Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1194: Phế vật lợi dụng

Chương 1194: Phế vật lợi dụng
Mặt Chính đang ở giữa hồ đảo nghỉ chân một lát.
Cùng lão giả câu cá kia cũng chưa nói chuyện nhiều.
Sau khi đề cập đến cái tên Diệp Thanh Vân, Mặt Chính liền xoay người rời đi.
Mặt Chính rất rõ, việc đã đến nước này, có vị thánh nhân này che chở Trương Văn Tải, hắn cũng không thể cưỡng chế xử trí Trương Văn Tải.
Tính ra, vị thánh nhân này, cùng phụ thân của mình coi như là có chút uyên nguyên.
Có vị này ra mặt che chở, bản thân bất kể thế nào cũng không động được Trương Văn Tải.
Nhưng Mặt Chính coi như đã nói rõ ràng rồi.
Nếu ngài lão nhân gia muốn che chở Trương Văn Tải, vậy sẽ có hậu quả gì, cũng là do ngài gánh chịu.
Cơn giận của Đạo môn.
Cùng với thái độ của vị Diệp Cao Nhân kia, đều cần phải có người đối mặt.
Mặt Chính rời đi giữa hồ đảo, liền thẳng đến phủ Thái Huyền Ảo.
Hắn muốn đem sự tình báo cho Diệp Thanh Vân, còn muốn đem hồn phách Âm Cốt lão nhân giao cho Diệp Thanh Vân xử trí.
Ngay sau khi Mặt Chính rời đi không lâu.
Lại có một người vội vã đi đến giữa hồ đảo.
Hơn nữa vừa đến đã trực tiếp quỳ xuống sau lưng lão giả câu cá.
"Đa tạ thánh nhân cứu mạng!"
Người tới chính là Trương Văn Tải.
Hắn trực tiếp quỳ xuống sau lưng lão giả câu cá, không ngừng dập đầu với lão giả.
Khắp khuôn mặt là vẻ cảm kích.
"Trương Văn Tải, nếu không phải xem ở năm đó gia gia ngươi từng vì ta cống hiến mà chết, lần này lão phu tuyệt sẽ không cứu ngươi."
Lão giả câu cá nhàn nhạt nói.
Cũng không hề quay đầu xem Trương Văn Tải một mắt.
Dường như đối với hắn mà nói, thứ duy nhất đang để ý trước mắt cũng chỉ có con cá lớn trong hồ.
Trương Văn Tải không dám ngẩng đầu, toàn thân run rẩy cầm cập.
"Vãn bối nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, mới đi sai đường lạc lối."
Lão giả câu cá không để ý Trương Văn Tải đã làm gì, hắn chỉ là xem ở phần của gia gia Trương Văn Tải, mới che chở Trương Văn Tải một lần.
Sau chuyện này, nếu Trương Văn Tải tái phạm chuyện gì, lão giả câu cá vậy không thể nào để ý tới nữa.
Thân là thánh nhân, vốn đã kết thúc triệt để với những chuyện phàm trần tục sự này.
Trong lòng chỉ có cảm ngộ thiên địa đại đạo.
Trừ cái đó ra, không có chuyện gì đáng để thánh nhân để ý.
"Diệp Thanh Vân người này, rốt cuộc là có lai lịch gì?"
Lão giả câu cá đột nhiên hỏi.
Trương Văn Tải ngẩn ra, trong lòng lập tức vui mừng khôn xiết.
Chẳng lẽ vị tiền bối thánh nhân này, muốn đích thân ra tay đối phó Diệp Thanh Vân?
Nếu là như thế, Diệp Thanh Vân tuyệt đối không có bất cứ đường thoát nào.
"Tiền bối, Diệp Thanh Vân kia chính là đại cừu nhân của Nho gia ta!"
Trương Văn Tải vội vàng đem ân oán giữa Diệp Thanh Vân và Nho gia nói cho lão giả câu cá.
Đương nhiên.
Thêm mắm dặm muối là khẳng định không thể tránh khỏi.
Thậm chí không thể dùng thêm mắm dặm muối để hình dung nữa.
Nó hoàn toàn là lật ngược phải trái.
Miêu tả Diệp Thanh Vân thành một đại ma đầu không chuyện ác nào không làm, là tử địch của Nho gia bọn họ.
Dường như chỉ cần Diệp Thanh Vân còn sống một ngày, Nho gia sẽ phải chịu cực khổ.
"Tiền bối, nếu Diệp Thanh Vân kia còn tại thế một ngày, Nho gia ta vĩnh viễn không có ngày yên tĩnh a!"
Nói đến câu cuối cùng, Trương Văn Tải quả thực tình cảm dạt dào, hùng hồn.
Phảng phất những gì hắn làm đều vì Nho gia.
"Nếu người này có thâm cừu đại hận với Nho gia ta như vậy, vậy vì sao Mặt Chính lại qua lại với hắn?"
Lão giả câu cá nhàn nhạt hỏi.
Giọng điệu vẫn bình tĩnh như cũ.
Vẫn không có bất kỳ phản ứng gì vì lời nói của Trương Văn Tải.
Lão giả câu cá dù sao cũng là thánh nhân.
Lời nói của Trương Văn Tải có mấy phần thật mấy phần giả, hắn hoàn toàn có thể phân biệt được.
Hắn không quan tâm ân oán giữa Diệp Thanh Vân và Nho gia.
Càng hiếu kỳ về con người Diệp Thanh Vân hơn.
"Ờ, Mặt Chính tiền bối bị Diệp Thanh Vân kia đầu độc, không rõ thị phi, cho nên mới giao hảo với Diệp Thanh Vân."
Trương Văn Tải nhãn châu chuyển động, nói như vậy.
"Thật sao?"
Giọng điệu lão giả câu cá hơi có chút nghiền ngẫm.
Ngược lại cũng không truy hỏi gì nữa.
"Ngươi trở về đi."
"Dạ!"
Trương Văn Tải không dám nấn ná, vội vã rời khỏi giữa hồ đảo.
Trên đường trở về thư hương Long Viện, Trương Văn Tải thở phào nhẹ nhõm.
Toàn thân đều thả lỏng rất nhiều.
"Lần này sống sót sau tai nạn, dù có chút may mắn, nhưng cũng do ta Trương Văn Tải đủ cơ trí, mới đủ sức biến nguy thành an!"
"Lần này dẫn đến vị tiền bối thánh nhân kia xuất hiện, thì cho dù là Mặt Chính kia, vậy cũng tuyệt đối không dám gây khó dễ cho ta."
"Còn về Diệp Thanh Vân kia, nếu tiền bối thánh nhân không ra tay thì ta cũng không nên dễ dàng đi trêu chọc hắn nữa."
"Người này quá mức quỷ dị, ngay cả Âm Cốt lão nhân đều thất thủ!"
"Cần phải bàn bạc kỹ hơn! Nhất định phải bàn bạc kỹ hơn!"
Trương Văn Tải về tới thư hương Long Viện.
"Viện chủ đã trở về!"
Nhìn thấy Trương Văn Tải trở về, mọi người trong thư hương Long Viện đều vui mừng khôn xiết.
Đến trước nghênh đón.
Tâm tình Trương Văn Tải rất tốt.
Bất quá vừa thấy cánh cửa thư viện đổ sập, trong lòng lại có chút bực bội.
"Thật sự là một cái phiền toái!"
Trương Văn Tải thầm nghĩ trong lòng.
"Vừa nãy sao lại quên nhờ vị tiền bối thánh nhân xuất hiện ra tay, giải quyết cái phiền toái do cẩu đái kia."
"Đáng tiếc, bây giờ cũng không thể cầu đến vị tiền bối thánh nhân nữa rồi."
Trương Văn Tải đi tới gần chỗ cánh cửa đổ sập.
Nhìn khí tức màu xám vẫn đang lan tràn nhỏ trên mặt đất, chân mày cau chặt.
"Muốn hóa giải lực ăn mòn này, xem ra cần phải tự mình cảm nhận một chút rồi."
Trương Văn Tải đột nhiên nghĩ đến.
"Với tu vi của ta, thoáng dính một chút lực ăn mòn này chắc chắn không sao, mấu chốt là muốn tìm ra phương pháp khắc chế!"
Nghĩ đến đây, Trương Văn Tải đột nhiên tự tin lên.
"Ta Trương Văn Tải đến loại nguy cơ này còn có thể sống sót, chứng tỏ mệnh số ta ngập trời, chính là người có đại khí vận!"
"Sợ gì thứ cẩu đái cỏn con này?"
Nói xong liền làm.
Trương Văn Tải cho mọi người lùi ra, lập tức duỗi tay chạm xuống đất.
Dính một chút khí ăn mòn.
Trương Văn Tải nhìn ngón tay, đích xác có một tia khí ăn mòn lượn lờ trên ngón tay mình.
Nhưng dường như không có gì khác thường.
"Cũng chỉ thế thôi."
Trương Văn Tải cười nhẹ.
Nhưng ngay sau đó.
Sắc mặt Trương Văn Tải liền thay đổi.
Tia khí ăn mòn kia vậy mà chui vào trong da thịt Trương Văn Tải.
Sau đó nhanh chóng chìm vào trong cơ thể.
"Không ổn!"
Trương Văn Tải kinh hãi thất sắc.
Nhưng đã muộn.
Trước mắt hắn chỉ cảm thấy một trận mê muội.
Tiếp đó phù một tiếng ngã xuống đất.
Tứ chi co giật.
Mắt trợn ngược.
Miệng sùi bọt mép.
Trong miệng còn phát ra tiếng chó sủa điên cuồng.
Việc này khiến những người có mặt vô cùng kinh hãi.
"Viện chủ, ngươi làm sao vậy?"
"Viện chủ, đừng làm ta sợ!"
"Nhanh! Mau đi lấy giải độc đan cho viện chủ!"
Mặt Chính đến phủ Thái Huyền Ảo.
Gặp được Diệp Thanh Vân.
Kể lại cho Diệp Thanh Vân việc Trương Văn Tải được thánh nhân Nho gia che chở.
Mục Dương Tử nghe vậy, thần sắc có chút biến hóa, nhưng không nói gì.
Mặt Chính có thể đoán được trong lòng Mục Dương Tử đang nghĩ gì, chắc chắn cảm thấy vị thuật thánh tiền bối kia quá mức bao che Trương Văn Tải.
Chỉ là chuyện này liên quan đến thánh nhân, đích thực là đã cực kỳ nghiêm trọng rồi.
Nếu muốn tiếp tục truy cứu, hình như chỉ có cách mời ra thánh nhân Đạo gia.
Nhưng nói như vậy, tình hình cuối cùng sẽ phát triển đến tình trạng nào, không ai có thể lường trước.
Diễn biến thành đại chiến giữa Nho gia và Đạo gia cũng không phải không thể.
"Thuật thánh?"
Diệp Thanh Vân lại nhíu mày.
"Không sai, vị thuật thánh của Nho gia ta."
Mặt Chính nói.
Diệp Thanh Vân thầm nghĩ trong lòng.
Thế giới kia của hắn cũng có một vị tiên hiền Nho gia, được người đời sau gọi là thuật thánh.
Lại không biết vị thuật thánh của thế giới này có phải cùng một người hay không?
Hay chỉ là danh hiệu tương đồng?
"Đúng rồi, đây là hồn phách của Âm Cốt lão nhân."
Mặt Chính mang hồn phách Âm Cốt lão nhân ra.
Gần như cùng lúc đó.
Giọng của Đại Mao lặng lẽ vang lên bên tai Mặt Chính.
"Cứ nói Âm Cốt lão nhân này là ngươi bắt."
Mặt Chính ngẩn người, nhìn Đại Mao đang gặm đùi gà cách đó không xa.
Đại Mao cũng không nhìn Mặt Chính lấy một cái, hết sức chăm chú gặm đùi gà.
"Ngay cả một con chó dưới trướng Diệp Cao Nhân cũng thần bí như vậy."
Mặt Chính thầm nghĩ.
"Không ngờ Âm Cốt lão nhân tung hoành nhiều năm, hôm nay lại rơi vào tay tiền bối Mặt Chính."
Mục Dương Tử kinh hô.
Mặt Chính không giải thích nhiều, chỉ gật đầu.
"Diệp công tử, người này liền giao cho ngươi xử lý nhé."
Diệp Thanh Vân bỏ qua xem xét hồn phách Âm Cốt lão nhân.
"Cái này còn xử lý gì chứ? Lão già này làm bao việc ác, hại không biết bao nhiêu người, chết cũng chưa hết tội."
"Bất quá người xấu, kiểu gì cũng có chút tác dụng, không bằng tìm kiếm hồn hắn xem có thể moi được chút ký ức giá trị nào không."
"Coi như là phế vật lợi dụng thôi."
Diệp Thanh Vân thuận miệng nói.
Nhưng chính là câu nói thuận miệng này, lại khiến Mục Dương Tử bên cạnh lập tức nghĩ ra gì đó.
Trong đầu linh quang lóe lên.
Lập tức xúc động lên.
"Đa tạ Diệp công tử chỉ điểm!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận