Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1773 khoai nướng

Chương 1773 khoai nướng Thủy Nguyệt Tông. Đỉnh núi đình viện. Một người đàn ông trung niên mặc áo xám, tướng mạo bình thường đứng ở bên ngoài đình viện. Người này chính là Trần Cận Bắc, đà chủ phản Tiên Đồng Minh của Càn Đạo Châu. Lần này Trần Cận Bắc không chủ động đến đây mà là bị Diệp Thanh Vân gọi đến. Đồng thời, Diệp Thanh Vân còn thần thần bí bí nói có một việc vui đang chờ Trần Cận Bắc. Trần Cận Bắc không rõ đầu đuôi nhưng bây giờ hắn đã mười phần kính sợ Diệp Thanh Vân nên Diệp Thanh Vân bảo hắn đến, tự nhiên hắn không dám từ chối, với tốc độ nhanh nhất đi đến Thủy Nguyệt Tông. “Trần Đà Chủ, Thánh tử cho mời.” Chờ đợi một lát sau, Tuệ Không từ trong đình viện đi ra, dẫn Trần Cận Bắc vào trong. “Bái kiến lão tổ tiền bối!” Trần Cận Bắc vừa thấy Diệp Thanh Vân đứng trong viện, liền lập tức khom người cúi đầu, miệng gọi tiền bối, càng có mấy phần vẻ kính sợ. Diệp Thanh Vân cũng không để ý, trực tiếp lấy ra một viên ngọc giản, đặt ở trên bàn đá. “Trần Đà Chủ, đây chính là danh sách nội ứng tiên phủ mà ngươi ngày đêm mong nhớ.” Trần Cận Bắc nghe thấy thế, không khỏi hai mắt sáng ngời. Danh sách nội ứng tiên phủ? Nếu là thật, vậy đây hoàn toàn có thể xem là một việc đại hỉ sự. “Lão tổ tiền bối, danh sách này......” Trần Cận Bắc có chút do dự. Diệp Thanh Vân cười cười: “Yên tâm, danh sách lần này là thật, Dương Phượng Sơn đã chết, danh sách này do Tần Nam Phong chỉnh lý hoàn chỉnh giao cho ta, sẽ không có sơ hở nào.” “Thì ra là thế.” Lúc này Trần Cận Bắc mới cầm lấy ngọc giản, đồng thời liếc nhìn danh sách bên trong. Vừa nhìn, sắc mặt Trần Cận Bắc biến đổi liên tục, trong mắt lại có vẻ chấn kinh và không thể tin nổi. “Vậy mà......lại có nhiều nội ứng của tiên phủ tiềm phục trong phản Tiên Đồng Minh như vậy!” “Còn thân ở vị trí cao như vậy!” Trần Cận Bắc đau đầu nhức óc. Hắn thật không thể tin được, phản Tiên Đồng Minh đã bị tiên phủ thẩm thấu đến mức lợi hại như vậy. Từ cấp dưới đến cao tầng, gần như đều có người của tiên phủ. Ngay cả dưới trướng tâm phúc của hắn, cũng có hai người là nội ứng của tiên phủ. May mà trước đó khi ý thức được dưới tay có nội gian, Trần Cận Bắc đã cảnh giác, tận lực tự mình làm, không giao việc cho người dưới. Nếu không thì rất nhiều việc sẽ bị ảnh hưởng. Mà bây giờ, có danh sách này rồi thì mọi việc dễ làm hơn nhiều. Chỉ cần diệt trừ từng người trong danh sách thì nội bộ phản Tiên Đồng Minh sẽ khôi phục lại bình thường. Dù sẽ có xáo trộn và ảnh hưởng đến sự ổn định của phản Tiên Đồng Minh, nhưng đau ngắn còn hơn đau dài. Vì phản Tiên Đồng Minh không bị tan rã, nhất định phải loại bỏ những nội gian này. “Lão tổ tiền bối, đại ân này Trần mỗ ghi nhớ trong lòng, vĩnh viễn không dám quên!” Trần Cận Bắc ôm quyền khom người, trịnh trọng cúi đầu với Diệp Thanh Vân. “Ngày sau, phàm là có bất cứ phân công gì của lão tổ tiền bối, Trần Cận Bắc ta nhất định sẽ dốc sức tương trợ.” Diệp Thanh Vân gật đầu nhẹ: “Ta cũng hy vọng Trần Đà Chủ có thể quản thúc các tu sĩ phản Tiên Đồng Minh, đừng để cái phản Tiên Đồng Minh này biến thành một đám ô hợp, toàn những kẻ hôi hám.” Nghe vậy, Trần Cận Bắc liền hiểu ý Diệp Thanh Vân, mặt lộ vẻ xấu hổ. “Nhất định! Nhất định!” Trần Cận Bắc lập tức cam đoan. “Đợi khi nhổ hết đám nội gian của tiên phủ, ta nhất định sẽ đại lực chỉnh đốn phản Tiên Đồng Minh, loại bỏ những con sâu làm rầu nồi canh.” “Tuyệt đối sẽ không để lão tổ tiền bối thất vọng!” Diệp Thanh Vân ừ một tiếng. “Hy vọng vậy.” Trần Cận Bắc không tiếp tục nán lại, mang theo ngọc giản rời khỏi Thủy Nguyệt Tông. Mà sau khi Trần Cận Bắc rời đi, Diệp Thanh Vân cũng bắt đầu bận rộn trong sân. Hắn chuẩn bị một cái chậu sắt, đổ than củi vào bên trong rồi cẩn thận treo từng củ khoai lang đã rửa sạch sẽ vào chậu sắt. Không sai! Diệp Thanh Vân chuẩn bị nướng khoai. Hắn đã thèm món này một thời gian rồi. Chờ đến khi khoai lang vừa chín tới là lấy ra nướng ngay. Món này chỉ có nướng mới ngon! Nhất là nướng bằng cái chậu sắt này thì lại càng thêm đặc biệt. Lửa than cháy hừng hực. Chậu sắt rất nhanh đã nóng lên. Diệp Thanh Vân kiên nhẫn ngồi một bên chờ đợi. Không bao lâu sau. Một mùi thơm nhàn nhạt của khoai nướng đã lan tỏa từ trong chậu sắt ra. Diệp Thanh Vân hít một hơi thật sâu, lập tức lộ vẻ hưng phấn. “Chính là mùi vị này!” Đến cả trong không khí cũng tràn ngập một mùi thơm ngọt ngào, thật dễ chịu. Còn Hàng Da thì không biết từ lúc nào đã nằm sát bên cạnh Diệp Thanh Vân, đầu chó thỉnh thoảng liếc về phía chậu sắt. Rất rõ ràng, Hàng Da cũng muốn ăn khoai nướng. “Ngươi cái tên chó chết này!” “Ngửi được mùi là tới ngay có phải không?” Diệp Thanh Vân vừa xoa đầu Hàng Da, vừa dùng tay xoa xoa tai Hàng Da. Hàng Da cố gắng lắc đầu nhưng không thể tránh khỏi ma chưởng của Diệp Thanh Vân, chỉ đành chịu để Diệp Thanh Vân xoa đầu. Bên cạnh, Tuệ Không cũng ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào từ chậu sắt bốc ra, không khỏi lộ vẻ kinh ngạc. “A di đà phật, mùi thơm này từ chậu sắt bốc ra, tựa hồ cùng chân lý của phật môn, không hẹn mà hợp!” “Đặt mình trong đó, có thể lĩnh hội vô thượng phật pháp!” Tuệ Không vừa nghe thấy liền làm theo, ngay lập tức đến chỗ đầu gió của chậu sắt để hứng khói. Rất nhanh đầu trọc của y trở nên đen thui, nhưng Tuệ Không lại không để ý chút nào, ngược lại chìm đắm trong đó, trong miệng niệm kinh phật. Diệp Thanh Vân mắt lộ vẻ cổ quái nhìn Tuệ Không. Gia hỏa này làm cái trò quỷ gì vậy? Bị hun khói để cho vui sao? Diệp Thanh Vân cũng lười để ý đến Tuệ Không, gia hỏa này đầu óc lúc nào cũng có chút không bình thường. Đợi một lúc nữa, mùi khoai nướng càng trở nên nồng nặc hơn. Diệp Thanh Vân nhìn vào trong chậu sắt, thấy cũng đã được rồi, cẩn thận gắp một củ ra, thổi phù phù, rồi xé lớp vỏ khoai ra. Bên trong là khoai lang màu vàng óng, mềm mại vô cùng. Chỉ nhìn thôi đã khiến người ta thèm ăn. Diệp Thanh Vân không chờ được nữa, vừa định đưa vào miệng thì thấy Hàng Da bên cạnh đã sắp đứng thẳng cả người lên rồi. “Đồ vô dụng!” Diệp Thanh Vân mắng một tiếng, rồi bẻ một nửa củ khoai lang đặt lên bàn đá. “Nóng lắm đấy, ngươi cũng đừng vội nuốt, lát nữa thì mạng chó khó mà giữ được!” Thấy Hàng Da ăn không vội, Diệp Thanh Vân cũng an tâm, bắt đầu thưởng thức nửa củ khoai lang trong tay. Vừa cắn một miếng. Mùi thơm ngọt ngào tràn ngập trong răng miệng. Khoai lang nóng hổi, mềm mại vô cùng, thêm vào đó là vị ngọt đặc trưng, khiến Diệp Thanh Vân thỏa mãn vô cùng. Thật thoải mái! “Tuệ Không, ngươi đừng có hun thịt khô nữa, mau lại ăn một miếng!” Diệp Thanh Vân cũng không quên Tuệ Không, lại lấy từ trong chậu ra một củ khoai lang ném cho Tuệ Không. Tuệ Không nhận lấy khoai lang, niệm một tiếng A di đà phật, rồi học theo Diệp Thanh Vân bắt đầu ăn. Hai người một chó ăn rất là vui vẻ, ngon miệng. Hương khoai lang hấp dẫn hai chú gấu ngu ngơ ở trong rừng trúc đến. Vừa thấy Diệp Thanh Vân bọn họ đang ăn khoai nướng, Hùng Đại và Hùng Nhị thèm nhỏ dãi. Hai huynh đệ bám lấy tường viện, nhìn chằm chằm vào bên trong, nước miếng trong miệng chảy xuống cả tường. “Đừng có làm hỏng tường của ta!” Diệp Thanh Vân nhanh chóng ném hai củ khoai nướng ra ngoài để đuổi hai chú gấu ngu ngơ kia đi. Quay lại muốn lấy thêm khoai nướng trong chậu thì không ngờ một người lạ mặt đang lay chậu sắt của hắn, còn thò tay vào trong. “Ngọa Tào ngươi là ai vậy?” Diệp Thanh Vân ngây người ra một lúc, thốt lên hỏi. “Lát nữa hãy nói chuyện đó, ta móc một cái nếm thử đã!” Người kia cũng không hề khách khí, rút từ trong chậu ra một củ khoai nướng. Nhìn củ khoai nướng nóng hôi hổi, người này lộ vẻ kinh hãi, ngẩng đầu nhìn Diệp Thanh Vân. “Ngươi vậy mà dùng thứ này để nướng ăn?” Diệp Thanh Vân cũng sững sờ nhìn hắn. “Vậy không thì sao? Ta ăn sống chắc?” “Ăn sống cũng được, chỉ là dễ bị đánh rắm tiêu chảy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận