Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 2147 Vương Nhị Cẩu gặp nạn

**Chương 2147: Vương Nhị Cẩu gặp nạn**
Bên trong Viên Quang Tự.
Diệp Thanh Vân cùng Thiên Giác hòa thượng đứng tại Đại Hùng Bảo Điện, cùng nhau nhìn pho tượng Phật Tổ Kim Thân.
Từ sau khi Vương Nhị Cẩu đến đây vào ngày hôm qua, vết nứt trên pho tượng Phật Tổ Kim Thân này đã khôi phục một chút.
Mặc dù không hoàn toàn khôi phục.
Nhưng vết nứt rõ ràng đã giảm bớt so với trước đó.
Thiên Giác hòa thượng cảm thấy khó hiểu, suy nghĩ suốt một đêm mà vẫn không nghĩ ra.
Bởi vậy sáng sớm hôm nay liền đến thỉnh giáo Diệp Thanh Vân.
Diệp Thanh Vân thật sự không nghĩ tới, Thiên Giác hòa thượng lại ngốc nghếch đến mức độ này.
Chẳng lẽ gia hỏa này đến giờ vẫn chưa ý thức được, Vương Nhị Cẩu kia rất có khả năng chính là Phật Đà chuyển thế sao?
Diệp Thanh Vân trực tiếp kéo Thiên Giác hòa thượng đến Đại Hùng Bảo Điện.
Dùng ngón tay chỉ pho tượng Phật Tổ Kim Thân.
"Hôm qua sau khi Vương Nhị Cẩu đến, pho tượng Phật Tổ Kim Thân này liền có biến hóa, ngươi cảm thấy nguyên nhân là gì?"
Diệp Thanh Vân vẻ mặt mong đợi nhìn Thiên Giác hòa thượng.
Thiên Giác hòa thượng nhíu mày trầm tư.
"Hẳn là... là Vương Nhị Cẩu thành tâm, cảm động Phật Tổ?"
Diệp Thanh Vân: "..."
Cố nén xúc động muốn mắng người, Diệp Thanh Vân lại lần nữa nhắc nhở.
"Ngươi nghĩ xem, Vương Nhị Cẩu kia phía sau còn có chữ Vạn Phật ấn, lại không giống người thường, ngươi cảm thấy hắn sẽ là người nào?"
Thiên Giác hòa thượng sờ lên đầu trọc của mình.
Tựa hồ cảm thấy vấn đề này có chút thâm sâu.
Lại là một phen khổ tư.
"Bần tăng hình như đã hiểu!"
Thiên Giác hòa thượng đột nhiên linh quang lóe lên.
Diệp Thanh Vân thầm nghĩ thật không dễ dàng, ta đã nói đến mức này, chỉ còn thiếu nói ra chân tướng, ngươi xem như đã hiểu.
"Vương Nhị Cẩu thí chủ trời sinh số khổ, lại có Phật tâm chân thành, bởi vậy đã cảm động Phật Tổ!"
Diệp Thanh Vân: "Mẹ kiếp..."
Nếu không phải đang ở Đại Hùng Bảo Điện trang nghiêm thế này, Diệp Thanh Vân nhất định sẽ không nhịn được.
Hắn thật sự hoài nghi Thiên Giác hòa thượng rốt cuộc là thật đần, hay là đang cố ý giả ngu?
Coi như ngươi chỉ biết tụng kinh niệm Phật, cũng không thể đầu óc trì độn như vậy chứ?
Mắt thấy Diệp Thanh Vân vẻ mặt kìm nén lửa giận, Thiên Giác hòa thượng cũng ý thức được mình có lẽ đã nói không đúng, trên mặt cũng đầy vẻ xấu hổ.
"A di đà Phật, để Diệp cư sĩ chê cười, bần tăng từ nhỏ đã lỗ độn, sư môn trưởng bối ở Viên Quang Tự năm đó cũng thường xuyên nói bần tăng tư chất ngu dốt, khó mà làm nên chuyện lớn."
Diệp Thanh Vân khóe miệng có chút run rẩy.
"Vậy sao ngươi vẫn là phương trượng Viên Quang Tự?"
"Khụ khụ, bởi vì phương trượng đời trước viên tịch, chỉ có mình bần tăng là đệ tử."
"..."
Diệp Thanh Vân cũng lười cùng Thiên Giác hòa thượng lãng phí nước miếng.
Loại người ngu này thì không nên trông cậy vào hắn làm gì.
Có gì thì cứ nói thẳng với hắn vẫn tốt hơn.
Không giống Tuệ Không, chỉ cần mình liếc mắt một cái, hắn ta liền có thể lĩnh hội rõ ràng.
"Vương Nhị Cẩu kia, rất có khả năng chính là Phật Đà chuyển thế."
Diệp Thanh Vân nói như thế.
Thiên Giác hòa thượng không khỏi khẽ giật mình, lập tức lộ vẻ kinh sợ.
Lại quay đầu, nhìn về phía pho tượng Phật Tổ Kim Thân.
Lập tức bừng tỉnh đại ngộ.
"Đúng vậy! Nhất định là như vậy!"
"Hay là Diệp cư sĩ thông minh hơn người, bần tăng sao lại không nghĩ tới chứ!"
Diệp Thanh Vân bĩu môi.
Thầm nghĩ chờ ngươi tự mình hiểu được, người ta Vương Nhị Cẩu đoán chừng đã thành Phật rồi.
"Bần tăng đi tìm Vương Nhị Cẩu thí chủ đây."
Thiên Giác hòa thượng muốn đi ra ngoài.
"Ngươi làm gì vậy?"
Diệp Thanh Vân vội vàng ngăn cản.
"Bần tăng muốn rước Phật Tổ chuyển thế linh thân về Viên Quang Tự, như vậy chúng ta liền có thể tu hành bên cạnh Phật Tổ!"
Thiên Giác hòa thượng nói như vậy.
Diệp Thanh Vân lắc đầu liên tục.
"Biết là được, ngươi cũng đừng hành động thiếu suy nghĩ."
"Vì sao vậy?"
Diệp Thanh Vân khoát tay: "Tóm lại ngươi nghe ta là không có sai, mà lại đừng rêu rao, càng không thể truyền ra bên ngoài Viên Quang Tự."
"A a, tất cả nghe theo phân phó của Diệp cư sĩ."
Lại qua ba ngày.
Viên Quang Tự vẫn bình tĩnh như thường.
Phật trận cách mười dặm bên ngoài vẫn chưa thu hồi, vẫn duy trì như cũ.
Một bóng người từ bên ngoài Phật trận đi tới, dễ như trở bàn tay xuyên qua Phật trận, không gây nên mảy may gợn sóng.
Người tới chính là Vương Nhị Cẩu.
Chỉ bất quá lần này hắn một mình đến đây.
"Vương Nhị Cẩu đến rồi sao?"
Trong Viên Quang Tự, biết được Vương Nhị Cẩu đến, Diệp Thanh Vân vội vàng đi tới tiền viện, vừa vặn gặp được Vương Nhị Cẩu đang tiến vào.
"Thiên Giác sư phụ, Diệp cư sĩ, hai người mạnh khỏe."
Vương Nhị Cẩu vẫn như cũ rất lễ phép hướng về hai người khom mình hành lễ.
"Nhị Cẩu, sao ngươi lại đến một mình? Bà ngươi đâu?"
Diệp Thanh Vân hiếu kỳ hỏi.
"Bà ta... đã qua đời."
Lời nói của Vương Nhị Cẩu, khiến Diệp Thanh Vân cùng Thiên Giác hòa thượng đều ngây ngẩn cả người.
Qua đời?
Mới có mấy ngày ngắn ngủi mà thôi, bà của Vương Nhị Cẩu sao lại qua đời?
Kinh ngạc nhất chính là Diệp Thanh Vân.
Hắn đã đưa một viên đan dược cho bà của Vương Nhị Cẩu.
Viên đan dược kia không phải là đan dược tốt nhất, nhưng đối với phàm nhân mà nói lại là có thể cải biến thể chất, kéo dài tuổi thọ.
Theo lý thuyết, sau khi bà của Vương Nhị Cẩu uống đan dược, ít nhất cũng còn có thể sống thêm năm sáu năm nữa.
Sao lại nhanh như vậy đã qua đời?
Chẳng lẽ bà của Vương Nhị Cẩu không uống đan dược sao?
"Ta lần trước cho bà ngươi một viên đan dược, có thể kéo dài tuổi thọ, lẽ nào bà ấy không uống?"
Diệp Thanh Vân trực tiếp hỏi.
"Đan dược? Đan dược gì?"
Vương Nhị Cẩu vẻ mặt mờ mịt.
Diệp Thanh Vân liền đem chuyện mình đưa đan dược nói cho Vương Nhị Cẩu.
Vương Nhị Cẩu sau khi nghe xong, cả người liền sững sờ tại chỗ.
Thật lâu sau vẫn chưa thể hoàn hồn.
Diệp Thanh Vân cùng Thiên Giác hòa thượng đều kỳ quái nhìn hắn.
"Bà... bà đã đem đan dược cứu mạng... cho ta uống."
Xuất thần hồi lâu, Vương Nhị Cẩu mới thì thào nói ra.
"Cái gì?"
Diệp Thanh Vân vẻ mặt kinh ngạc.
"Hôm đó từ trong miếu trở về, bà liền bưng cho ta một bát nước, bảo ta uống hết."
"Bát nước đó nhìn không trong, còn có một mùi vị kỳ lạ."
"Ta không nghĩ nhiều, cứ như vậy uống cạn."
Nghe Vương Nhị Cẩu nói, Diệp Thanh Vân lập tức liền trầm mặc.
Ngay cả hắn cũng không nghĩ tới, lão phụ nhân kia lại không tự mình uống đan dược, mà là hòa tan đan dược vào trong nước, để Vương Nhị Cẩu uống.
Đây là tình yêu thương cuối cùng của lão phụ nhân dành cho cháu trai.
"Haizz."
Diệp Thanh Vân thở dài, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Tổ tôn hai người này, đều là vì đối phương mà suy nghĩ, chưa từng nghĩ đến bản thân.
"A di đà Phật!"
Thiên Giác hòa thượng niệm một tiếng Phật hiệu.
"Sinh lão bệnh tử, nhân chi thường tình, lão nhân gia cả đời làm việc thiện tích đức, phúc duyên sâu dày, đời sau tất nhiên sẽ được hưởng phúc báo."
"Nhị Cẩu thí chủ không cần quá mức đau buồn."
Vốn cho rằng Vương Nhị Cẩu sẽ mười phần áy náy thương tâm, nhưng lại không ngờ Vương Nhị Cẩu chỉ là xuất thần một lát, cũng không hề đau buồn.
"Bà thường nói, người đã c·h·ế·t cũng không có gì, chỉ cần người ở dương thế vẫn còn người nhớ kỹ, thì dù có đầu thai chuyển thế bao nhiêu lần, cũng sẽ gặp lại được người nhớ đến mình."
Vương Nhị Cẩu ngôn ngữ giản dị, trên mặt cũng đầy vẻ chất phác.
"Bà cả một đời chưa từng làm việc xấu, đời sau nhất định có thể đầu thai làm người, hơn nữa còn có thể hưởng phúc."
"Chỉ cần ta còn nhớ rõ bà, một ngày nào đó có thể gặp lại bà."
Diệp Thanh Vân nghe vậy cũng lộ ra nụ cười.
"Nói không sai!"
Vương Nhị Cẩu lại ở trước mặt Phật Tổ lễ bái một phen, trong lời nói là để Phật Tổ phù hộ cho bà của hắn, đời sau có thể hưởng phúc.
"Đại sư phụ, Diệp cư sĩ, ta về thôn đây."
"Khoan đã, cái này tặng cho ngươi."
Diệp Thanh Vân lấy ra một khối Phật bài, nhét vào trong tay Vương Nhị Cẩu.
"Cái này ta không thể nhận."
Vương Nhị Cẩu có chút xấu hổ.
"Đây là Phật bài do Thiên Giác phương trượng tự mình tụng kinh khai quang, ngươi mang theo bên người sẽ gặp may mắn."
Diệp Thanh Vân vừa cười vừa nói, đồng thời cũng liếc mắt ra hiệu với Thiên Giác hòa thượng ở bên cạnh.
Thiên Giác hòa thượng vẻ mặt mờ mịt, thầm nghĩ mình khi nào thì khai quang cho Phật bài?
Đối với ánh mắt của Diệp Thanh Vân, hắn cũng không có lĩnh hội, chỉ đứng ở một bên không nói lời nào.
Diệp Thanh Vân có chút im lặng, cũng may Vương Nhị Cẩu cũng là người chất phác, không nghĩ nhiều, nói lời cảm tạ xong liền nhận lấy Phật bài.
Sau đó Vương Nhị Cẩu liền đi ra ngoài miếu.
Diệp Thanh Vân và Thiên Giác hòa thượng đều chú ý tới, cái chân què của Vương Nhị Cẩu đã khôi phục bình thường.
Đi lại không khác gì người thường.
"Xem ra là hiệu lực của đan dược, khiến chân của Vương Nhị Cẩu khôi phục."
Diệp Thanh Vân thì thào nói...
Vương Nhị Cẩu đi trên đường về thôn.
Thôn của hắn cách Viên Quang Tự hơn ba mươi dặm, với cước lực của hắn đi bộ về thôn, chắc cũng đã hoàng hôn.
Ngay lúc Vương Nhị Cẩu không hề phòng bị đi đường.
Một bóng người lại từ trên trời giáng xuống.
Khiến Vương Nhị Cẩu giật mình.
Vút!
Một âm thanh xé gió vang lên, chỉ thấy một cây thiết trượng liền nằm ngang trước cổ Vương Nhị Cẩu.
Mà người cầm thiết trượng, tướng mạo xấu xí, mặt mũi đầy mụn độc, ánh mắt càng mang theo vẻ âm độc tàn nhẫn.
"Ngươi muốn làm gì?"
Vương Nhị Cẩu bị bộ dạng của người này dọa sợ, trong lòng hoảng hốt, muốn lùi lại nhưng căn bản không động đậy được.
"Hắc hắc!"
Nam tử xấu xí cười lạnh một tiếng.
"Trước phế bỏ tay chân của ngươi, rồi dẫn ngươi đi gặp Bồ Tát!"
Trong lúc nói chuyện, nam tử xấu xí huy động thiết trượng, đánh mạnh về phía cánh tay phải duy nhất của Vương Nhị Cẩu.
Thiết trượng rơi xuống, nhìn thấy cánh tay phải của Vương Nhị Cẩu liền bị đánh gãy tại chỗ.
Vương Nhị Cẩu trong lòng cực kỳ sợ hãi, dưới tình thế cấp bách không biết từ đâu xuất hiện một nguồn sức mạnh, bật người nhảy lên, vậy mà nhảy ra xa mười mấy trượng.
Thiết trượng quét ngang qua, tự nhiên hụt.
"A?"
Nam tử xấu xí kia hơi kinh ngạc, tựa hồ không nghĩ tới thiếu niên chỉ có một cánh tay này lại có thể tránh thoát một trượng này của mình.
Mà Vương Nhị Cẩu cũng giật mình, chính hắn cũng không biết làm sao lại nhảy ra xa như vậy.
Bất quá lúc này hiển nhiên không phải lúc nghĩ ngợi, Vương Nhị Cẩu tuy chất phác, nhưng cũng không phải đồ đần, biết người này muốn hại mình, giờ phút này tranh thủ thời gian quay đầu bỏ chạy.
Nếu là Vương Nhị Cẩu chân què trước kia, tất nhiên khó mà chạy thoát.
Hiện tại chân của Vương Nhị Cẩu đã lành, chạy trốn không thành vấn đề.
Không chỉ như vậy.
Tốc độ chạy của Vương Nhị Cẩu càng kinh người, như chạy như bay, nhanh như chớp đã chạy ra rất xa.
"Còn muốn chạy? Tuyệt đối không thể!"
Nam tử xấu xí ánh mắt phát lạnh, lập tức đuổi theo.
Hắn cũng không dám để Vương Nhị Cẩu trốn thoát.
Dù sao mình là phụng mệnh đến đây, nếu không đem Vương Nhị Cẩu đến trước mặt vị Nữ Bồ Tát kia, mạng nhỏ của mình sợ là khó giữ.
Nam tử xấu xí vốn là phàm nhân, nhưng cùng vị Nữ Bồ Tát kia từng có một trận hoan ái, liền được ban cho pháp lực.
Giờ phút này hắn giậm chân một cái, trực tiếp bay lên.
Cấp tốc tiếp cận Vương Nhị Cẩu.
Vương Nhị Cẩu quay đầu nhìn thoáng qua, vừa vặn nhìn thấy gương mặt của nam tử xấu xí kia.
"A!"
Sợ đến mức Vương Nhị Cẩu kinh hoảng, lập tức lại nhảy ra xa.
Bất quá lần này, nam tử xấu xí cũng học khôn.
"Chạy đi đâu!"
Khoát tay, thiết trượng trong tay nam tử xấu xí trực tiếp phá gió bay ra, thừa dịp Vương Nhị Cẩu còn chưa kịp đứng vững, lập tức đánh vào lưng Vương Nhị Cẩu.
Vương Nhị Cẩu rên khẽ một tiếng, trên mặt lộ vẻ thống khổ, cả người lập tức ngã xuống đất.
Nam tử xấu xí rơi xuống bên cạnh Vương Nhị Cẩu, ra tay cực kỳ tàn nhẫn.
Thiết trượng liên tiếp đánh ra, đem cánh tay phải và hai chân của Vương Nhị Cẩu đều đánh gãy.
Dưới sự đau đớn kịch liệt, Vương Nhị Cẩu trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
"Thành phế nhân, lần này xem ngươi còn chạy thế nào?"
Nam tử xấu xí nhe răng cười một tiếng, nhấc bổng Vương Nhị Cẩu đang hôn mê, hướng về nơi xa mà đi.
Mà nam tử xấu xí không hề chú ý tới, khối Phật bài treo trên cổ Vương Nhị Cẩu, giờ phút này đang lóe ra ánh sáng nhàn nhạt.
Tay chân bị gãy của Vương Nhị Cẩu, cũng đang lặng lẽ khôi phục.
Cùng lúc đó.
Diệp Thanh Vân đang ở trong Viên Quang Tự đột nhiên sắc mặt biến đổi, từ trong túi trữ vật lấy ra một viên ngọc giản.
Ngọc giản có chút phát sáng.
"Không đúng!"
Diệp Thanh Vân tranh thủ thời gian xem xét ngọc giản, lập tức biết Vương Nhị Cẩu đã xảy ra chuyện.
Trước đó tặng cho Vương Nhị Cẩu Phật bài, thực tế là dùng để biết được phương vị của Vương Nhị Cẩu.
Chỉ cần Phật bài còn trên người, bất luận Vương Nhị Cẩu ở đâu, Diệp Thanh Vân đều có thể thông qua ngọc giản mà biết được.
Mà giờ khắc này.
Trong ngọc giản hiển thị Vương Nhị Cẩu đang di chuyển với tốc độ cực nhanh về một hướng.
Tốc độ này quá không bình thường.
Căn bản không phải là tốc độ di chuyển của một phàm nhân.
Tuyệt đối là đang ngự không phi hành.
"Không được, Vương Nhị Cẩu sợ là đã xảy ra chuyện, nhất định phải theo sau xem xét."
Diệp Thanh Vân không thông báo cho Thiên Giác hòa thượng, một mình bay ra khỏi Viên Quang Tự.
Thuận theo chỉ dẫn trên ngọc giản, một đường truy tìm về phía phương vị của Vương Nhị Cẩu.
Bất quá tốc độ ngự không phi hành của Diệp Thanh Vân vẫn còn hơi chậm, dù hắn đã là Tiên Nhân, nhưng tốc độ cũng không tiến bộ nhiều.
"Cứ bay thế này sợ là đuổi không kịp."
Diệp Thanh Vân không do dự, trực tiếp vỗ vào túi trữ vật bên hông.
Một trong Tứ Tuyệt Tiên Kiếm, Thất Tinh Kiếm lập tức bay ra.
Diệp Thanh Vân giẫm lên Thất Tinh Kiếm, để Thất Tinh Kiếm mang theo mình bay đi.
Kể từ đó.
Tự nhiên nhanh hơn rất nhiều.
"Mau đuổi theo!"
"Được rồi!"
Thất Tinh Kiếm không hề mập mờ, kiếm khí gào thét, trực tiếp xuyên mây phá gió.
Đã ngày càng đến gần Vương Nhị Cẩu.
Rất nhanh.
Diệp Thanh Vân đã nhìn thấy phía chân trời không xa, hình như có người đang mang theo một người ngự không phi hành.
Định thần nhìn lại.
Người bị mang theo chính là Vương Nhị Cẩu.
Chỉ là dáng vẻ của Vương Nhị Cẩu thật sự không tốt lắm, nhìn giống như đã c·h·ế·t.
"Không tốt!"
Diệp Thanh Vân trong lòng trầm xuống, thầm nghĩ nhân phẩm của mình bộc phát mới gặp được một vị Phật Đà chuyển thế, còn chưa kịp nịnh bợ, nếu bị người khác g·iết c·hết, vậy thì thiệt thòi lớn.
Không kịp nghĩ nhiều, Thất Tinh Kiếm mang theo Diệp Thanh Vân lao thẳng đến phía trước nam tử xấu xí kia.
Chặn đường đi của hắn.
"Ân?"
Nam tử xấu xí giật mình, hắn hoàn toàn không phát giác được có người tới gần, nhất là nhìn thấy Diệp Thanh Vân ngự kiếm, trong đầu càng thêm căng thẳng.
"Ngươi là ai? Mau cút ngay, chớ tự tìm phiền phức!"
Nam tử xấu xí lộ vẻ hung ác, ánh mắt hung lệ trừng Diệp Thanh Vân.
Diệp Thanh Vân nhìn thoáng qua nam tử xấu xí này.
Khá lắm!
Mặt mũi đầy mụn độc, nhìn mà thấy tê cả da đầu.
Diệp Thanh Vân tranh thủ thời gian dời ánh mắt, nhìn về phía Vương Nhị Cẩu bị người này xách trong tay.
Mắt thấy Vương Nhị Cẩu hình như còn có hô hấp, nỗi lòng lo lắng của Diệp Thanh Vân mới xem như giảm bớt mấy phần.
"Thả người."
Lười nhiều lời, Diệp Thanh Vân trực tiếp bảo nam tử xấu xí này thả người.
"Muốn c·hết!"
Nam tử xấu xí sắc mặt lập tức dữ tợn, pháp lực quanh thân lập tức phun trào.
Diệp Thanh Vân cũng lộ ra một tia kinh ngạc.
"Gia hỏa này nhìn không tệ nha."
Một cây thiết trượng xuất hiện trong tay nam tử xấu xí, ẩn chứa khí thế uy nghiêm.
"Cho ngươi thêm một cơ hội, lập tức cút ngay, nếu không c·h·ế·t!!!"
Nam tử xấu xí dùng thiết trượng chỉ vào Diệp Thanh Vân, trong lời nói đều là uy h·i·ế·p.
"Đem người giao cho ta."
Diệp Thanh Vân tự nhiên không thể nhượng bộ.
Ta Diệp mỗ nhân muốn ôm chặt bắp đùi Phật Đà chuyển thế, há có thể để cho ngươi mang người đi?
Mà lại ta Diệp mỗ nhân đã sớm không còn là thái điểu trước kia.
Dù sao cũng là Tiên Nhân thân kinh bách chiến, sao có thể bị ngươi dọa dăm ba câu mà sợ?
"Vậy ngươi đi c·hết đi!"
Nam tử xấu xí không nói nhiều nữa, lập tức huy động thiết trượng, thế như chẻ tre hướng về phía đầu Diệp Thanh Vân mà đánh tới.
Tốc độ cực nhanh.
Ra tay càng uy mãnh nhanh chóng.
Khiến Diệp Thanh Vân lại giật mình.
Thầm nghĩ gia hỏa này thật sự là cao thủ.
Sau đó.
Thất Tinh Kiếm vạch một đường.
Phập!!!
Đầu của nam tử xấu xí trực tiếp bay lên.
"Ta sao lại bay rồi?"
Trong mắt nam tử xấu xí tràn đầy kinh ngạc và mờ mịt.
Xem xét lại.
A?
Cái thân thể không đầu phía dưới, hình như là của ta?
Bạn cần đăng nhập để bình luận