Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 805: Đế Như Lai chiến thư

Chương 805: Đế Như Lai chiến thư.
Cơ Hạo Huyền ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn Tề Thiên Yêu Vương.
Hắn không thể nào tưởng tượng được, những lời này thế mà lại là từ miệng của Tề Thiên Yêu Vương nói ra.
Tề Thiên Yêu Vương kia là hạng người nào?
Năm trăm năm trước ngạo nghễ thiên hạ, coi trời bằng vung, khiêu chiến quần hùng, cuồng ngạo vô biên.
Năm trăm năm sau thoát khốn, lại một lần nữa chấn kinh thiên hạ.
Không hề khoa trương khi nói rằng, dưới gầm trời này chỉ sợ không ai cuồng ngạo hơn Tề Thiên Yêu Vương.
Ngay cả bản thân hắn.
Ở phương diện cuồng ngạo này, e rằng cũng phải kém Tề Thiên Yêu Vương một bậc.
Nhưng bây giờ.
Tề Thiên Yêu Vương lại nói Diệp Thanh Vân vô cùng lợi hại, thậm chí dùng đến mức sâu không lường được để hình dung.
Lời này nếu là từ miệng người khác nói ra thì thôi.
Nhưng đây lại là Tề Thiên Yêu Vương đó a.
Khiến Cơ Hạo Huyền có chút nghi ngờ, Tề Thiên Yêu Vương có phải bị Diệp Thanh Vân cho đầu độc rồi hay không?
"Không đến mức vậy chứ?"
Cơ Hạo Huyền nhịn không được lên tiếng.
Tề Thiên Yêu Vương nhếch miệng cười.
Gãi gãi đầu khỉ của mình.
"Ngươi cho rằng sao ta lại muốn nghe hắn kể chuyện xưa?"
Cơ Hạo Huyền ngớ ra.
"Không phải bởi vì câu chuyện này rất đặc sắc sao?"
Tề Thiên Yêu Vương gật gật đầu, rồi lại lắc lắc đầu.
"Câu chuyện đích xác rất đặc sắc, ta cũng rất hứng thú."
"Nhưng nếu chỉ như vậy, ta cũng sẽ không liên tiếp đến nghe mấy lần."
Cơ Hạo Huyền nhíu mày.
"Vậy là vì sao?"
"Bởi vì, mỗi lần ta nghe hắn kể chuyện, yêu lực đều có thể tăng lên một chút."
"Hơn nữa, tâm cảnh cũng trở nên rất khoan khoái bình hòa."
Vừa nói, Tề Thiên Yêu Vương vừa nhếch miệng cười với Cơ Hạo Huyền một tiếng.
"Ngươi xem xem, ta có phải khác với trước kia rồi không?"
Cơ Hạo Huyền: “......”
Đối với nụ cười nhếch mép này của Tề Thiên Yêu Vương, Cơ Hạo Huyền không dám nhìn thẳng.
Ngươi mau đừng cười nữa được không?
Quá đáng sợ.
Ta vừa rồi tâm cảnh đã có vấn đề rồi, ngươi cười một tiếng, ta cảm giác ta lại sắp tâm cảnh không vững rồi.
Nhưng thật không thể phủ nhận.
Tề Thiên Yêu Vương đích xác khác với trước kia rồi.
Thiếu đi vài phần cuồng ngạo và ngông cuồng, thêm vào vài phần trầm ổn và nội liễm.
Cơ Hạo Huyền vốn tưởng rằng đó là sự thay đổi của Tề Thiên Yêu Vương.
Không ngờ lại là tác dụng từ chuyện xưa của Diệp Thanh Vân?
Điều này có hơi ngoài dự đoán của mọi người.
"Chỉ nghe một chút chuyện xưa, lại có hiệu quả như vậy?"
Cơ Hạo Huyền có chút không thể tin được.
Có thể tăng lên yêu lực, lại có thể ma luyện tâm cảnh?
Lại có thể tạo ra tác dụng với một người như Tề Thiên Yêu Vương?
Điều này so với mấy cái gọi là cổ bí pháp còn mạnh hơn rất nhiều.
"Không sai."
Tề Thiên Yêu Vương kiên định gật đầu.
Sở dĩ hắn một mực muốn nghe chuyện Tây Du Ký, quả thật có hai nguyên nhân này.
Thứ nhất, câu chuyện đặc sắc, khơi dậy hứng thú của hắn.
Thứ hai, chính là hiệu quả huyền diệu từ việc nghe chuyện, khiến Tề Thiên Yêu Vương vô cùng kinh ngạc.
Hắn thấy rằng đây là một loại tặng phẩm mà Diệp Thanh Vân dành cho mình.
Cho nên, hắn đối với Diệp Thanh Vân cũng ẩn ẩn có chút kính trọng.
"Tê!"
Trong lòng Cơ Hạo Huyền vô cùng không bình tĩnh.
Hắn nghĩ đến bản thân.
Bây giờ, bản thân cũng chịu đủ sự khổ não do tâm cảnh không vững, vẫn không tìm ra được biện pháp giải quyết.
Mà Tề Thiên Yêu Vương lại có thể thông qua chuyện xưa của Diệp Thanh Vân, đạt được cơ hội ma luyện tâm cảnh.
Vậy không biết đối với bản thân có dùng được không?
Hay là bản thân cũng thử một lần xem?
Nhưng Cơ Hạo Huyền thực sự không thể kéo cái mặt này xuống được.
Trong lòng hắn đối với Diệp Thanh Vân vô cùng căm hận.
Tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ khi Nam Hoang có một người như vậy.
Hắn luôn muốn loại bỏ Diệp Thanh Vân.
Trong mắt Cơ Hạo Huyền, tuyệt đối không cho phép Nam Hoang xuất hiện một nhân vật trâu bò như vậy.
Một người trâu bò như vậy, chỉ cần mình Cơ Hạo Huyền là đủ rồi.
Nhất là sau khi trải qua chuyện bị mười tám đời đế vương tát tai, Cơ Hạo Huyền lại càng thêm oán hận Diệp Thanh Vân.
Muốn hắn bỏ xuống mặt mũi, đi cầu xin Diệp Thanh Vân chỉ điểm?
Cơ Hạo Huyền cảm thấy còn không bằng tự mình tự sát cho xong.
"Ta biết rõ ngươi và Diệp Thanh Vân không ưa nhau, nhưng ta vẫn muốn khuyên ngươi, không cần tự tìm phiền phức."
Tề Thiên Yêu Vương hờ hững nói một câu.
Sau đó vươn tay hái một quả đào trên cây bên cạnh.
Cắn một miếng, nhai hai phát.
Rồi ném quả đào đi.
"Khó ăn quá, so với quả đào ở Phù Vân Sơn còn kém xa."
Cơ Hạo Huyền: “......”
Tề Thiên Yêu Vương đã đi rồi.
Để lại Cơ Hạo Huyền một mình trong vườn hoa hỗn độn...
Sáng sớm tinh mơ.
Một tia nắng mặt trời xuyên qua vào Thiếu Lâm Tự.
Thấy một con chim trời màu vàng kim từ xa bay tới.
Chim trời bay thẳng vào Thiếu Lâm Tự.
Đang ngồi thiền niệm kinh, Tuệ Không như cảm nhận được điều gì.
Lập tức quay người nhìn lại.
Chim trời đúng lúc bay đến trước mặt Tuệ Không.
Ầm!
Chim trời màu vàng kim đột nhiên biến thành một màn sáng.
Trên đó, lấp lánh một hàng chữ.
"Mười ngày sau, bổn tọa Đế Như Lai, đến Phù Vân Sơn nghênh đón thánh tử!"
Tuệ Không thấy dòng chữ này, sắc mặt tức khắc kịch biến.
Vội vàng lên đường đến Phù Vân Sơn.
Đến trên núi.
Diệp Thanh Vân vẫn chưa dậy.
Tuệ Không không dám quấy rầy.
Đành phải chờ trong viện.
Ai ngờ đợi mãi, đợi đến tận cả buổi sáng.
Diệp Thanh Vân không biết thế nào, mãi gần trưa mới rời giường.
"Thánh tử!"
Diệp Thanh Vân vừa bước chân ra khỏi viện, Tuệ Không liền không nhịn được lên tiếng.
Khiến Diệp Thanh Vân giật mình, lập tức tỉnh táo lại.
"Ngươi làm gì vậy?"
Diệp Thanh Vân có chút bất mãn nói.
Sáng sớm tinh mơ, bản thân vừa mới dậy, người vẫn còn mơ màng, Tuệ Không lại đứng trong sân dọa hắn.
Thật tệ!
Quá tệ luôn!
Trong lòng Tuệ Không nôn nóng, vội vàng nói.
"Thánh tử, Đế Như Lai muốn đến rồi."
"Cái gì?"
Diệp Thanh Vân không nghe rõ.
"Đế Như Lai!"
Tuệ Không lặp lại một lần nữa.
Lúc này Diệp Thanh Vân mới hiểu được.
Đế Như Lai!
Tên kia xuất hiện từ Phật môn Tây Vực.
Nghe nói Phật pháp ngập trời, những tăng nhân đến luận pháp đều lựa chọn đi theo Đế Như Lai.
Đã có rất nhiều cao tăng trở thành đệ tử của Đế Như Lai.
Vô cùng lợi hại!
Diệp Thanh Vân khi còn ở Đại Đường, cũng đã nghe qua người này.
Trong lòng hắn kỳ thật cũng có chút lo lắng, tên này có thể sẽ đến gây phiền toái cho mình.
Nhưng sau khi trở về Nam Hoang, vẫn luôn không có động tĩnh gì.
Diệp Thanh Vân cũng dần dần yên tâm.
Hắn nghĩ rằng, Đế Như Lai có lẽ sẽ không tìm đến mình gây phiền phức.
Phật môn Tây Vực lớn như vậy, đủ để hắn ở đó từ từ dày vò rồi.
Không ngờ tên này vẫn muốn đến.
Trong lòng Diệp Thanh Vân tức khắc có chút hoảng.
Nhưng cũng không phải là quá hoảng.
Dù sao người Phật môn đến, cũng không giống các trường hợp khác.
Đế Như Lai tuy nghe nói rất đáng sợ, nhưng dù sao cũng là người Phật môn, sẽ không cùng mình chém chém giết giết.
Cùng lắm thì luận bàn một phen về Phật pháp.
Nếu thật sự không được.
Chúng ta cứ thành thật nhận thua, thuận tiện lại đem danh hiệu thánh tử Phật môn cho người ta.
Đến lúc đó, Đế Như Lai thỏa mãn mà rời đi, bản thân cũng có thể cuối cùng bỏ xuống cái danh hiệu thánh tử Phật môn đáng ghét này rồi.
Nghĩ đến đây.
Diệp Thanh Vân đột nhiên không còn thấy hoảng.
Thậm chí còn có chút mong chờ Đế Như Lai đến nơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận