàn Tông Nguyên sắc mặt kịch biến, chất vấn Hàn Phu Nhân. Hắn không phải là người ngu, tự nhiên có thể hiểu ý trong lời của Diệp Thanh Vân. “Chẳng lẽ nói, lúc ở Ngọc Long Tông, ngươi đã lưu tình với thủ hạ của ta?” Hàn Tông Nguyên lớn tiếng quát hỏi Diệp Thanh Vân. Diệp Thanh Vân lại cười không nói. Hàn Phu Nhân có chút luống cuống. Nàng không muốn để cho con trai mình biết chuyện này. “Tông Nguyên, con ở đây chờ một chút, ta xử lý một ít chuyện với hắn, lát nữa ta sẽ kể lại cho con.” Hàn Phu Nhân trấn an Hàn Tông Nguyên, sau đó đưa mắt liếc Diệp Thanh Vân một cái. “Tuệ Không, ngươi ở chỗ này nhìn chằm chằm trước đi.” Sau đó, Diệp Thanh Vân cùng Hàn Phu Nhân cùng nhau bay vào Thủy Nguyệt Tông. Hàn Tông Nguyên định đi theo, nhưng bị Tuệ Không cản lại. “Thí chủ nên ở đây nhẫn nại chờ một lát thì hơn.” Tuệ Không mặt tươi cười nói. Hàn Tông Nguyên sắc mặt khó coi. Lúc trước hắn và Tuệ Không đã giao thủ qua, biết rõ hòa thượng này vô cùng lợi hại, thực lực của mình không làm gì được đối phương. “Với tu vi của mẹ, tên Thiết Trụ lão tổ kia chắc không dám làm gì mẹ đâu.” “Đợi khi mẹ ra, ta nhất định phải hỏi cho rõ ràng!” Hàn Tông Nguyên nắm chặt hai nắm đấm, trong lòng thầm nhủ. Bên trong Thủy Nguyệt Tông, Hàn Phu Nhân đi theo Diệp Thanh Vân trực tiếp đến đình viện trên đỉnh núi. “Hàn Phu Nhân, chuyện ngươi đã đáp ứng với bản tọa tại Ngọc Long Tông, sẽ không nhanh quên như vậy chứ?” Diệp Thanh Vân vẫn như cũ là đánh phủ đầu, trên mặt mang một vòng nụ cười có vẻ trêu tức. Sắc mặt Hàn Phu Nhân có chút bối rối. “Ngươi mặc dù đã hạ thủ lưu tình với con trai ta, nhưng cũng không giúp con trai ta cưới được Long Hương Hương.” Diệp Thanh Vân cười nhạo một tiếng. “Đại chất nữ ta trốn khỏi Ngọc Long Tông, ai có thể đoán trước được?” “Huống hồ, trước đó ta chỉ đáp ứng hạ thủ lưu tình với con ngươi, chứ không hứa nhất định có thể giúp hắn cưới được đại chất nữ của ta.” Vừa nói như vậy, Hàn Phu Nhân ngẩn người. Cũng chính vào lúc này, Diệp Thanh Vân thờ ơ hướng phía Hàn Phu Nhân bước tới. “Ngươi muốn làm gì?” Hàn Phu Nhân lập tức trừng đôi mắt đẹp, nhìn chằm chằm Diệp Thanh Vân. “Ta là phu nhân của Thần Đăng Cốc chủ, nếu ngươi dám bất kính với ta, coi chừng chết không có chỗ chôn!” Diệp Thanh Vân đứng ở gần Hàn Phu Nhân, nhìn thẳng vào mắt nàng. Hàn Phu Nhân mặc dù tu vi cao hơn Diệp Thanh Vân nhiều, nhưng giờ phút này lại cảm thấy hoảng hốt khó hiểu. Không tự chủ lùi về sau một bước. “Hàn Phu Nhân, con của ngươi đã chặn giết ta, nếu không phải lúc đầu ta không muốn so đo với hắn, thì con ngươi sớm đã mất mạng rồi.” “Trước đây ở Ngọc Long Tông, cũng là vì con ngươi đang sốt ruột, nên mới khiến hắn không quá khó chịu như vậy.” “Bây giờ ngươi lại muốn đến trách tội ta? Thật sự cho rằng Thiết Trụ lão tổ ta không có sát tâm sao?” Diệp Thanh Vân không tiếp tục cười đùa, mà lộ ra một mặt hung ác của mình. Không hiểu vì sao, Hàn Phu Nhân hoàn toàn bị khí thế của Diệp Thanh Vân trấn áp. Rõ ràng tu vi mình cao hơn, thân phận mình càng tôn quý, nhưng trước mặt Diệp Thanh Vân, Hàn Phu Nhân chỉ cảm thấy mình mười phần nhỏ yếu. Tựa hồ chỉ cần Diệp Thanh Vân muốn, giờ phút này hắn muốn làm gì cũng có thể làm, chính mình căn bản không có sức phản kháng. Bất quá, Hàn Phu Nhân không phải là hạng người tầm thường, lập tức tỉnh táo lại. “Làm càn!” Hàn Phu Nhân gầm lên một tiếng, vừa nhấc tay lên, liền chụp thẳng vào cổ Diệp Thanh Vân. Diệp Thanh Vân đã sớm chuẩn bị, nếu không thì, với tính cách hèn nhát sợ chết của hắn, sao dám phách lối trước mặt Hàn Phu Nhân như vậy? Bản Chuyên bay thẳng ra, lập tức đập vào mu bàn tay Hàn Phu Nhân. “A!!!” Hàn Phu Nhân kinh hô một tiếng, thân hình liên tục lùi lại. Vừa nhìn thấy cục gạch kia, càng lộ vẻ sợ hãi. Diệp Thanh Vân cầm Bản Chuyên trong tay, cười như không cười nhìn Hàn Phu Nhân. “Hàn Phu Nhân, lão tổ ta hay là khuyên ngươi một câu.” “Đừng tưởng rằng có Thần Đăng Cốc làm chỗ dựa ở sau lưng, liền có thể tùy ý làm bậy.” “Còn nữa, con của ngươi Hàn Tông Nguyên là một thiên kiêu tuổi trẻ, vốn có một tương lai tươi sáng, nhưng nếu như ngươi tiếp tục can thiệp mọi chuyện, quá cưng chiều, e là hắn sẽ bị hủy hoại trong tay ngươi, người làm mẹ này đấy.” Nói xong, Diệp Thanh Vân xoay người, không để ý đến người phụ nữ này nữa. “Không tiễn!” Hàn Phu Nhân lồng ngực phập phồng, một trận run rẩy. Sắc mặt lúc trắng lúc xanh. “Hừ!” Cuối cùng, Hàn Phu Nhân cũng chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, lập tức quay người rời đi. Sau khi Hàn Phu Nhân rời đi, Diệp Thanh Vân lúc này mới quay người lại, trên mặt có một vòng kinh hãi. “May mà ta có bảo bối bên mình, nếu không con mẹ này sợ không phải muốn giết ta mất!” Bên ngoài Thủy Nguyệt Tông. Hàn Phu Nhân mặt âm trầm bay ra. “Mẹ!” Hàn Tông Nguyên thấy mẫu thân đi ra, lập tức đón lấy. Nhưng nhìn vẻ mặt của mẹ, lại nhìn y phục của mẹ có chút xộc xệch, Hàn Tông Nguyên lập tức giật mình. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Vì sao sắc mặt của mẹ lại khó coi như vậy? Y phục còn có chút lộn xộn? Lẽ nào ở trong Thủy Nguyệt Tông đã động thủ rồi? “Đi!” Hàn Phu Nhân không có tâm tình nói thêm gì, trực tiếp mang theo Hàn Tông Nguyên rời đi. Mà Tuệ Không nhìn hai mẹ con rời đi, rồi lại quay đầu nhìn về Thủy Nguyệt Tông, lập tức lộ ra một vòng nụ cười cơ trí. Tựa hồ đã nhìn ra một vài thâm ý. “Xem ra Thần Đăng Cốc, đã ở trong tay của Thánh tử rồi.” Chuyện cầu hôn ở Ngọc Long Tông, rất nhanh đã lan ra khắp Càn Đạo Châu. Gây ra không ít xôn xao bàn tán. Nhất là đối với kết quả cuối cùng, càng khiến nhiều người cảm thấy bất ngờ. “Vốn tưởng rằng Ngọc Long Tông chắc chắn sẽ thông gia với một trong ba thế lực kia, không ngờ lại kết thúc như vậy.” “Ai, lần này Ngọc Long Tông, e là đắc tội hết cả ba thế lực này.” “Ai nói không phải đâu? Chuyện này giống như là Ngọc Long Tông đem cả ba nhà thế lực ra đùa giỡn vậy.” Mà không lâu sau, càng có những tin đồn cực kỳ chấn động, lan truyền nhanh chóng khắp Càn Đạo Châu. Đồng thời, tốc độ lan truyền nhanh không thể tưởng tượng. “Lão ca ngươi nghe nói chưa? Phu nhân của Thần Đăng Cốc Chủ Hàn Võ, hình như có gì đó không rõ ràng với Thiết Trụ lão tổ của Thủy Nguyệt Tông đó.” “Hắc hắc, chuyện này ta đã nghe từ lâu, nghe nói Thiết Trụ lão tổ kia cùng Hàn Phu Nhân ở trước mặt mọi người ở Ngọc Long Tông liếc mắt đưa tình, rất nhiều người đều đã tận mắt thấy.” “Cái này còn chưa hết đâu, ta có một người họ hàng xa ở ngay Ngọc Long Tông, lúc đó con ngươi của Hàn Phu Nhân kia đều muốn bay lên người Thiết Trụ lão tổ.” “Cái này của ngươi có tính là gì chứ! Ta có một vị sư đệ bái ở Thần Đăng Cốc, hắn tận mắt thấy cốc chủ Hàn Võ cùng thiếu cốc chủ Hàn Tông Nguyên, hai cha con này không giống nhau chút nào!” “Thứ gì? Ngươi nói là Hàn cốc chủ hắn......” “Suỵt suỵt! Chúng ta biết trong lòng là được rồi!” Tin đồn loại đồ chơi này, càng ly kỳ bất thường, lại càng lan truyền nhanh. Rất nhanh đã truyền đến Thần Đăng Cốc. Gây ra một trận sóng to gió lớn! “Phanh!!!” Trong một đình viện ở Thần Đăng Cốc. Một người đàn ông trung niên thấp bé đập nát bàn đá trước mặt, mặt tức giận đến méo mó, hai mắt như muốn phun ra lửa. Đối diện, Hàn Phu Nhân cũng giật mình, hoa dung thất sắc. “Phu quân!” Người đàn ông trung niên nổi trận lôi đình này, chính là Hàn Võ, cốc chủ của Thần Đăng Cốc, cũng là phu quân của Hàn Phu Nhân, cha của Hàn Tông Nguyên. “Đồ tiện nhân nhà ngươi!” Hàn Võ căm hận nhìn Hàn Phu Nhân, con ngươi như muốn trợn trừng ra khỏi hốc mắt. “Ta vốn cho rằng lần này ngươi xuất cốc là đi theo Tông Nguyên để đón dâu!” “Ta không ngờ a, thì ra ngươi, cái tiện nhân này, là muốn đi gặp tình nhân cũ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận